Đầu năm, Tiểu Quang vừa đến thủ đô và tình cờ nhìn thấy Thiệu Kiềuk ở Trăn Phẩm Quán. Biết được thế lực sau lưng Trần Phẩm Quán, lúc đầu hắn không có phản ứng gì, sau đó âm thầm tcìm cách đưa Thiệu Kiều ra ngoài, thậm chí nhờ sự thúc giúp đỡ.
Sư thúc của Tiểu Quang có một chút quan hệ với nhaà Nam Cung, hắn đã chuẩn bị xong mọi chuyện, nhưng không ngờ lại nhận được tin Thiệu Kiều sắp chết. Chỉ cần một bước sai lầm, bọn họ sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Sau khi nghe xong câu chuyện của Thiệu Kiều, Tân Nguyễn thở dài rồi bình tĩnh hỏi: “Sư thúc của Tiểu Quang là ai?” Nhưng với những gì họ đã làm thì không thể được âm sai đưa vào Địa Phủ, bọn họ phải mất cả trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có cơ hội tiến vào Địa Phủ.
Cho đến vài tháng trước, Tiểu Quang từ chỗ sư thúc của mình biết được ở thủ đô có một người tên Tần Nguyễn. Cô ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Quang chui ra từ cơ thể Lầu Hoằng.
Một người một quỷ đứng trước mặt Thiệu Kiều, nhưng cô ta không hề hoảng sợ. Truyền thuyết kể rằng ở sông máu dưới Địa Ngục của m Phủ có một loài hoa tên là hoa song sinh, một cây có hai đóa hoa.
Hai đóa hoa yêu thương và giết hại lẫn nhau, bọn chúng liên tục đấu tranh với nhau. Tần Nguyễn không nói cho Tiểu Quang biết rằng, vì đứa con trong bụng Thiệu Kiều nên cô đã chừa cho họ một con đường sống.
Nếu không, hai con quỷ này bây giờ đã tan biến rồi. Tần Nguyễn cười chế giễu: “Nếu đưa hai người vào luân hồi, những người bị hại người giết hại mới vô tội làm sao, cô đã tự sát, không hề quý trọng mạng sống của mình, vậy mà còn muốn được đầu thai, đúng là năm mơ!
Thiệu Kiều đã tự sát để có thể vào Địa Phủ. Tiểu Quang ôm Thiệu Kiều, vẻ mặt dần suy sụp.
“Tôi không muốn, tôi không thể vừa yêu vừa hận với Tiểu Kiều, tôi không làm được!” Trong khoảng thời gian này, bọn họ không kiềm chế được nên đã phát sinh quan hệ thân mật.
Người và quỷ kết hợp với nhau và tạo ra một thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ. Tần Nguyễn lạnh lùng chất vấn: “Những người bị các người làm hại, bọn họ cũng nói không muốn, nhưng các người có tha cho họ không?”
Đôi môi Tiểu Quang khẽ mím chặt, hắn không còn gì để nói. Tiểu Quang không hề cho những người đó cơ hội lên tiếng. Lúc đó Thiệu Kiều không còn nhiều tuổi thọ.
Cô ta cần phải dựa vào các loại thuốc đắt tiền và thiết bị cao cấp để duy trì sự sống. Thiệu Kiều có thai.
Cơ thể cô ta rất yếu, không thể kiên trì đến lúc sinh ra đứa bé. Thiệu Kiều chỉ biết đối phương là ân nhân đã cứu cô ta ra khỏi biển lửa.
Đối phương dùng cơ thể của Lầu Hoằng và chăm sóc cô ta vô cùng chu đáo, Thiệu Kiều đang chìm đắm trong sung sướng vì vận may của mình thì trong một buổi tối nào đó, cô ta lại phát hiện Tiểu Quang và Lâu Hoằng là hai người khác nhau. Màn sương đen dần hiện hình, thân hình yếu ớt của Tiểu Quang xuất hiện.
Tần Nguyễn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai con quỷ. Cô ta sờ bụng rồi nức nở: “Con của tôi vô tội.”
“Nó không nên tồn tại.” Giọng nói của Tần Nguyễn đầy lạnh lùng, không hề có một chút đồng tình nào. Tiểu Quang đã làm rất nhiều chuyện để giúp cô ta sống sót. Hắn đi vào thế giới ngầm, chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, nhưng cũng vì thế mà làm hại tính mạng của nhiều người.
Thậm chí Tiểu Quang còn bắt năm con quỷ, hấp thu sức mạnh của bọn chúng để giúp Thiệu Điều kéo dài tuổi thọ. Tiểu Quang tương đối lý trí, hắn trầm giọng hỏi Tân Nguyễn: “Cô muốn thế nào?” Không có sát khí nên linh hồn Tiểu Quang rất yếu ớt và vô hại.
Tần Nguyễn muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay. Đạo trưởng Ô, rồi những gì Từ chân nhân đã làm và việc môn phái m Dương bóp nát mệnh bài của Từ chân nhân, đều cho thấy môn phái này thật hèn hạ.
Tần Nguyễn ném màn sương đen trong tay đến bên cạnh Thiệu Kiều. Đối với sự xuất hiện của đứa trẻ, bọn họ không muốn từ bỏ và cũng rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Nếu bọn họ có thể vào Địa Phủ, dựa vào âm khí thuần túy, bọn họ sẽ bảo vệ được đứa con trong bụng. Cô ta không muốn rời xa Tiểu Quang.
Tiểu Quang lại không nghĩ như vậy, hắn còn tham lam hơn Thiệu Kiều. Linh hồn yếu ớt của Tiểu Quang ôm lấy Thiệu Kiều, hắn cảnh giác nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nhìn xuống bụng Thiệu Kiều, giọng nói của cô đầy lạnh lùng: “Hai người đã giết quá nhiều người, cho dù vào Địa Phủ cũng không thể luân hồi chuyển thế.” Thiệu Kiều hoảng sợ: “Lúc trước cô đâu có nói như vậy! Cô đã nói sẽ đưa chúng tôi vào luân hồi.” Việc nhảy khỏi tòa nhà đã khiến lá lách và gan của cô ta bị thương nặng.
Sau nhiều năm như vậy, những sự tăm tối mà Thiệu Kiều phải trải qua ở Trăn Phẩm Quán đã khiến cơ thể cô ta suy sụp. Tân Nguyễn cụp mắt xuống, nói với giọng vô cảm: “Trong sông máu của Địa Ngục có một loại hoa song sinh, các người hãy biến thành hoa song sinh để chuộc tội đi.”
“Hoa song sinh?” Tiểu Quang trợn to mắt, sự sợ hãi và bài xích tràn ngập trong mắt hắn. Bất kể Tiểu Quang và Thiệu Kiều có muốn hay không.
Bọn họ cuối cùng vẫn bị sứ giả của Địa Phủ đưa đi. Thiệu Kiều cau mày đáp: “Từ chân nhân của môn phái m Dương , Tiểu Quang là vũ khí giết người trong tay ông ta, bây giờ Từ chân nhân đã chết và bị loại khỏi môn phái m Dương , nếu không chúng tôi cũng chẳng có cuộc sống bình yên như vậy trong mấy tháng qua.”
Vẻ mặt cô ta đầy căm hận khi nhắc đến người này. Còn những chuyện xảy ra sau đó thì Tần Nguyễn đã biết. Từ đầu đến cuối, Tiểu Quang và Thiệu Kiều đã sắp xếp một vở kịch để chờ Tần Nguyễn rơi vào bẫy.
Phải công nhận rằng Tiểu Quang và Thiệu Kiệu rất can đảm. Môn phái m Dương luyện hóa các đệ tử thành vũ khí, đây chính là phong cách làm việc của môn phái họ.
Tần Nguyễn cũng hiểu rất rõ về môn phái này. Tần Nguyễn híp mắt đầy nguy hiểm, cô trầm giọng nói: “Một trăm năm, nếu có thể tồn tại qua một trăm năm, vậy các người sẽ có cơ hội chuyển thể luân hồi, đây là đường sống duy nhất của hai người. Hay là các người muốn bị tôi luyện hóa thành một luồng khí thải mỏng manh giữa trời đất.”
Thiệu Kiều nắm tay Tiểu Quang rồi vội vàng nói: “Đừng mà!”. Đó là loài hoa nở ở Địa Ngục, nó đại diện cho chuộc tội, đau khổ và sự tra tấn vô tận.
Thiệu Kiều không hiểu điều này, Tiền Quang đã ở môn phái m Dương một thời gian nên khá hiểu biết về những tin đồn ấy. Tiểu Quang nhìn thẳng vào Tần Nguyễn: “Tôi và Tiểu Kiều mới ở bên nhau chưa lâu, tại sao cô có thể thông cảm với những con quỷ khác, nhưng lại không thể chữa đường sống cho chúng tôi?”
Tần Nguyễn cười lạnh lùng, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tiểu Quang : “Sai chính là sai, các người phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.” Tần Nguyễn có thể giao tiếp với ma quỷ, cũng có thể đưa ma quỷ vào Địa Phủ đề luân hồi.
Tiểu Quang bắt đầu chú ý đến Tần Nguyễn, hắn phát hiện cô từng gặp mặt Hoàng Bưu, hơn nữa từ những người xung quanh Hoàng Bưu, Tiểu Quang biết gã luôn nhớ thương Tần Nguyễn. Nhưng lần này bọn họ sẽ đi đến dòng sông máu của Địa Ngục, nơi chôn cất vô số vong hồn, bọn họ sẽ trải qua nỗi đau và sự chuộc tội trong một trăm năm.
Khi sứ giả Địa Phủ đưa họ đi, Tiểu Quang đột nhiên quay đầu lại.