Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 592: Nguyễn nguyễn



Lúc Hoắc Xuyên gọi đội ngũ y tế tới, Hoắc Dịch Dung đã nhận được tin tức đầu tiên, anh ta biết em ba bị ngất. Cũng vào lúc đó, Hoắc Dkịch Dung nhận được tin dữ từ nhà họ Tô, đứa con của Tô Tĩnh Thư đã chết.

Hai chuyện đến cùng một lúc khiến cảm xúc của Hoắc cDịch Dung trở nên bất ổn, anh ta không giữ được sự bình tĩnh ở trước mặt Tần Nguyễn.

Tân Nguyễn thoải mái dựa vào ghế sô phaa, trên môi nở một nụ cười nhạt. Cô đáp lại với giọng điệu không một chút cảm xúc: “Tam gia vẫn đang hôn mê, em đang nghĩ có nên đưa anh ấy đến biệt thự Hương Tạ hay không, chẳng phải mọi người vẫn nói chỗ đó rất thích hợp để anh ấy nghỉ ngơi à?” Lần này không phải Hoắc Dịch Dung phát ra tiếng động.

Đó là Hoắc Khương và Hoắc Xuyên đứng cách Tân Nguyễn không xa.

Bọn họ đã đi theo chủ nhân nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá Tam gia như vậy.
“Những người phải vào khu hình phạt đều phạm sai lầm, bọn họ cần bị cảnh cáo nghiêm khắc, cho dù không chết thì cũng phải bị lột da. Nếu em có thể tiếp nhận khu hình phạt, em sẽ giúp em ba san sẻ bớt gánh nặng, em cũng thấy đấy, với sức khỏe hiện tại thì em ba phải nghỉ ngơi vài tháng mới phục hồi được.”

Tần Nguyễn lộ vẻ trầm ngâm, một lúc lâu sau cô mới lắc đầu với Hoắc Dịch Dung: “Em không làm được.”

Khu hình phạt có liên quan đến tất cả các thành viên của nhà họ Hoắc, thậm chí bao gồm mạng lưới quan hệ của thành viên dòng chính và chi nhánh nhà họ Hoắc.
Hai người thi nhau chột dạ cúi đầu.

Tần Nguyễn híp mắt, vẻ lạnh lẽo hiện lên trong mắt cô: “Hai người giấu tôi chuyện gì à?”

Rốt cuộc thì những người này còn giấu cô bao nhiêu chuyện!
Hoắc Vân Tiêu đứng trên lầu và Tân Nguyễn đứng bên dưới, ánh mắt của họ va chạm vào nhau giữa không trung.

Cả hai người không hề lên tiếng.

Cuối cùng Tam gia phá vỡ sự im lặng: “Chú Khương lên đây, tôi có việc muốn bàn giao với chú.”
Hoắc Dịch Dung đứng dậy, đút một tay vào túi quần: “Người làm công bây giờ phải đi làm đây, anh không ở đây làm bóng đèn nữa, chướng mắt lắm.”

Anh ta nói với Tần Nguyễn đang ngẩng đầu nhìn Tam gia: “Chào em dâu.”

Đôi mắt Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trên lầu.
Sau khi lên lầu, Hoắc Khương đuổi theo sau lưng Tam gia.

Tần Nguyễn đang ngồi dưới lầu chậm rãi rủ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, cô đã nhìn thấy sự chột dạ trong mắt anh.
Tần Nguyễn không trả lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy vẻ nghiêm nghị.

Tân Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, cô liếc nhìn Hoắc Dịch Dung, Hoắc Khương, Hoắc Xuyên.

“Lần này Tam gia phát bệnh rất nặng, ai có thể nói cho tôi biết tại sao lại thế không?”
“Em biết.”

Bàn tay đang sờ bụng của Tần Nguyễn khẽ run rẩy. Mức độ quan tâm của Tam gia đối với Tần Nguyễn và đứa con khiến cô bối rối và đầy nặng nề. Đối phương có biết cô cũng rất quan tâm đến sức khỏe của anh hay không.

Tại sao anh có thể gây hại đến sức khỏe của mình chỉ vì đổi lấy sự yên tâm của cô.
Tần Nguyễn nghiến răng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Di chứng là cơ thể mỗi ngày một suy yếu?” Tần Nguyễn nhớ vào cái đêm Tam gia rời đi, cô đã không ăn tối vì không có cảm giác ngon miệng.

Tần Nguyễn chìm vào giấc ngủ, khi mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Tam gia rồi.

Anh lo lắng cô chưa ăn tối nên vội vàng chạy về nhà họ Hoắc vào nửa đêm, anh lại còn dặn dò phòng bếp chuẩn bị những món cô thích ăn nhất.
Thấy Tần Nguyễn tức giận, Hoắc Dịch Dung giơ hai tay lên: “Anh chỉ so sánh thôi mà, em đã kết hôn với em ba thì em sẽ là một thành viên trong gia đình.”

Anh ta liếc mắt nhìn bụng Tần Nguyễn: “Ba, bốn tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần là dòng dõi nhà họ Hoắc, chúng nó sẽ phải gánh vác gánh nặng của gia đình, em cũng nên suy nghĩ cho tụi nó.”

Tần Nguyễn nhìn xuống dưới, cô cảm nhận đứa nhỏ đang chuyển động trong bụng.
“Bảo người hầu đóng gói đồ đạc của tôi, lúc nào Tam gia tỉnh thì sẽ đi đến biệt thự Hương Tạ.

Ba người đàn ông với những đặc điểm riêng và đầy khí thế còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Dịch Dung đã ngạc nhiên hỏi: “Em dâu cũng muốn đi cùng à?”

Tần Nguyễn hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười: “Không được à?” Hoắc Dịch Dung mấp máy môi: “Em ba thích yên tĩnh.”
Hoắc Dịch Dung không khỏi nhớ lại, trước đó em ba đã nói với anh ta rằng Tân Nguyễn vẫn chưa trưởng thành, vì vậy hãy quan tâm đến cô nhiều hơn.

Nhưng bây giờ Hoắc Dịch Dung không thể nào phản bác được.

Hoắc Dịch Dung vươn tay chỉ vào Tần Nguyễn rồi mỉm cười bất lực: “Em thật là trẻ con.”
Sự quan tâm của Tam gia khiến trái tim Tần Nguyễn trở nên mềm mại.

Sao người này có thể ngốc như vậy, cô không ăn một bữa thì cũng đâu chết đói, cần gì phải như thế chứ?

Hoắc Dịch Dung nhìn vẻ mặt đau xót của Tần Nguyễn: “Sau khi em ba uống thuốc, ít nhất phải vài tháng nữa mới khỏe lại được, Tần Nguyễn, em ấy rất quan tâm đến em đấy.”
“Anh hai, món quà gặp mặt này quá ghê rợn đấy.”

Mọi người lần lượt thay đổi sắc mặt và nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hoắc Vân Tiêu mặc áo ngủ, đứng trên tầng hai với dáng vẻ nho nhã.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm hai người, ý cười trong mắt càng sâu hơn, giọng nói của cô trầm thấp và đầy gai góc: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn sặc nước bọt, như vậy thì làm sao có thể chăm sóc cho Tam gia?”

Hoắc Khương, Hoắc Xuyên cúi đầu nghe Tần Nguyễn trách móc, bọn họ không dám lên tiếng.

Bọn họ biết tâm trạng Tần Nguyễn không vui nên muốn trút giận.
Nhưng anh ta bắt buộc phải cho Tần Nguyễn hiểu rõ một điều. Mặc dù dòng chính nhà họ Hoắc rất hòa thuận, nhưng các trưởng lão và thành viên chi thứ chưa chắc sẽ tán thành thân phận của Tần Nguyễn.

Hoắc Dịch Dung là có ý tốt, nhưng những lời nói của anh ta đã đâm sâu vào trái tim Tần Nguyễn

Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên sự tàn nhẫn, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Hoắc Dịch Dung.
Đôi mắt của Hoắc Dịch Dung hiện lên vẻ ấm áp, anh ta tiếp tục dụ dỗ Tần Nguyễn: “Nếu em tiếp nhận khu hình phạt, toàn bộ ám vệ của nhà họ Hoắc đều phải trung thành với em, Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, Hoắc Chi sẽ tuyệt đối nghe lời, bọn họ không dám lừa em.” Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung, Tân Nguyễn cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh Dung, tại sao em lại cảm thấy anh đang đào hố để em nhảy vào vậy?”

“Em nhầm rồi, hãy bỏ cảm giác đó đi và tự tin lên.”

Hoắc Dịch Dụng cười chế giễu, sau đó bày tỏ hết ý nghĩ của mình: “Bây giờ khu hình phạt đang nằm trong tay em ba và Hoắc Xuyên chịu trách nhiệm quản lý, tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ đều phải hỏi em ba.”
“Khu hình phạt?”

Tân Nguyễn đã nhiều lần nghe thấy nơi này.

Tần Nguyễn không biết khu hình phạt có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Hoắc, nhưng cô cảm thấy nơi này rất quan trọng với họ.
Tần Nguyễn quay lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia: “Hai người bị cảm à? Nếu bị bệnh thì ở nhà, đừng lây cho Tam gia.”

Hoắc Xuyên vội vàng nói: “Phu nhân, chúng tôi không bị cảm, chỉ sặc nước bọt thôi mà.”

Tần Nguyễn sờ tay lên thành ghế sô pha, dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại.
Tân Nguyễn tỏ ra rất ngạc nhiên, cô nói với vẻ vô tội: “Em có gây khó dễ cho họ đâu, em đang quan tâm họ mà.”

Đôi mắt của Tần Nguyễn đầy vẻ ngây thơ.

Nếu ai không biết thì còn tưởng Hoắc Dịch Dung gây khó dễ cho cô.
Anh chống tay lên lan can và nhìn xuống mọi người bên dưới. Vẻ mặt anh tái nhợt nhưng khí thế quanh người vẫn rất bình tĩnh và mạnh mẽ, khiến người khác phải phục tùng. Hoắc Dịch Dung nhún vai, trông rất lưu manh: “Em ba, em phải biết anh là người nghèo nhất trong cái nhà này.”

Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu rất nhẹ nhàng: “Mỗi ngày công việc kinh doanh trong tay anh từ vài tỷ đến cả chục tỷ, anh nói mình nghèo thì ai mà tin chứ.”

“Oan quá, anh chỉ là người làm công thôi mà, hơn nữa còn làm việc không lương cho em đấy.”
“Vâng, Tam gia!”

Hoắc Khương bước những bước vững chãi lên lầu.

Hoắc Vân Tiêu di chuyển ánh mắt đang nhìn Tần Nguyễn, anh quay lưng đi về phía hành lang.
Sự tự tin của Tân Nguyễn khiến Hoắc Dịch Dung nhăn nhó.

Anh ta cau mày, trầm giọng nói: “Nếu một ngày em ấy không còn nữa thì sao? Tất cả trưởng lão và thành viên chi thứ của nhà họ Hoắc không chấp nhận thân phận của em, đến lúc đó em sẽ làm gì?”

Hoắc Dịch Dung cũng cảm thấy khó chịu khi nói ra câu này.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hoắc Dịch Dung chân thành nói: “Có em ở bên cạnh em ba cũng tốt. Phải nói thế nào về tính cách của em ấy nhỉ, mặc dù em ấy nói thích yên tĩnh, nhưng thật ra lại hy vọng có người ở bên cạnh để trò chuyện.”

Tần Nguyễn tỏ vẻ hiểu được, cô khẽ gật đầu, nói: “Em hiểu, anh ấy cứ hay làm ra vẻ.”

“Khục khục...”
Điều này không đáng!

Tần Nguyễn thả lỏng dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt hơi trống rỗng.

Dường như cô càng ngày càng nợ Tam gia nhiều hơn.
Trong lúc Tần Nguyễn cảm thấy áy náy, Hoắc Dịch Dung lại chuyển đề tài sang khu hình phạt: “Em dâu, tháng sau anh sẽ có một vụ trừng phạt ở khu hình phạt, anh mong rằng trước thời điểm đó, em đã suy nghĩ kỹ và đồng ý tiếp nhận khu hình phạt.”

“Em phải biết rằng, lấy con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc ra để giết gà dọa khỉ là cách hiệu quả nhất để những người khác phải ngậm miệng, đây cũng là món quà gặp mặt anh tặng cho cháu trai và cháu gái chưa chào đời.”

Tần Nguyễn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói yếu ớt đã vang lên ở tầng hai.
Cô không hề quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tạm biệt.”

“Chậc!” Hoắc Dịch Dung khẽ tặc lưỡi, sau đó quay người rời đi.

Bóng lưng anh ta trông có vẻ rất ung dung, không hề bồn chồn và lo lắng như lúc mới đến đây.
Chung quy lại cũng là vì bọn họ đã giấu chuyện Tam gia bị bệnh.

Tần Nguyễn khẽ cau mày, dường như không hài lòng vì sự im lặng của hai người: “Tôi nghĩ hai người không nên đi biệt thự Hương Tạ, cứ ở nhà đi.”

Trái ngược với sự bình tĩnh của Hoắc Khương, Hoắc Xuyên hơi sốt ruột: “Phu nhân, chúng tôi có thể làm được.”
Tần Nguyễn chỉ đành trút giận lên họ.

Hoắc Dịch Dung đột nhiên hỏi Tần Nguyễn: “Em dâu, em có muốn Hoắc Xuyên và chú Khương sau này nghe theo lệnh của em, bất kể gặp chuyện gì thì họ cũng không giấu em không?”

Tần Nguyễn đương nhiên muốn sau này Hoắc Xuyên và Hoắc Khương sẽ không giấu giếm cô trong những chuyện có liên quan đến Tam gia. Tần Nguyễn khó hiểu hỏi: “Ý của anh Dung là?”
Tần Nguyễn có vẻ rất uể oải, cô bình thản nói: “Em rất yên tĩnh, không gây chuyện gì đâu.”

Hoắc Dịch Dung nói tiếp: “Lúc em ba bị bệnh, em ấy rất yếu ớt và không muốn ai nhìn thấy.”

Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Không sao, em bị mù mà.”
Hoắc Dịch Dung ở gần Tần Nguyễn nhất, anh ta có thể cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ cô.

Anh ta không giúp em ba giấu giếm mà dứt khoát bán đúng đối phương.

“Em ba phát bệnh vào nửa tháng trước và vội vàng đi đến biệt thự Hương Tạ, nhưng vì lo cho em nên em ấy lại quay về gấp vào nửa đêm. Trước khi về, em ấy đã uống thuốc của Linh Hư Tử, thuốc đó có di chứng nên sức khỏe của em ấy vẫn chưa khôi phục được.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô không phản đối cũng không thừa nhận.

Tần Nguyễn đang cố tình gây khó dễ cho Hoắc Xuyên và Hoắc Khương, đây chỉ là một chuyện nhỏ và cô chỉ muốn mình được xả giận.

Cô không thể trách Tam gia, nhưng Hoắc Xuyên và Hoắc Khương là người bên cạnh Tam gia.
“Em không biết à?” Hoắc Dịch Dung lộ vẻ ngạc nhiên.

Tần Nguyễn lắc đầu: “Em biết Tam gia phát bệnh vào nửa tháng trước, tối hôm đó anh ấy trở về nhưng cũng không quá nghiêm trọng, lần này là vì sao?”

Ánh mắt sắc bén của Hoắc Dịch Dung bắn thẳng đến chỗ hai người Hoắc Khương và Hoắc Xuyên.
Hoắc Dịch Dung gật đầu: “Đúng là như vậy, em ba sẽ thoải mái hơn khi ở trong biệt thự Hương Tạ.”

Tần Nguyễn cau mày, cô liếc mắt nhìn xuống bụng mình.

Một lát sau, Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Lâm Hạo ở cách đó không xa.
Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, cố ý làm khó anh ta: “Tôi không thấy anh có thể làm được ở chỗ nào.”

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Nguyễn, trong nhất thời không biết phải trả lời thế nào.”

Hoắc Dịch Dung lên tiếng để giải vây: “Em dâu, em đừng làm khó bọn họ, ở trong nhà họ Hoắc, bọn họ không bao giờ dám vi phạm mệnh lệnh của em ba, cho dù ông nội đến thì bọn họ cũng không mở miệng đâu.”
Một khi Tần Nguyễn xen vào, cô sẽ bước vào trung tâm của nhà họ Hoắc.

Với thân phận của Tần Nguyễn mà tiếp nhận khu hình phạt, mọi người sẽ không phục cô.

Tần Nguyễn đã cân nhắc mọi mặt, nhưng thiếu sót duy nhất là quyết tâm giao khu hình phạt cho cô của Tam gia.
“Khục khục...”

Hoắc Dịch Dung giật mình vì câu nói này của Tần Nguyễn.

Xem ra bắt buộc phải đưa Tân Nguyễn đến biệt thự Hương Tạ rồi.
“Anh Dung, Tam gia sẽ không rời đi, chỉ cần em còn ở đây một ngày, anh ấy sẽ mãi mãi ở lại bên em và các con.”

Tần Nguyễn trầm giọng nói, giọng điệu của cô xen lẫn một chút tức giận.

Tần Nguyễn không thích nghe bất kỳ ai nói về sự sống chết của Tam gia.
Đầu ngón tay của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cô nhìn Hoắc Xuyên rồi dặn dò: “Anh bảo người hầu vào phòng thu dọn đồ đạc của tôi, lúc nào Tam gia xong việc thì sẽ đi tới biệt thự Hương Tạ.”

“Vâng.”

Hoắc Xuyên lập tức gọi hai người hầu rồi đi lên lầu. Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn Tân Nguyễn và Lâm Hạo.
Bọn chúng rất hiếu động, không hề chịu nằm yên.

Tần Nguyễn có thể tưởng tượng được bọn chúng sẽ hiểu động thể nào sau khi ra ngoài. Tân Nguyễn nhẹ giọng nói: “Anh Dung, để em hỏi Tam gia về chuyện này đã.”.

Khóe miệng Hoắc Dịch Dung hơi nhếch lên: “Được thôi, em ba cũng hy vọng em có thể chia sẻ với em ấy, em ấy sẽ giơ tay tán thành chuyện này.”
Một lát sau, Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Anh Hạo, anh có biết chuyện nửa tháng trước Tam gia uống thuốc rồi trở về vào lúc nửa đêm không?”

Lâm Hạo lắc đầu: “Tôi chỉ biết Tam gia quay về, không biết việc uống thuốc.”

Tần Nguyễn khẽ gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng cũng dịu đi rất nhiều.

Cô đứng dậy đi ra cửa.

Lâm Hạo đi theo phía sau, giữ một khoảng cách ba bước chân với cô.

Tần Nguyễn đi tới trước cửa phòng phơi nắng rồi nói với Lâm Hạo ở phía sau: “Anh không cần đi theo tôi.”

Tần Nguyễn đấy cửa kính rồi bước vào trong.