Trong đêm tối, một giọng nói yếu ớt1 vang lên, kèm theo sát khí nhàn nhạt. Hoắc Vân Tiêu xoa đầu Tần Nguyễn, hành động của anh vô cùng tự nhiên, hơi có vẻ trấn an.
“Nếu không ngủ được, vậy anh với em tâm sự nhé?” Sự cảnh giác và sát khí của Tần Nguyễn lập tức biến mất.
Tần Nguyễn vén rèm cửa, nhìn linh hồn đang bay trước mặt, cô nghi hoặc hỏi: “Lý Mạn Ninh, sao cô lại tới đây?” Tần Nguyễn cau mày: “Đi? Cô đã vào Địa Phủ rồi mà?”
Lý Mạn Ninh khuấy động đầu ngón tay của mình, cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với vẻ đầy biết ơn. Linh hồn của cô ta dần trở nên yếu ớt, nó từ từ trong suốt và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Tần Nguyễn.
Lý Mạn Ninh đã từng là một diễn viên nổi tiếng. Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được hơi thở của cô, nó xuyên qua lớp vải quần áo và phả hơi nóng lên vùng da bên hông anh.
Nếu ý thức còn tỉnh táo, có lẽ Hoắc Vân Tiêu sẽ có một số suy nghĩ rối loạn. Trên mặt Lý Mạn Ninh hiện lên nụ cười nhẹ, toàn thân tràn ngập hơi thở ôn hòa.
Cô ta nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn : “Tôi đi đây, tôi chỉ đến để chào tạm biệt cô.” Cô ta cười nói: “Được, được, sống như những gì mình muốn, cảm ơn lời chúc tốt lành của cô.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn từ từ nhếch lên, cô vẫy tay với cô ta: “Cô đi đi, mọi chuyện của kiếp này không còn liên quan gì đến cô nữa.” Lý Mạn Ninh gật đầu: “Tần Nguyễn, cảm ơn cô.” “Không cần cảm ơn tôi, đây là điều cô nên được hưởng. chấp niệm tan biến, hy vọng tình yêu và lòng tốt sẽ ở bên cô.” Lý Mạn Ninh đáp lại và cảm ơn Tần Nguyễn Tần Nguyễn từ chối: “Không cần đâu, bây giờ em buồn ngủ rồi.”
Tần Nguyễn nằm xuống, thoải mái vòng tay ôm eo người đàn ông bên cạnh, sau đó từ từ nhắm mắt lại. “Tần tiểu thư0, là tôi đây.”
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tần Nguyễn. Cô ta đã từng rất nổi tiếng và đứng ở độ cao mà hầu hết mọi người chưa từng được đứng.
Lý Mạn Ninh luôn sống ở vị trí mà người khác phải hâm mộ, nhưng không ai biết những đau khổ mà cô ta đã phải chịu đựng. Tần Nguyễn ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao.
Trên bầu trời đầy sao đó, có một ngôi sao thu hút sự chú ý của cô. Cô chậm rãi nói: “Lý Mạn Ninh, tôi sẽ tặng cô vài câu trước khi đi, cuộc sống vội vàng, lúc lên voi lúc xuống chó, âm dương đối chỗ, con người hãy sống vì chính mình. Lúc qua cầu Nại Hà, cô hãy ghi nhớ thật kỹ câu này vào trong linh hồn mình, hy vọng kiếp sau cô không cần tỏa sáng, chỉ cần sống như mình muốn là được.”
Huyết lệ trào ra trong hốc mắt Lý Mạn Ninh. “Minh Vương đặc cách cho tôi được đầu thai, tôi và con có thể cùng nhau giải thoát, ông ấy nói làm thể vì nể mặt cô.”
Tần Nguyễn dựa vào khung cửa sổ rồi khẽ mỉm cười: “Cô thật là may mắn.” Hoắc Vân Tiêu kéo chăn cho Tần Nguyễn, choàng tay qua eo cô rồi ôm cô vào lòng.
Khi thấy cái bụng căng phồng của Tần Nguyễn chạm vào cơ bụng của mình, Tam gia lúc này mới hài lòng ôm Tần Nguyễn ngủ thiếp đi. Đó là ngôi sao Đế Vương.
Ngôi sao đó không thể nói là sáng nhất, nhưng chỉ có mỗi nó hấp dẫn ánh mắt của cô. Cô rút bàn tay đang đặt trên lan can rồi quay người bước vào phòng.
Thấy Tần Nguyễn từ ban công bước vào, vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi cứng lại. Cái bụng của Tần Nguyễn to như vậy, nếu bị va chạm thì có hối hận cũng không kịp.
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, ấm áp hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt sao em không ngủ mà lại ra ban công hóng gió, không vui à?” Tần Nguyễn không biết mình ngủ lúc nào.
Khi cô mở mắt ra thì đã là chín giờ sáng. Anh tỏ ra không vui khi thấy cô ăn mặc rất mỏng manh: “Sao em không mặc nhiều một chút, cẩn thận lại cảm lạnh.”
“Không sao đâu, em chỉ hít thở không khí thôi.” Tần Nguyễn đi tới ngồi xuống cạnh giường. Tần Nguyễn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tiếng hít thở đều đều của Tam gia vang lên bên tai.
Trong bóng tối, khóe môi của cô chậm rãi cong lên. Tần Nguyễn đứng thẳng dậy, đi tới mép ban công. Tần Nguyễn kéo bộ đồ ngủ trên người, làn gió lạnh buổi đêm thổi qua người khiến cơn buồn ngủ của cô tan biến.
Những vì sao trên trời đêm nay rất sáng, bọn chúng chiếu sáng toàn bộ mảnh đất này. Tam gia đắp chăn cho Tần Nguyễn: “Sau này mặc nhiều một chút.”
“Em biết rồi.” Tần Nguyễn bỏ cánh tay đang khoác lên hông mình ra, cô từ từ ngồi dậy rồi nhìn Tam gia nằm bên cạnh.
A7nh vẫn thở đều và ngủ rất ngon. Để không làm phiền giấc ngủ của đối phương, Tần Nguyễn đi chân trần xuống đất, chậm rãi tiến về p2hía ban công. Luân hồi chuyển thể, quên đi quá khứ, cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi những thứ này.
Lý Mạn Ninh, tôi chân thành chúc kiếp sau của cô được hạnh phúc. Lý Mạn Ninh chân thành nói: “Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cho tôi, ân tình không thể báo đáp, nếu có kiếp sau...”
“Dừng!” Tần Nguyễn vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Đừng nhắc đến kiếp sau, người chết như đèn tắt, duyên phận giữa tôi và cô ở kiếp này sẽ dừng ở đây, không có sau này nữa đâu.” Cô lập tức mở mắt, đôi mắt sắc bén hiện lên tia sáng lạnh lẽo, bắn thẳng về phía b2an công của phòng ngủ.
Ở đó có một bóng người đang đung đưa, dáng người mảnh mai khiến người khác đoán rằng đó là một ngư7ời phụ nữ. Nề mặt cô?
Tần Nguyễn không tin một người tính toán chi li như Minh Vương lại tốt bụng như vậy, rõ ràng ông ta lôi cô ra làm bia đỡ đạn mà. “Nguyễn Nguyễn?”
Một giọng nói khàn khàn và quyến rũ vang lên trong phòng. Nhưng bây giờ cơ thể của anh thật sự không thể chịu đựng được.
Cơn mệt mỏi ập đến khiến anh chỉ muốn chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tái nhợt và vẻ buồn ngủ trong mắt anh, cô thấy hơi cảm động.
Người này đã buồn ngủ đến mức này mà vẫn cố bầu bạn với cô. Tần Nguyễn quay đầu lại, xuyên qua rèm cửa mỏng manh, cô thấy Tam gia đã ngồi dậy.
“Em ở đây.” Tần Nguyễn có khả năng chịu lạnh, những ngày không được ăn no mặc ấm ở khu Tây đối với cô không quan trọng bằng sống và chết.
Hiện tại mùa này cũng không quá lạnh, những cơn gió buổi tối chỉ là chuyện nhỏ đối với Tần Nguyễn, bọn chúng còn giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn. “Ai thế?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, đủ để cái bóng ở ban công có thể nghe rõ. Lý Mạn Ninh sững sờ, cô ta ngạc nhiên trước sự vô tình của Tần Nguyễn
Tần Nguyễn thản nhiên liếc nhìn Lý Mạn Ninh, nụ cười trên môi cũng sâu hơn một chút. Tần Nguyễn không biết chuyện trước đó đã tạo ra ảnh hưởng cho Tam gia.
Cô lắc đầu phủ nhận: “Em vừa đột nhiên tỉnh dậy thôi, em không ngủ được.” Ngay từ lúc đôi tay của Lý Mạn Ninh nhuốm máu, Địa Phủ đã ưu ái cho cô ta rất nhiều, Tần Nguyễn nhìn thấy rất rõ sự khác biệt mà Địa Phủ dành cho Lý Mạn Ninh,
Lý Mạn Ninh không biết điều này, cô ta vô cùng biết ơn Tần Nguyễn và cho rằng tất cả đều là công của cô. Trong căn phòng rộng lớn này chỉ còn một mình cô. Tần Nguyễn vươn tay sờ vị trí bên cạnh.