Anh ta nhỏ giọng nói với Tần Nguyễn: “Tân Nguyễn, cô tỉnh táo một chút, nón1g giận sẽ có hại đến sức khỏe.” Chuyện xảy ra với Tam gia lần này khiến Tần Nguyễn cảm thấy mình như một người ngoài.
Cảm giác bị tất cả mọi người tẩy chay rất khó chịu. Sau khi hấp thu sát khí của Tiểu Quang, lúc này Tần Nguyễn mới trở nên ổn định.
Bây giờ Tần N2guyễn rất tức giận vì Lâm Hạo, Hoắc Xuyên, Hoắc Khương, thậm chí cả Tam gia cũng đều lừa cô. Khóe môi Lâm Hạo hơi giật giật, anh ta ngạc nhiên nhìn hai người với vẻ chịu phục: “Hai người lại lừa cô ấy à?”
Hoắc Khương lắc đầu phủ nhận: “Phu nhân là người trong giới Huyền học, cô ấy biết rất rõ tình huống của Tam gia, chúng ta có muốn giấu cũng không được.” Bàn tay nắm chặt cổ áo của Lâm Hạo càng tăng thêm sức mạnh, đôi mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt đầy tức giận khiến khuôn mặt càng thêm sinh động.
Nhưng vẻ uất ức kèm tức giận của Tần Nguyễn càng khiến người khác phải thương cảm. Hoắc Khương lộ vẻ hoảng sợ, ông ta bước nhanh tới rồi quỳ một gối trước mặt Tần Nguyễn.
“Phu nhân, xin hãy bớt giận!” Ở trước mặt cô, Tam gia dùng sự dịu dàng để che giấu đi sự lạnh lùng.
Còn khi đối mặt với người khác, Tam gia sẽ bộc lộ ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn vốn có, cùng với đó là sự uy hiếp mạnh mẽ, Tần Nguyễn đã may mắn được gặp vài lần. Bây giờ ông ta lại quỳ xuống trước mặt Tần Nguyễn, điều đó có nghĩa Hoắc Khương đã tán thành Tân Nguyễn là chủ nhân của nhà họ Hoắc.
Hoắc Xuyên nhanh chóng có phản ứng, anh ta đi tới bên cạnh Hoắc Khương rồi bình tĩnh quỳ một gối xuống. Tại sao bọn họ chỉ giấu mỗi mình cô.
Đặ0c biệt là sự lừa dối của Lâm Hạo khiến Tần Nguyễn càng không thể chịu đựng được. Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều biết Tam gia bị bệnh và phải tĩnh dưỡng ở biệt thự Hương Tạ, chỉ có Tần Nguyễn là người duy nhất không biết.
Nếu đặt mình vào vị trí của Tần Nguyễn, ai nấy cũng phải cảm thấy chua xót. Hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể để Tần Nguyễn rời đi.
Tất cả đều biết Tam gia coi trọng phu nhân đến mức nào. Lâm Hạo không thể hiểu được việc lớn thay đổi khái niệm của bọn họ.
Bây giờ anh ta thật sự sợ Tân Nguyễn. Anh có vẻ ngoài hiền lành, nhưng không ai biết trong cơ thể yếu đuối đó là một trái tim lạnh lùng và hờ hững.
Sau khi ở bên nhau lâu như vậy, Tần Nguyễn cảm thấy mình khá hiểu về Tam gia. Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Nguyễn.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta trầm giọng nói: “Phu nhân, nếu lần sau có chuyện như thế này, tôi sẽ không giấu cô.” Trong cuộc đời của mình, Lâm Hạo đã quỳ gối trước rất nhiều người, nhưng chỉ có lần xin lỗi Tần Nguyễn này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
May mà Tần Nguyễn né tránh, nếu không sau này anh ta không biết phải đối mặt với cô thế nào. Từ trước đến giờ Tam gia luôn điềm tĩnh, nhẹ nhàng và xử sự có chừng mực.
Với khuôn mặt đẹp trai và khí chất xuất chúng, Tam gia làm việc gì cũng rất bình tĩnh và ung dung. Cô đương nhiên biết rằng nếu không có mệnh lệnh của Tam gia, những người này sẽ không giấu giếm cô.
Nhưng Tần Nguyễn không thể đè nén được ngọn lửa giận trong lòng mình. Cô xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Xin lỗi, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc.” Tính tình Tần Nguyễn bây giờ không ổn định, hay cáu gắt và dễ tức giận. Nếu không trút bỏ thì không biết sẽ bộc phát lúc nào. Hoắc Khương ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn với thái độ phục tùng, ông ta cung kính nói: “Phu nhân nói quá rồi, đây là lỗi của chúng tôi.” “Phu nhân, xin bớt giận.”
Tam gia vẫn đang hôn mê, nếu phu nhân thật sự bỏ nhà ra đi, mọi người có mặt ngày hôm nay đều không thể chịu đựng nổi. Những người khác giấu giếm Tần Nguyễn thì cũng có thể thông cảm được, nhưng chỉ có anh ta là không được.
Lâm Hạo đi tới bên cạnh Hoắc Khương và Hoắc Xuyên, sau đó chậm rãi cúi người rồi quỳ cả hai đầu gối xuống đất. Bởi vì quá tức giận nên Tần Nguyễn thấy cổ họng hơi đau, cô cảm giác khó thở.
Trong lòng Tân Nguyễn có một cảm giác chua xót khó tả. Vẻ mặt Tần Nguyễn lập tức trầm xuống, trong mắt cô lóe lên sự u buồn. Nhưng Tần Nguyễn không khóc, cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta bằng ánh mắt đầy trách móc.
Thành thật mà nói, lúc này Lâm Hạo cảm thấy hơi áy náy. Lâm Hạo biết hôm nay Tân Nguyễn tức giận đến mức như vậy, chủ yếu là vì mình.
Anh ta không nên giấu giếm Tần Nguyễn cùng với nhóm Hoắc Xuyên và Hoắc Khương. Còn có lần sau à?
Tần Nguyễn thả cổ áo Lâm Hạo ra, kiềm chế lại cơn giận đang trào dâng trong lòng. Tân Nguyễn không còn gì để nói, cô liếc nhìn Lâm Hạo đang cúi đầu ở bên cạnh.
Cái nhìn này đầy ẩn ý. Lâm Hạo cung kính cúi đầu, trầm giọng nói: “Phu nhân bớt giận, nếu có lần sau thì tôi sẽ tự mình rời đi, xin cô đừng tức giận.”
Hoắc Khương cũng lên tiếng ngay sau đó: “Lần này là lỗi của chúng tôi, bệnh tình của chủ nhân là do chúng tôi không cân nhắc chu đáo và không làm tròn trách nhiệm, chủ nhân bây giờ vẫn hôn mê, xin phu nhân hãy ở lại.” Tần Nguyễn không hề để ý đến7 anh ta, cô đương nhiên biết Tam gia không sao.
Trước khi Tam gia lên lầu, Tần Nguyễn đã chuyển hơn nữa lực Minh Thần cho anh, đường sinh mệ7nh của cô lại bị rút ngắn một lần nữa. Tần Nguyễn nắm chặt tay, sự lạnh lẽo tỏa ra từ người cô khiến mọi người rùng mình, bao gồm cả Hoắc Khương vừa quay lại sau khi tiễn bác sĩ Trần.
Phu nhân thật sự muốn bỏ nhà ra đi sao? Tần Nguyễn cau mày, khi hai đầu gối Lâm Hạo chạm đất, cô nhanh chóng né tránh.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Lâm Hạo rồi nghiến răng nói: “Anh đứng dậy cho tôi!” Anh ta đành phải chịu đựng sự trách móc của Tân Nguyễn
Trong phòng ngủ trên lầu. Anh ta không nên giấu Tần Nguyễn chuyện Tam gia bị bệnh và phải đi tĩnh dưỡng.
Lâm Hạo hối hận, nhưng không có thuốc hối hận. Ánh mắt Tần Nguyễn sắc bén như mũi tên, cô lạnh lùng chế giễu: “Lúc này bảo tôi bớt giận, trước đó các người đã làm gì? Tạm gia bị bệnh nặng nhưng các người giấu giếm không cho tôi biết, trong mắt các người thì tôi chỉ là người ngoài, tôi cần gì phải chịu khổ ở đây chứ, tốt nhất là rời đi càng sớm càng tốt!”
Lời nói của Tân Nguyễn như những lưỡi dao đâm thẳng vào Hoắc Xuyên và Hoắc Khương. Ba người đang quỳ trong sảnh, nghe rất rõ tiếng bước chân đầy tức giận của Tần Nguyễn.
Sau khi bóng dáng Tần Nguyễn biến mất trên tầng hai, Lâm Hạo đứng dậy trước tiên. Một khi biết Tần Nguyễn rời đi, không ai có thể gánh được cơn tức giận của chủ nhân.
Nghe được tin Tam gia vẫn còn hôn mê, trái tim Tần Nguyễn vừa tức vừa đau. Tần Nguyễn ngôi ở mép giường, nhìn Tam gia đang bình thản nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, cả cơ thể của anh vẫn tỏa ra hơi thở rất chững chạc. Tần Nguyễn không nói gì mà xoay người đi lên lầu.
Bước chân của Tần Nguyễn rất nặng nề, mỗi bước đều vô cùng vất vả. Thấy Lâm Hạo đứng dậy, Hoắc Khương và Hoắc Xuyên liếc nhìn nhau rồi lần lượt đứng lên.
Lâm Hạo liếc nhìn hai người rồi thuận miệng hỏi: “Tam gia thật sự không sao chứ?” Hoắc Khương mấp máy môi, trầm giọng nói: “Tình huống không tốt lắm, chủ nhân rất yếu, bác sĩ cũng bất lực, chỉ có thể tĩnh tâm tu dưỡng.” Tần Nguyễn tức giận, hai mắt đỏ ngầu, đứa bé trong bụng cũng sẽ vì cảm xúc kích động của cô mà gặp nguy hiểm2.
Hoắc Xuyên bước tới, anh ta cũng khuyên: “Phu nhân, cô hãy giữ gìn sức khỏe, chủ nhân không sao đâu.” Hoắc Xuyên: “Phu nhân, là lỗi của thuộc hạ, xin cô hãy trừng phạt.”
Ba người đều nhận lỗi về phía mình. Nhìn thấy Hoắc Khương quỳ gối trước mặt Tần Nguyễn, trong mắt Hoắc Xuyên lóe lên sự ngạc nhiên.
Hoắc Khương là thành viên lâu đời của nhà họ Hoắc, ông ta đã trải qua ba đời gia chủ và cũng là người đứng đầu trong ba thủ lĩnh ám vệ. Trước khi Hoắc Xuyên tới đây, Lâm Hạo đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Tần Nguyễn
Vẻ uất ức, chua xót và đau khổ trên mặt Tần Nguyễn khiến Lâm Hạo nghĩ rằng cô sẽ khóc. Chủ nhân yếu đến mức này, có muốn giấu phu nhân cũng khó.
Một chuyện hiển nhiên như vậy sao có thể gọi là nói dối? Tâm tư của người đàn ông này rất khó có thể đoán được.
Bất kể là dịu dàng hay lạnh lùng, bây giờ Tam gia chỉ có thể yên tĩnh nằm trên giường. Hơi thở của anh trở nên yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn Tam gia như thế này, Tân Nguyễn cảm thấy trong lòng như có một tảng đá, khiến cô buồn bực đến mức không thể thở nổi.