Anh soi rất kỹ những cái tên được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ. Một lát sau, ánh mắt sắc bén1 của anh quét lên người Hoắc Khương.
Đầu ngón tay của Tam gia chỉ vào vòng tròn màu đỏ trên danh sách rồi thản nhiên ra lệnh: “Phu nhân khô2ng được khỏe nên đừng khiến cảnh tượng quá tàn bạo, chú nói qua với mấy người này, nếu muốn sớm được giải thoát thì phải phối hợp với phu nhân.”
Hoắc Khương cúi đầu: “Tôi đã dặn họ rồi ạ, có ba người đồng ý phối hợp.”
“Khục khục...“. Hắn đưa lồng cách ly mà đứa trẻ đã từng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng của Tô Tĩnh Thư.
Tô Tĩnh Thư đích thân yêu cầu hắn đi lấy nó. Cửa phòng không đóng chặt, tiếng khóc vọng ra qua khe hở.
Bối Cân Châu từ từ bỏ tay xuống, hắn mệt mỏi dựa vào tường, khuôn mặt bơ phờ lộ vẻ phức tạp. Nhưng Bối Cận Châu nghe thấy có âm thanh rất nhỏ trong phòng, đó là tiếng khóc.
m thanh này rất trầm thấp, thấp đến mức đủ để Bối Cận Châu cảm nhận được Tô Tĩnh Thư đang vô cùng đau khổ. Một tháng trước, có một ngôi sao lờ mờ sắp tàn bên cạnh sao Tử Vi, đó chính là số mệnh của nhà Nam Cung. Trong những năm gần đây, ngôi sao đại diện cho nhà Nam Cung luôn chuyển động xung quanh sao Tử Vi.
Mỗi lần nhà Nam Cung vượt quá giới hạn, ngôi sao đó đều sẽ bị tiêu hao độ sáng của bản thân và trở nên ảm đạm hơn. Hắn đã đi theo Tô Tĩnh Thư lâu rồi, nhưng chưa từng thấy cô ta khóc.
Bối Cận Châu chưa bao giờ thấy Tô Tĩnh Thứ tự nhấm nháp nỗi đau như thế này. Nhưng sao Tử Vi không thuộc về Địa Phủ, không ai có thể ngăn cản được việc ngôi sao đó sẽ tiêu tan.
Vẻ mặt Linh Hư Tử vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt được chăm sóc rất tốt của ông ta trông khá buồn bã và lo lắng. Trước khi Nam Cung Vân Long chết, ông ta đã nói với đối phương rằng nhà Nam Cung có hy vọng trở lại sau một trăm năm nữa.
Nhưng bây giờ thì một chút hy vọng đó cũng đã tan biến. Và có một ngôi sao mới thay thế vào vị trí của nó.
Linh Hư Tử cụp mắt xuống, bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt trở nên phức tạp. Hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen túc trực trong sảnh, những người hầu thì bận rộn với thái độ vô cùng cần thận.
Một người hầu từ phòng ăn bước ra. Linh Hư Tử chắp hai tay sau lưng rồi thở dài.
Ông ta đã quan sát Đế Tinh hơn hai mươi năm, ngôi sao may mắn đứng đầu này chắc chắn sẽ phải rơi xuống. Nét sắc bén trong mắt Hoắc Vân Tiêu hơi thu lại: “Sau khi xo7ng việc có thể tiến bọn họ lên đường. Phu nhân còn trẻ, tâm tính còn chưa ổn định, cứ để cô ấy từ từ thích ứng trước đã.”
“Rõ!” Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, chân đi giày vải đứng ở ban công ngắm sao trời.
Đôi mắt Linh Hư Tử hơi trầm xuống, ông ta ngửa đầu tìm kiếm thứ gì đó bên cạnh ngôi sao Tử Vi. Hoắc Vân Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai ngày nữa đi, trước tiên hãy cho cô ấy hai ngày làm quen với nơi này.”
Hoắc Khương gật đầu: “Vâng, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nhắc tới.” Tiếng ho yếu ớt vang lên khắp căn phòng yên tĩnh.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, Hoắc Vân Tiêu thành thạo cầm chiếc khăn cạnh bàn để lau khóe môi. Cô ta luôn là tiểu thư nhà họ Tô ung dung, cao quý.
Cho dù Tô Tĩnh Thư là một người phụ nữ tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta là đệ nhất danh viện ở thủ đô. Bên trong phòng.
Trong bóng tối của căn phòng, Tô Tĩnh Thư quỳ trên mặt đất. Với thân phận như vậy, có rất nhiều người muốn dùng thân phận của cô ta để leo lên.
Nếu Hoắc Tam gia là người đứng đầu trong các danh gia vọng tộc, anh là người mà các tiểu thư ở thủ đô khao khát. Hoắc Vân Tiêu ném chiếc khăn trong tay xuống cạnh bàn, sau đó tiếp tục đọc thông tin do Hoắc Khương đưa tới về những người đang bị giam giữ ở khu hình phạt.
Số phận của một số người trong danh sách sẽ trở thành vật thí nghiệm cho Tần Nguyễn luyện tập. Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lồng giữ nhiệt lạnh lẽo, trông cô ta yếu ớt như không chịu nổi một đòn.
Đột ngột mất đi tất cả khiển Tô Tĩnh Thư không cam lòng, hụt hẫng, buồn bã, không ai có thể cứu được cô ta. Nhà Nam Cung quá theo đuổi danh lợi, bọn họ sẵn sàng giẫm lên xương máu của người vô tội để leo lên, làm như vậy cuối cùng chỉ hại người hại mình.
Linh Hử Tử lại ngẩng đầu một lần nữa, ông ta nhìn ngôi sao mới xuất hiện bên cạnh sao Tử Vi. Sau khi hủy hôn với nhà họ Hoắc, Tô Tĩnh Thư vẫn là người vợ hiền lý tưởng trong suy nghĩ của nhiều người đàn ông.
Tô Tĩnh Thư không chỉ là một tiểu thư nổi tiếng, cô ta còn là chủ nhân của nhà họ Tô, toàn bộ nhà họ Tô đều nằm trong tay của cô ta. Mười năm theo đuổi, cuối cùng là một sự sai lầm ngớ ngẩn.
Điều khiển Tô Tĩnh Thư càng đau đớn hơn là hôm nay cô ta đã mất đi đứa con duy nhất. Đó là nhà họ Phó, gia tộc mới sẽ chính thức tiến vào danh sách các gia tộc lớn trong vài ngày nữa.
Những ngôi sao đó rất sáng, đủ để sánh ngang với độ sáng của sao Tử Vi. “Đừng để phu nhân biết chuyện này, sau này cũng vậy.”
“Vâng, chủ nhân.” Hoắ2c Khương ngước mắt, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, ngài xem lúc nào bắt đầu thì phù hợp?”
Lúc ở nhà họ Hoắc, chủ nhân gọi ông ta lên lầu để sắp x0ếp cho phu nhân có thể thuận lợi can thiệp vào khu hình phạt. “Đi xuống đi.”
Hoắc Khương lùi ra phía sau hai bước rồi quay người rời khỏi phòng làm việc. Bước chân bối rối của Bối Cận Châu dừng lại, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía người hầu và thấy rất rõ vẻ lo lắng trong mắt cô ta.
Hắn thở dài rồi trầm giọng nói: “Để tôi lên lầu hỏi xem thế nào.” Bối Cận Châu hiểu rằng tiểu thư đang nhìn vật để nhớ người.
Hắn bước những bước chân nặng nề lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Tĩnh Thư và định giơ tay lên gõ cửa. Anh sinh ra trong gia đình nào cũng sẽ là trụ cột, sinh ra trong đất nước nào thì sẽ là người đứng đầu đất nước đó.
Tuy nhiên, do sức khỏe yếu, Đế Tinh sẽ mờ dần theo sự suy giảm của tuổi thọ, nó sẽ bị ánh sáng chói lóa của những ngôi sao xung quanh che phủ. Một màu đỏ tươi hiện lên trên chiếc khăn.
Màu đỏ phản chiếu vào trong mắt Hoắc Vân Tiêu, anh khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh như nước, anh đã quen với chuyện này từ lâu rồi. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Linh Hư Tử biết phu nhân của Hoắc Tam gia có thực lực rất mạnh, cô ấy còn có quan hệ với Địa Phủ. Thì Tô Tĩnh Thư chính là danh viện cao quý, khiến những người đàn ông trong các gia tộc phía dưới đều thi nhau theo đuổi cô ta.
Không ai có thể ngờ được chỉ trong vài ngày, cô gái này đã rơi vào trạng thái suy sụp và tuyệt vọng. Nhà Nam Cung luôn tiêu hao năng lượng của bản thân, sự sụp đổ của họ đã được định trước.
Nhưng bây giờ, ngôi sao của nhà Nam Cung đã hoàn toàn biến mất. Khi Tô Tĩnh Thư tìm mọi cách để giữ đứa con của Nam Cung Sưởng, cô ta cũng mất đi cơ hội làm mẹ.
Bối Cận Châu giơ tay lên che mắt, yên lặng nghe tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ trong phòng, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp. Nhà họ Tô.
Trong phòng khách của tòa nhà chính. Ban ngày, sau khi lo xong đám tang cho Nam Cung Sưởng và đứa trẻ, Tô Tĩnh Thư vẫn luôn nhốt mình trong phòng ngủ. Suốt từ trưa cho đến tận tối, cô ta không bước ra khỏi phòng ngủ.
Trước đó Bối Cận Châu đã lên lầu một lần. Trong thời gian này, ngôi sao Đế Vương, hay còn được gọi là sao Tử Vi được các ngôi sao khác bao vây xung quanh, ánh sáng của nó hơi mờ đi.
Ngôi sao Đế Vương giáng lâm ở nhà họ Hoắc, và người có mệnh Tử Vi hạ phàm này chính là Tam gia. Cái từ duy nhất quý giá đến nhường nào.
Cả đời này Tô Tĩnh Thư không thể có con được nữa. Mười năm theo đuổi mục tiêu, nhưng sự thật bị xé rách chỉ trong một đêm.
May mà có đứa bé khiến cô ta vẫn còn một chút an ủi.