Đối mặt với ma quỷ, Tần Nguyễn vẫn luôn quen dùng ánh mắt của kẻ bề trên, chỉ là một cái nhìn tùy ý nhưng lại rất uy ncghiêm.
Tiểu Quang cố gắng chống đỡ áp lực khiển linh hồn mình tan biến, hắn cắn răng nói: “Lũ ma quỷ đang nấp trong bóng tối sắap hành động, sớm muộn gì ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới sẽ suy yếu, đến lúc đó hai giới m Dương sẽ hỗn loạn đến mức khó mà tưởng tượng nổi.” Giọng của Hoắc Vân Tiêu hơi khàn, đầy gợi cảm, trầm thấp và mập mờ.
Tần Nguyễn vô thức sờ lên tại, cô cảm thấy chỗ đó hơi nóng.
Tần Nguyễn bĩu môi, ghét bỏ nói: “Không có thành ý gì cả, để xem sau này anh biểu hiện thế nào đã.” Vừa nãy ở trên lầu, Hoắc Khương đã báo cáo việc Tần Nguyễn nổi giận và muốn đi đến biệt thự Hương Tạ với Tam gia.
Tam gia không từ chối Tần Nguyễn, chỉ cần điều đó không làm tổn thương cô thì anh sẽ đồng ý.
Nghe Hoắc Vân Tiêu đồng ý nhanh gọn như vậy, Tần Nguyễn lộ vẻ nghi ngờ: “Sao anh đồng ý nhanh thế?” Bên trong biệt thự có nhiệt độ vừa phải. Hoắc Vân Tiêu thấy vậy vội vàng chạy theo, anh vươn tay nắm lấy cổ tay Tần Nguyễn: “Sao em lại chạy?”
Giọng nói của anh dịu dàng, nhưng hành động lại vô cùng mạnh mẽ và bá đạo.
Trong lòng Tam gia thầm nghĩ, chẳng lẽ cô bé này định bỏ đi thật sao. Chỉ cần kiên trì vài tháng, sau khi cô sinh bạn nhỏ, tất cả sát khí mà cô hấp thu có thể hóa thành lực Minh Thần để điều trị cho Tam gia.
Khí hậu trong biệt thự Hương Tạ thật sự dễ chịu, ở đây có linh khí mỏng manh khiến người ta hít thở thôi cũng thấy thoải mái.
Tần Nguyễn thật sự thích chỗ này. Tất cả tâm trí của cô bây giờ là người này không thể ra gió, cơ thể anh yếu ớt như em gái Lâm* vậy.
* Lâm Đại Ngọc của Hồng Lâu Mộng.
Tần Nguyễn muốn canh chừng thật kỹ đối phương, để từ giờ trở đi anh không bước ra cửa dù chỉ một bước và chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà. Nếu so sánh với sự cổ kính và khí thế mạnh mẽ của nhà họ Hoắc, nơi này cũng không hề thua kém.
Đi cùng với họ là Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, Lâm Hạo và Hoắc Chi đã khôi phục sức khỏe.
Do hai chủ nhân vào ở nên biệt thự Hương Tạ được tăng thêm nhiều lớp ám vệ đến canh gác. Tần Nguyễn nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, cười hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Tiểu Quang không ngờ Tần Nguyễn lại chẳng thèm để ý, hơi thở của hắn nặng nề, vẻ không cam lòng tràn lên trong mắt.
Sứ giả ở bên cạnh dùng khóa tỏa hồn kéo Tiểu Quang, gã âm thầm thúc giục Tiểu Quang đừng lãng phí thời giờ nữa. Cán cân trong lòng cô lại hơi nghiêng về phía tiếp nhận khu hình phạt.
Hoắc Vân Tiêu đặt tay lên gáy của Tần Nguyễn, đôi mắt đào hoa của anh nhìn chằm chằm vào cô, anh xin lỗi một cách rất chân thành: “Cô bé, lần này là lỗi của anh, anh xin lỗi, em đừng giận được không?”
Giọng nói của anh rất khẽ, vang lên ngay bên tai Tân Nguyễn. Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy xấu hổ: “Đâu có nghiêm trọng đến thế chứ, em chỉ tức giận thôi mà.”
Hoắc Vân Tiêu thở dài rồi nhấn mạnh: “Nguyễn Nguyễn, lần sau cho dù tức giận, em cũng đừng nói những lời như vậy.”
Tần Nguyễn ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của anh, cô hỏi: “Vậy nếu lần sau bị bệnh, anh có giấu em không?” Nghe thấy anh ho khan, Tân Nguyễn không quan tâm đến suy nghĩ phức tạp và lòng tự trọng của mình nữa.
“Anh sao thế, khó chịu ở đâu à?”
Tần Nguyễn nắm lấy tay Hoắc Vân Tiêu, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Cho dù là người hay ma, nhiệm vụ của Tần Nguyễn là giữ gìn trật tự của mảnh đất này.
Giải quyết Tiểu Quang và Thiệu Kiều, Tần Nguyễn còn hấp thu khá nhiều sát khí từ Thiệu Kiều, cô vui vẻ rời khỏi phòng trồng hoa.
Tần Nguyễn đầy cửa phòng trồng hoa ra, cô không chỉ nhìn thấy Lâm Hạo, mà còn có Tam gia và Hoắc Khương. Một môn phái chuyên dùng ma khí để tu luyện, môn phái này nằm ở tít tận Nam Dương. Tiếng cười âm trầm của Tân Nguyễn vang lên trong phòng trồng hoa.
Môn phái m Dương , chỉ cần bọn họ không giẫm lên đầu mình, Tân Nguyễn không có thời gian đi tới tận Nam Dương để tìm họ.
Nếu bọn họ thật sự muốn phá hoại trật tự của nhân gian, chắc chắn cô sẽ lôi họ ra rồi tiêu diệt. Tam gia bị kéo đi thật nhanh, đôi mắt sâu thẳm của anh dịu dàng nhìn vào bụng của Tần Nguyễn vì sợ cô sẽ không cẩn thận ngã xuống.
Để ổn định bước chân vội vàng của Tần Nguyễn, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Tần Nguyễn đầu chịu nghe anh nói cái gì. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tần Nguyễn, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu lại hiện lên vẻ hiểu rõ.
Những gì vừa rồi xảy ra trong phòng lại hiện lên trong đầu Tam gia, dư vị của nó vẫn khiến cảm xúc của anh vừa phức tạp lại vừa buồn bực.
Hoắc Vân Tiêu đưa nắm tay lên môi rồi họ một tiếng: “Khục...” “Không sao, em đã bảo mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng đi đến biệt thự Hương Tạ thôi.”
“Được rồi.” Khóe miệng Tam gia nhếch lên một nụ cười cưng chiều.
Tam gia ôm Tần Nguyễn và bước những bước vững chãi về phía biệt thự. Hoắc Vân Tiêu cởi áo khoác rồi đưa cho Hoắc Xuyên.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn, mỉm cười trêu chọc cô: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ bỏ nhà ra đi mất, anh làm sao dám không chiều em chứ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tân Nguyễn lập tức đỏ bừng. Tần Nguyễn nhớ lại những gì đã nói với Tam gia lúc ở trong phòng, cùng với những chuyện xấu hổ xảy ra sau đó.
Chẳng lẽ lúc ấy anh đã tỉnh và nghe thấy hết những gì cô nói sao?
Tân Nguyễn hất tay Tam gia rồi nhanh chóng chạy lên lầu. Hoắc Vân Tiêu mím môi im lặng một tích tắc, sau đó lập tức cười dịu dàng: “Không đâu.”
Sự do dự nhất thời của anh đã bị Tần Nguyễn nhìn thấy.
Cô khẽ mỉm cười, rõ ràng không tin. Cô cần Lâm Hạo, Hoắc Xuyên, Hoắc Khương cùng canh chừng người này.
Khu hình phạt hiện lên trong tâm trí Tần Nguyễn. Chỉ cần tiếp nhận khu hình phạt, ám vệ nhà họ Hoắc sẽ nghe lệnh cô, sức cám dỗ của chuyện này thật sự quá lớn.
Tần Nguyễn bắt đầu động tâm. Tam gia mặc chiếc áo khoác dày cộm, không biết anh đã đứng hứng gió ở đây trong bao lâu.
Niềm vui trong mắt Tần Nguyễn tan biến, sắc mặt cô lập tức sa sầm: “Sao anh lại ra đây?”
Tần Nguyễn vội vàng đi tới bên cạnh Tam gia, cô kéo tay anh đi về phía biệt thự. “Nguyễn Nguyễn, em đi chậm thôi, cẩn thận cái bụng.” Trong lúc Hoắc Xuyên đưa Tân Nguyễn và Lâm Hạo đi làm quen với khu biệt thự nghỉ dưỡng này, Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Khương đang bàn bạc chuyện liên quan đến Tần Nguyễn ở trong phòng làm việc trên lầu.
Hoắc Khương cầm một tập tài liệu trong tay và đặt nó lên chiếc bàn gỗ cổ được điêu khắc theo phong cách châu u.
Ông ta lùi lại hai bước, cung kính báo cáo: “Tam gia, đây là những thành viên đang bị giam giữ trong khu hình phạt, những đối tượng thích hợp để phu nhân luyện tập đã được đánh dấu bằng vòng tròn đó.” Nhưng chuyện này cũng có ưu và khuyết điểm riêng.
Tần Nguyễn có thể tiếp nhận khu hình phạt, chỉ cần cô bỏ ra một chút công sức.
Có quá nhiều thứ liên quan đến khu hình phạt của nhà họ Hoắc, không phải cứ giao nó cho cô là được, nếu muốn được mọi người công nhận, Tần Nguyễn cần phải có thủ đoạn để trấn áp những người Đi được một lúc, bước chân của Tần Nguyễn chậm lại.
Khuôn mặt cô bình thản không hề có biểu cảm gì, cặp lông mày thanh tú khẽ cau lên.
Không được, một mình cô không thể canh chừng Tam gia. Tần Nguyễn hơi trợn mắt: “Hoắc Khương nói cho anh biết à?”
Hoắc Vân Tiêu biết mình đã chuyển chủ đề thành công.
Tam gia dùng đầu ngón tay xoa mu bàn tay của Tần Nguyễn, anh nói với giọng điệu nửa thật nửa giả: “Bọn họ đều sợ hãi, nếu em thật sự rời đi, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều phải bị đánh đòn.” Vì bị ho nên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu đỏ bừng.
Anh vươn đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên trán Tần Nguyễn: “Lúc em nói với bọn Hoắc Khương là sẽ bỏ nhà ra đi, trông em rất oai mà, sao bây giờ lại nhất thế?”
Lúc này anh vẫn không quên trêu chọc Tần Nguyễn. Ngay đêm đó, Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu đã chuyển đến đây.
Cơ thể của Tam gia cần phải điều chỉnh trong vài tháng, Tần Nguyễn đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải sống lâu dài ở chỗ này.
Bây giờ Tần Nguyễn muốn tập trung vào đứa con trong bụng, cô sẽ chia đủ sát khí cho bọn nhỏ. đó.
Hoắc Vân Tiêu bước tới gần Tần Nguyễn, anh ôm cô vào lòng: “Sao thế?”
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai bên cạnh, cán cân trong trái tim cô bắt đầu nghiêng ngả. Đầu ngón tay của Hoắc Vân Tiêu lướt qua danh sách.
Anh dừng lại lâu hơn tại những cái tên được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ.
Nét mặt thâm trầm của Hoắc Vân Tiêu trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra anh đang hơi nóng nảy, dường như đang do dự về điều gì đó.