Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Tam gia, Tần Nguyễn đột nhiên bực tức nói: “Nếu lúc anh tỉnh lại mà kkhông cho em một lời giải thích, em sẽ không tha cho anh đâu.”
Tam gia đang chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đẹp trai rất bình thản và cthả lỏng, anh không thể trả lời cô. Tần Nguyễn vươn đầu ngón tay chọc nhẹ lên chóp mũi của Tam gia. Cô cũng đã để lại sự xấu hổ vừa rồi ở lại trong phòng.
Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên lần lượt xuống lầu.
Bên trong phòng ngủ. Tần Nguyễn có thể hiểu anh ta, chuyện này đúng là rất khó nói rõ.
Cô ấm giọng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, cho dù Tô Tĩnh Thư tàn nhẫn, cô ta cũng không làm như vậy đâu.”
Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung đầy nghi ngờ: “Thật sao?” Cô nhỏ giọng phàn nàn: “Em khôang nói đùa đâu, là thật đấy, em sẽ bỏ nhà ra đi cùng với con, lần này em thật sự rất tức giận.”
Nếu Tam gia tỉnh, Tân Nguyễn sẽ không phàn nàn như thế này.
Trông bọn họ có vẻ thân thiết, nhưng thực ra luôn có một khoảng cách vô hình. Thậm chí Tần Nguyễn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của vật gây tai họa ấy.
Đôi mắt hoảng hốt của cô tập trung vào khuôn mặt tuấn tú của Tam gia.
Khuôn mặt dịu dàng nho nhã này trông thật vô hại. Nhưng may là như vậy, nếu Tam gia có phản ứng ngay lập tức thì Tần Nguyễn sẽ phát hiện anh đã tỉnh.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay lên xoa mi tâm, khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ buồn bực.
Tâm trạng của anh rất tồi tệ, trong lòng có một nỗi buồn khó nói. Cô đoán Hoắc Dịch Dung đến thăm Tam gia.
Hoắc Xuyên: “Nhị gia nói sợ quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi cho nên mới muốn gặp cô.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì gật đầu, cô bước ra khỏi phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Điều duy nhất Tam gia nhớ rõ là nốt ruồi đỏ trên chóp mũi của người đàn ông trong màn sương đen, trông nó cực kỳ bắt mắt.
Hoắc Vân Tiêu nằm trên giường, bàn tay ở trong chăn hơi siết lại.
Trên mu bàn tay vẫn còn nhiệt độ do Tần Nguyễn vừa chạm vào. Trước khi rời đi, đối phương vô tình chạm phải chỗ nhạy cảm cũng khiến anh cảm thấy bối rối.
Cô bé này thật sự bất cẩn, cô ấy khiến anh chết mất.
Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài, khuôn mặt vốn đã tái nhợt trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt hiện lên một chút ủ rũ. Tần Nguyễn không hề tỏ ra bất ngờ, trước đó cô cũng đã nói rằng Nam Cung Sưởng không thể sống được. Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn đoán rằng không chỉ vì mỗi cái chết của Nam Cung Sưởng. Đúng là như vậy, câu nói tiếp theo của đối phương khiến Tần Nguyễn giật nảy mình.
Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung ảm đạm, anh ta trầm giọng nói: “Trước đó Tô Tình Thư đã sinh con cho Nam Cung Sưởng, hôm nay đứa bé đó cũng được chôn cùng gã.”
Tần Nguyễn bật thốt lên: “Tô Tĩnh Thư giết đứa bé đó à?” Trước khi ngất đi, dường như Tam gia đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Người đó mặc một chiếc áo choàng đen kiểu cổ và được bao quanh bởi một màn sương đen dày đặc.
Trước khi Tam gia có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương, cơ thể anh đã không chịu nổi mà ngã xuống. Tần Nguyễn không ngờ Tô Tình Thư lại nhẫn tâm như vậy.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu, nói với giọng không xác định: “Có lẽ không phải cô ta giết.”
Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Tần Nguyễn: “Chôn sống à?”. Tần Nguyễn không có cách nào so sánh trí nhớ trên đầu ngón tay mình với khuôn mặt đẹp trai nho nhã này.
Thật sự không hợp chút nào.
Hoàn toàn vượt quá quy cách. Đúng vậy, Hoắc Dịch Dung đang tự trách mình.
Vẻ mặt và thái độ không chắc chắn của anh ta, tất cả đều là tự trách bản thân vì cái chết của đứa trẻ.
Hoắc Dịch Dung khàn giọng nói: “Đứa bé đã được Tô Tĩnh Thư giấu rất kỹ, chính anh đã đẩy nó từ chỗ tối ra chỗ sáng. Anh sợ chính vì điều đó nên Tô Tĩnh Thư không thể chịu đựng được nó, nếu thật sự là như thế, chẳng phải anh cũng trở thành đồng lõa sao?” Anh ta không thể tha thứ nếu tay mình dính máu một đứa trẻ.
Tần Nguyễn bĩu môi, giọng nói dịu dàng nhưng lại hết sức đáng tin: “Khỉ số của nhà Nam Cung đã hết, đứa bé đó không nên tồn tại trên đời, nó sống được vài tháng là dựa vào phúc của Tô Tĩnh Thư.”
Nghe Tần Nguyễn nói như vậy, Hoắc Dịch Dung không hiểu sao lập tức tin tưởng cô. Người đứng ngoài cửa là Hoắc Xuyên.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nhị thiếu gia đến rồi, ngài ấy đang ở dưới lầu.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn trầm ngâm: “Sao anh Dung không lên đây?” Tần Nguyễn không tìm được từ nào để diễn tả điều này, cô cảm thấy cuộc sống thường ngày của họ thiếu một thứ gì đó. Nhưng nó không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của họ, vậy là đủ rồi.
“Cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên. Đây là sự bất lực của anh với tư cách là một người đàn ông.
Để duy trì tình cảm vợ chồng, điều quan trọng nhất là nhu cầu sinh lý.
Tam gia bây giờ nằm trên giường như một kẻ tàn phế, chuyện vừa rồi khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Vẻ mặt Tần Nguyễn lập tức đỏ bừng.
Cô nhanh chóng rụt tay lại, trong đầu hiện lên hình ảnh khiến người ta phải đỏ mặt.
Đầu ngón tay của cô vẫn nhớ lần va chạm vừa rồi. Trong lòng Hoắc Dịch Dung, Tô Tĩnh Thư thật sự là một người phụ nữ độc ác như rắn rết.
Cô ta có thể làm được mọi chuyện.
Hoắc Dịch Dung tự nhận rằng đôi tay của mình không sạch sẽ, nhưng anh ta vẫn thua kém những thủ đoạn âm hiểm của Tô Tĩnh Thư. Người phụ nữ đó chính là khắc tinh của anh ta! Vào lúc cửa đóng lại, Hoắc Vân Tiêu đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Tam gia đã tỉnh dậy từ trước khi Tần Nguyễn vào phòng.
Ký ức trước khi ngất đi vẫn hiện rõ trong tâm trí anh. Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn thấy Hoắc Dịch Dung có vẻ mặt nôn nóng đến vậy. Dù khuôn mặt Hoắc Dịch Dung âm trầm và đáng sợ, anh ta cũng không thể che giấu sự tự trách trong lòng mình.
Tần Nguyễn chỉ có thể an ủi: “Anh Dung, anh đừng lo quá, Tô Tĩnh Thư sẽ không giết con của mình đâu.”
Hoắc Dịch Dung nhìn Tần Nguyễn: “Em chắc chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung lộ vẻ chán chường.
Anh ta đưa tay lên trán, xoa mạnh huyệt Thái Dương: “Anh không biết có phải Tô Tĩnh Thư đã lén lút làm chuyện đó hay không, nhưng luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô ta.”
Tần Nguyễn rất khó hiểu: “Cho dù cô ta thật sự làm như vậy, tại sao anh lại phải tự trách mình?” Tần Nguyễn không biết lòng tự trọng của Tam gia đã bị tổn thương.
Ở dưới lầu, cô nhìn thấy vẻ mặt không hề cảm xúc của Hoắc Dịch Dung.
Câu đầu tiên khi đối phương nhìn thấy cô là: “Em dâu, Nam Cung Sưởng chết rồi.” Tần Nguyễn đứng dậy, kéo chăn cho Tam gia.
Cô nhét bàn tay đang để ở bên ngoài của anh vào lại trong chăn. Những hành động vô tình đó khiến Tần Nguyễn chạm vào nơi không nên chạm.
Cô cứ nghĩ Tam gia nằm ngang, nhưng không ngờ anh lại nằm nghiêng bên dưới cái chăn mỏng. Cứ như vậy, Tần Nguyễn lại tiếp xúc gần với thủ phạm đã khiến cô mang thai mười tháng tại khách sạn Hoàng Đình. “Cộc cộc...”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tần Nguyễn vô thức liếm môi, sau đó đưa tay lên xoa mặt. Tần Nguyễn không cảm thấy mặt mình quá nóng, cô điều chỉnh cảm xúc rồi bình tĩnh đi về phía cửa. Cơ thể căng cứng của Hoắc Dịch Dung hoàn toàn thả lỏng, anh ta dựa vào ghế sô pha.
Hoắc Dịch Dung lẩm bẩm: “Đứa trẻ là vô tội.”
Hoắc Dịch Dung có thể đích thân tra tấn kẻ phản bội đến mức sống không bằng chết, anh ta cũng có thể xử lý những mối nguy hiểm đến sinh mệnh của nhà họ Hoắc mà không hề chớp mắt.