Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 589: Anh hạo, tại sao ngay cả anh cũng giấu tôi?



Trong lúc Tần Nguyễn đang trầm ngâm, có một tiếng động nhỏ vang lên cách đó không xa. Tần Nguyễn ngước đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm về phía âm tha1nh phát ra.

Đó là Tiểu Quang và con nữ quỷ kia. Tần Nguyễn lãnh đạm nói: “Lâm Hạo, có phải anh cũng biết chuyện Tam gia bị bệnh nặng không?”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Hạo hiện lên một chút mất tự nhiên.
Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy lạnh lùng: “Tại sao?”

Hai con quỷ này đùa bỡn Tần Nguyễn, lợi dụng sự đồng cảm của cô, tại sao cô có thể tha cho bọn chúng chứ?
Trong lúc Tiểu Kiều lao tới, Tần Nguyễn chỉ vươn một ngón tay là có thể khiến đối phương đứng yên.

Đầu ngón tay của Tần Nguyễn giải phóng từng tia lực Minh Thần để giam cầm cơ thể Tiểu Kiều, khiến ả không thể di chuyển.
Khi Tần Nguyễn hấp thu xong sát khí, khuôn mặt Tiểu Kiều đã tràn đầy huyết lệ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Kiều cũng trở nên méo mó, làn da ả nứt nẻ, vết thương chảy ra những dòng máu màu đen.
Tiểu Kiều lao về phía Tần Nguyễn như phát điện.

Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy khinh thường, cô hừ lạnh: “Đồ không biết điều!” Tần Nguyễn vẫn đang hấp thu sát khí của Tiểu Quang, cô không thể hấp thu hết sát khí dày đặc của đối phương trong một thời gian ngắn được.
Bàn tay còn lại của Tân Nguyễn giơ lên rồi khẽ chụp một cái giữa không trung.

Đám sát khí mạnh mẽ đó lập tức bị cô hấp thu,
Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ chớp, vẻ mặt lạnh nhạt, cô lạnh lùng từ chối.

Tiểu Quang vô cùng tức giận nhưng lại có khổ mà khó nói.
Khi Tiểu Quang chuẩn bị lên tiếng, lòng bàn tay của Tần Nguyễn đã hướng thẳng đến mặt hắn.

Trong phòng khách vang lên một tiếng ong.
Tần Nguyễn cười lạnh: “Được lắm, các người giỏi quá! Tất cả đều giấu tôi!”

Tần Nguyễn cảm thấy Thái Dương giật giật, đầu cô hơi đau.
Mặt bàn bằng đá cẩm thạch rung động, bộ đồ uống trà trên bàn rơi xuống đất.

Vẻ mặt Lâm Hạo biến đổi, anh ta mím chặt môi.
Tần Nguyễn vươn tay giữa không trung túm lấy Tiểu Quang đang quỳ trên mặt đất, cô dùng lực Minh Thần kéo hắn đến trước mặt mình.

Nhìn vẻ phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng và buồn bã của Tiểu Quang, Tần Nguyễn nói với giọng vô cảm: “Tôi luôn giữ lời, các người đã lừa tôi trước nên phải nhận sự trả thù từ tôi.”
Đến phút cuối cùng, hắn vẫn không quên hiến tế màn sương đen mạnh mẽ của quỷ để chống lại quả cầu ánh sáng của Tần Nguyễn.

Sát khí mạnh mẽ đập vào mặt, trong nháy mắt đã cắn nuốt quả cầu ánh sáng được tạo ra bởi lực Minh Thần.
Cô nhấc chân đạp vào chiếc bàn trước mặt.

“Bành!”
Vẻ mặt Tiền Quang căng thẳng, hắn vô thức nuốt nước bọt như một con người.

Đột nhiên, hắn kéo Tiểu Kiều ra phía sau rồi quỳ xuống trước mặt Tân Nguyễn,
Một lúc lâu sau anh ta mới gật đầu: “... Phải!”

Lâm Hạo thật sự đã biết chuyện này, anh ta nhận được mệnh lệnh của Tam gia và Hoắc Khương, không được phép báo cho Tần Nguyễn biết chuyện.
Ảnh mắt của Tần Nguyễn rơi vào người Tiểu Quang và nữ quỷ, cô nhìn từ trên xuống dưới, sau đó khẽ cười một tiếng.

“Không tồi, thứ bổ như vậy phải thuộc về tôi.”
Bọn họ sợ hãi sức mạnh này.

Đôi môi đỏ của Tần Nguyễn khẽ hé mở, cô chậm rãi nói: “Tôi là người ân oán rõ ràng, bất kể là người có ân hay ác ý với tôi, từ trước đến giờ tôi luôn hoàn trả lại.”
Tân Nguyễn bình thản hấp thu sát khí.

Nữ quỷ Tiểu Kiều ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt cô ả như rách ra, huyết lệ chảy ròng ròng.
Tần Nguyễn đang vất vả đi tìm sát khí, bây giờ sát khí đưa tới tận cửa, làm sao cô có thể không nhận.

Tiểu Quang run rẩy khi bị Tần Nguyễn nhìn như vậy, hắn cắn răng nói: “Tôi biết cô, mấy trăm năm qua trên thế gian không có sứ giả dẫn độ, cô là người thứ nhất sau hàng trăm năm. Do một số vấn đề, tôi và Tiểu Kiều không thể luân hồi sau khi chết, vì vậy bọn tôi muốn lợi dụng năng lực của cô đề đi xuống Địa Phủ. Nói chung thì ngoài chuyện lừa cô ra, chúng tôi không hề làm hại cô, tại sao cô phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ?”
Tiểu Kiều tức giận trừng mắt nhìn Tần Nguyễn, linh hồn ả run rẩy đầy đau đớn dưới xiềng xích của lực Minh Thần.

Đôi mắt căm thù của Tiểu Kiều nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, ả chỉ muốn nhai nát cô rồi nuốt vào bụng.
Lâm Hạo biết Tần Nguyễn sẽ tức giận vì chuyện này, nhưng không ngờ cô lại tức giận đến thế. “Tần Nguyễn, cô tức thì tức, nhưng phải chú ý sức khỏe.”

Lâm Hạo biết Tân Nguyễn coi trọng đứa bé trong bụng đến mức nào.
“Tôi đang có thai!” Nữ quỷ ôm chặt cổ Tiểu Quang. Trước khi chết, cô ta vẫn không quên đứng trước mặt để bảo vệ đối phương.

Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô cau mày không hài lòng. Mặc dù là vậy, Tần Nguyễn vẫn không dừng lại.
“Cô muốn chém, muốn giết hay làm gì cũng được, Tiểu Kiều đang mang thai, có thể là thai quỷ, xin cô hãy rủ lòng thương đưa cô ấy về Địa Phủ để sinh con.”

“Liên quan gì đến tôi!”
Nữ quỷ biết mình s7ắp bị thanh toán, cô ta nhanh chóng đứng chắn phía trước Tiểu Quang: “Chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng!”

Khuôn mặt tái nhợt của nữ quỷ t7ràn đầy tuyệt vọng, sự đau khổ bao trùm lấy hồn thể của cô ta. Tần Nguyễn còn đau khổ hơn họ nên cô không thể thông cảm được.
Quả cầu màu đen chậm rãi bay đến tay Tần Nguyễn.

Lâm Hạo ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ chuyện này, khi thấy Tần Nguyễn thu tay lại, anh ta bước về phía cô.
“Tần Nguyễn...”

“Đừng gọi tôi!”
Hiện giờ thân thể của Tần Nguyễn càng ngày càng nặng nề, không thể nhận kích thích quá lớn.

Tam gia không muốn Tần Nguyên phải gánh vác quá nhiều.
Tân Nguyễn vô cùng tức giận, cô không ngờ Lâm Hạo lại giấu mình.

Rõ ràng tình cảm giữa họ khác với Hoắc Khương và Hoắc Xuyên.
Cú đá vừa rồi của cô không hề nhẹ.

Lâm Hạo lo lắng nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tần Nguyễn, vì sợ một giây sau cô sẽ không thoải mái.
Khóe môi 2Tần Nguyễn nhếch lên thành một nụ cười tà ác, khí thể lạnh lẽo tràn ra từ người cô.

“Tôi không muốn nghe nỗi khổ của cô, tôi chỉ biết c0ác người đã lừa tôi.” Giọng nói của Tần Nguyễn không có một chút tình cảm nào. Tiểu Quang nắm vai nữ quỷ, hắn nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cầu xin: “Cô Tần, cô có thể tha cho chúng tôi không?”
Toàn thân Tiểu Quang cứng đờ.

Linh hồn của Tiểu Quang từ từ tan biến, sát khí dày đặc thi nhau chui ra từ người hắn.
Trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối khó tả.

“Tao sẽ giết mày, giết mày!”
Lâm Hạo lo lắng hỏi: “Phu nhân, cô không sao chứ?”

Tần Nguyễn thu hồi hồn thể của Tiểu Kiều, cô từ từ ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh sáng vàng mờ nhạt hiện lên trong lòng bàn tay Tân Nguyễn, nó càng lúc càng lớn.

Trên gương mặt tái nhợt của Tiền Quang và nữ quỷ lộ vẻ nghiêm túc, kiêng kị.
“Tiểu Quang !”

“Tao sẽ giết mày!”
“Nếu muốn giết tôi, vậy phải xem cô có năng lực đó hay không.”

Lòng bàn tay của Tần Nguyễn hướng về phía Tiểu Kiều, cô chậm rãi thu năm ngón tay lại. Linh hồn Tiểu Kiều từ từ thu nhỏ, cuối cùng biến thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Tần Nguyễn vừa dứt lời, quả cầu ánh sáng màu vàng trong tay cô nhanh như chớp đánh về phía Tiểu Quang và nữ quỷ.

Chỉ cần quả cầu được tập hợp từ lực Minh Thần va chạm với hồn thể của họ, bọn họ sẽ tan thành tro bụi.
Ánh mắt tàn nhẫn của Tân Nguyễn nhìn chằm chằm vào Tiểu Quang như thể đang nhìn một con mồi.

Sát khí trên người con quỷ này quá tốt đối với cô.
Cô đang chờ...

Ngay khi quả cầu ánh sáng sắp va vào Tiểu Quang và nữ quỷ, Tiểu Quang ôm nữ quỷ nhanh chóng né tránh.
Đôi mắt tàn nhẫn của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hai con quỷ, trong mắt cô hi2ện lên vẻ khát máu vô cùng đáng sợ.

Cô duỗi ngón tay ra chỉ vào bọn họ: “Còn nhớ những gì tôi đã nói không?”
Tần Nguyễn xông lên, nắm lấy cổ áo của Lâm Hạo rồi kéo anh ta tới trước mặt mình.

Đôi mắt cô đầy lạnh lùng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Anh Hạo, tại sao ngay cả anh cũng giấu tôi? Nếu thật sự có chuyện xảy ra với Tam gia mà tôi không hề hay biết, đứa con trong bụng tôi sẽ mất bố, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Khương và Hoắc Xuyên đưa đội ngũ y tế xuống lầu tình cờ nhìn thấy cảnh này.