Trước khi rời khỏi nhà 1họ Hoắc, Tần Nguyễn muốn giải quyết rắc rối này.
Sở dĩ cô đến phòng trồng hoa là vì lo lắng Tam gia sẽ bị ảnh hưởng bở2i sát khí. Cho dù tỷ lệ này rất nhỏ nhưng Tần Nguyễn không cho phép điều đó xảy ra.
Quả cầu từ từ bay lên khôn7g trung, sau đó biến thành một con quỷ với tốc độ cực nhanh.
Đôi mắt Tiểu Kiều đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo đầy hung ác, sá7t khí từ người cô ta tung hoành khắp căn phòng. Tiểu Quang đã xuất hiện vào lúc đó,
Khi Thiệu Kiều đầy đau đớn và tàn tật nửa người, Tiểu Quang đã xuất hiện trước mắt cô ta.
Nhìn thấy đối phương, Thiệu Kiều mới biết chỉ cần đợi thêm một ngày nữa, chỉ một ngày thôi, cô ta có thể đường hoàng rời khỏi Trắn Phẩm Quán. Trước khi vào Trần Phẩm Quán, gia đình cô ta có thể được coi là một gia đình tương đối giàu có.
Tiếc rằng vì xúc phạm đến nhà Nam Cung nên gia đình Thiệu Kiều đã sụp đổ chỉ trong một đêm.
Tất cả thế hệ trẻ trong nhà họ Thiệu đều bị đưa vào Trần Phẩm Quán, còn những người lớn tuổi không biết còn sống hay đã chết. Tần Nguyễn thản nhiên hỏi: “Tôi cho cô một cơ hội để nói thật, Tiểu Quang đã nhắm vào tôi từ lúc nào?”
Tiểu Quang và Tiểu Kiều có cấp bậc rất rõ ràng, Tiểu Quang mới là chủ mưu của tất cả những chuyện này.
Mọi thứ đều có âm mưu từ trước. Tần Nguyễn nghe Hoắc Xuyên nói, mỗi cây ở đây đều do Tam gia sưu tầm từ khắp nơi trong nước.
Nếu có một cái cây nào chết, nó sẽ được tính lên người Tiểu Kiều.
Giọng nói Tiểu Kiều đầy đau khổ và căm thù: “Tiểu Quang chết rồi, hồn phách anh ấy đã tan biến! Bây giờ cô nói điều này có ích gì? Cô cũng là phụ nữ, lại đang mang thai, tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy!” Chỉ cần là những thanh niên nam nữ bị nhốt ở đây, bọn họ sẽ không được coi là con người.
Bọn họ chỉ là một món hàng và món hàng này còn không quý giá bằng những tấm thảm trên sàn nhà của nơi đó.
Bất cứ ai cũng có thể ra lệnh cho họ làm mọi thứ. “Đừng mà!” Tiểu Kiều lên tiếng ngăn cản, giọng nói run rẩy.
Tần Nguyễn ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, cô nhìn chằm chằm Tiểu Kiều với đôi mắt lộ rõ sát khí.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ thành thật nói hết mọi chuyện để tìm đường sống, nếu tự cho là thông minh thì chỉ khiến cô và Tiểu Quang chết nhanh hơn thôi!” Tiểu Kiều chỉ vào Tần Nguyễn rồi hét lên: “Cô là hung thủ! Cô đã giết Tiểu Quang!”
Tần Nguyễn chống tay lên bàn rồi thả người xuống ghế.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Tiểu Kiều rồi cười nhạt nói: “Một con quỷ nhỏ không đáng để tôi phải ra tay đâu, tôi chỉ luyện hóa nó thôi, ba hồn bảy vía vẫn chưa tan biến.” Những bông hoa và lá của mấy chậu cây quý gần cô ả nhất khẽ run rẩy. <2br>
Tần Nguyễn liếc nhìn những cái cây đang run rẩy vì sát khí, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm lại tỏ vẻ không hài lòng.
Á0nh mắt đầy áp bách của Tần Nguyễn nhìn về phía Tiểu Kiều, cô lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô nên kiềm chế bản thân, nếu có cái cây nào trong phòng chết vì cô, tôi sẽ khiến cô và Tiểu Quang vĩnh viễn không thể đi vào luân hồi!”
Phòng hoa này thuộc về Tam gia. Tiểu Kiều sắp bay tới trước mặt Tần Nguyễn, nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại. Cô ta không dám tiến thêm nửa bước vì sợ mình sẽ làm Tiểu Quang hoàn toàn tan biến.
Bàn tay nắm giữ sự sống chết của Tiểu Quang thoải mái vươn ra.
Theo động tác tay của Tần Nguyễn, màn sương đen cũng biến thành những hình dạng khác nhau. Tần Nguyễn nhìn xuống màn sương đen, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ lạnh lẽo đến mức có thể nuốt chửng vạn vật. Tiểu Kiều muốn đánh nhau với Tần Nguyễn nhưng biết mình không phải đối thủ, cô ả chỉ đành đứng tại chỗ và gào lên một cách mất kiểm soát.
Bàn tay đang đặt trên đùi của Tần Nguyễn vươn về phía Tiểu Kiều, trong tay cô có một màn sương mù màu đen khác.
Nó không tạo thành một hình cầu hoàn chỉnh giống như tiểu Kiều, mà chỉ là một đám sương mù mỏng. Có lẽ là do sự tra tấn vô nhân đạo trong thời gian dài, có lẽ là mái tóc hoa râm và những nếp nhăn buồn nôn trên khuôn mặt của người xa lạ kia. Thiệu Kiều đấy cửa sổ phòng ra.
Thiệu Kiều không để ý đến những vết thương trên người, cô ta chỉ mặc một bộ áo ngủ đồng phục của Trần Phẩm Quán vô cùng hở hang với chất liệu vải mỏng đến đáng thương.
Thiệu Kiều lấy hết can đảm nhảy xuống. Vẻ mặt Tần Nguyễn lập tức trầm xuống: “Không có ai đáng chết, mỗi người đều có số mệnh của mình, ai cũng phải trả giá cho những hành động trong cuộc sống của mình! Cho dù là người vô cùng gian ác, bọn họ cũng có số phận riêng của mình, không đến lượt các người phán xét, các người chỉ ngụy biện cho việc giết người của mình mà thôi!”
“Không! Không!” Tiểu Kiều gầm lên phản bác.
Mái tóc đen của cô ta bay lên mà không cần gió, nó bồng bềnh giữa không trung, sát khí trên người lại dày đặc hơn rất nhiều. Thiệu Kiều đã ở Trần Phẩm Quán được năm năm, cô ta đã sớm mất đi sự trong trắng của mình.
Những ký ức khủng khiếp đó khiến cô ta mất đi khát vọng sống lúc mới đến Trần Phẩm Quán.
Vào một buổi sáng nào đó, khi Thiệu Kiều tỉnh lại trong căn phòng quen thuộc và thấy một khuôn mặt xa lạ đang nằm bên cạnh, cô ta chợt nảy ra một ý tưởng. Thiệu Kiều đã ở trong Trần Phẩm Quán được năm năm.
Lúc đầu cô ta cũng phản kháng, nhưng cuối cùng phải khuất phục trước các thủ đoạn tra tấn của Trần Phẩm Quán.
Trong năm năm ấy, Thiệu Kiều đã được chứng kiến sự xấu xa của Trần Phẩm Quản. Nếu cô ta chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thật không may, Thiệu Điều không chết, cô ta bị treo ở ban công tầng hai.
Thiệu Kiều đã chọn nhầm đường, cô ta không biết vào lúc tuyệt vọng nhất, có người đang cố gắng cứu cô ta thoát khỏi biển lửa. “Tôi là người tàn nhẫn, hay cô và Tiểu Quang tàn nhẫn?”
Đôi mắt âm trầm của Tần Nguyễn như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào người Tiểu Kiều: “Vì tính mạng của cô mà Tiểu Quang đã giết bao nhiêu người vô tội rồi? Trong tay các người đã dính bao nhiêu tính mạng?”
Ánh mắt Tiểu Kiều hiện lên ánh sáng đỏ đầy tàn nhẫn: “Những người đó đều đáng chết!” Tiểu Quang là nơi mấu chốt.
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trên mặt Tiểu Kiều, cô ta phủ nhận: “Không, Tiểu Quang không làm gì cả.”
Năm ngón tay Tần Nguyễn nắm chặt, luồng khí màu đen trong lòng bàn tay cô cũng bị thu nhỏ theo. Mặc dù là vậy, Tiểu Kiều vẫn có thể thông qua hơi thở để biết đó là Tiểu Quang của cô ta.
Biết Tiểu Quang vẫn còn tồn tại, Tiểu Kiều lao về phía Tần Nguyễn như phát điện: “Trả anh ấy lại cho tôi!”
Giọng điệu của Tần Nguyễn rất nhẹ nhàng và kèm theo một chút đắc ý: “Đừng lại gần tôi, cẩn thận tôi bóp nát nó đấy, đến lúc đó sẽ thật sự tan biến.” Tiểu Kiều bị áp chế bởi khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người Tần Nguyễn, linh hồn cô ta run lấy bấy.
Tiểu Kiều biết lúc này phải thành thật khai báo.
Nhưng nếu nói ra, chỉ sợ cô ta và Tiểu Quang sẽ chết không có chỗ chôn. Ông trời đã trêu chọc cô ta.
Ông ấy để Thiệu Kiều gặp Tiểu Quang khi cô ta đã tàn tật.