Tối hôm qua, Hoắc Dịch Dung đã nhắc khéo cô rằng đừng bỏ l1ỡ lần trở lại này của Tam gia. Một lúc lâu sau, cô nói rõ ràng từng chữ: “Chỉ cần tôi thu thập đủ sát khí, thì các con và Tam gia sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?”
Minh Vương nghiến răng nói: “Đúng!” Tần Nguyễn làm như không nghe thấy, cô cau mày suy nghĩ: “Tại sao trên người Tam gia lại có hai loại khí tương sinh tương khắc như vậy?”
Minh Vương đang ở trong làn sương mù dày đặc, không ai nhìn thấy ánh sáng từ bị tỏa ra từ đôi mắt ông ta. Minh Vương thở dài, ông ta nói, giọng điệu phức tạp: “Tần Nguyễn, cô đừng mớm lời tôi nữa, tôi không thể nói thêm gì đâu, cô tự giải quyết đi.” Khóe môi Tần Nguyễn mím chặt, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cánh tay mình, cô tiếp tục truyền lực Minh Thần. “Đủ rồi, nếu cô còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy!” Minh Vương vẫy vẫy chiếc áo choàng đen, cắt ngang bàn tay đang tiếp xúc với nhau giữa cô và Hoắc Vân Tiêu.
Tần Nguyễn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh Vương. Minh Vương tránh ánh mắt của cô, ông ta nói rất nhanh: “Tôi đưa hai con quỷ nhỏ này cho cô, sống hay chết do cô quyết định. Tôi đi trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng gọi tôi!”
Nói xong, ông ta bắt quyết chuẩn bị rời đi. Khi cơ thể của Tam gia sắp ngã xuống đất, Hoắc Khương và Hoắc Xuyên lao nhanh đến.
Với tốc độ nhanh như điện xẹt, bọn họ đã đỡ được Tam gia. Thấy Tam gia không gặp nguy hiểm, sự khẩn trương trong lòng Tần Nguyễn từ từ giảm xuống. Lâm Hạo đỡ cánh tay Tần Nguyễn, hai người bước nhanh tới. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt tái nhợt đang nằm trên ghế sô pha.
Luồng khí màu tím bẩm sinh và sương mù đen lại quấn lấy nhau. Minh Vương để trán, quay mặt về phía Tần Nguyễn.
“Bà cô nhỏ à, cậu ta không chết được đâu, chỉ cần cô thu thập nhiều sát khí, ít nhất cậu ta còn có thể sống thêm vài năm.” “Phu nhân!”
Hoắc Khương thấy vậy thì hốt hoảng hố. Minh Vương cười nhẹ: “Cô nói đùa gì thế, nếu thứ đó có thể hấp thu, cô cũng không sống được!”
Khi Tần Nguyễn chữa trị cơ thể cho Tam gia lần đầu tiên, cô biết sát khí trên người anh không thể hấp thu mà chỉ có thể áp chế. Khi Hoắc Khương và Hoắc Xuyên biết Tam gia ho ra máu, vẻ mặt của họ đã biến sắc.
Tất cả đều b2iết Tam gia bị bệnh, chỉ có cô là không biết. “Nguyễn Nguyễn, em đừng giận mà.” Hoắc Vân Tiêu thấy bước chân của Tần Nguyễn càng ngà7y càng nhanh nên đành phải đuổi theo.
Đến lúc này, anh vẫn còn tưởng rằng Tân Nguyễn giận mình. “Tam gia, Tam gia?”
Hoắc Khương hô lên. Vòng tròn dần dần biến thành hình người, chính là Tiểu Quang và nữ quỷ trước đó vừa chia tay không lâu với cô, bọn họ run rẩy xuất hiện trước mắt Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn không thèm nhìn bọn họ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Minh Vương. Nói xong, lần này Minh Vương thật sự rời đi.
Tần Nguyễn đứng tại chỗ, chậm rãi rủ mắt xuống. Đôi mắt anh nhắm nghiền, cơ thể ngã thẳng ra phía sau.
Cảnh tượng Tam gia từ từ ngã xuống hiện rõ trong mắt Tần Nguyễn. Đôi mắt Tân Nguyễn đỏ hoe: “Nhưng tôi không muốn chỉ có vài năm!”
Cô muốn Tam gia sống lâu trăm tuổi và ở bên cạnh cô cùng các con. Cô gật đầu: “Tôi biết đó không phải là sát khí bình thường, nếu không nó đã không thể chiến đấu lâu dài với khí tím của người mệnh cách cao quý nhất.”
“Cô biết là tốt rồi, Tần Nguyễn, đừng quên chức trách của cô, đừng sa đà vào tình yêu nam nữ.” Sau khi cô đứng dậy, bác sĩ lập tức vây quanh Tam gia.
Bác sĩ Trần là người dẫn đầu, sau khi dùng các biện pháp kiểm tra chuyên môn nhanh nhất, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Kiếp này cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
Tần Nguyễn muốn sống bên cạnh người nhà, con của cô cũng trở lại và cô được trả ân tình kiếp trước của Tam gia. Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn cô, Lâm Hạo và những người hầu khác.
Ngoài ra còn có Minh Vương ở cách đó không xa nhưng không ai nhìn thấy. Hoắc Xuyên gọi điện cho đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc.
Nhìn hai mắt Tam gia nhắm nghiền, mặt Tần Nguyễn lộ vẻ sợ hãi. Cô chỉ cảm thấy có gì đó bùng nổ trong tâm trí mình.
“Tam gia!” Tần Nguyễn không để ý đến ông ta, cô vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo không có thân nhiệt bình thường của Tam gia.
Lực Minh Thần thông qua bàn tay hai người để chuyển vào người Tam gia. Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía Minh Vương.
Đối phương chậm rãi vươn tay, hai vòng tròn màu đen bay ra từ tay ông ta. Cô vịn vào tay Lâm Hạo rồi tiến đến gần.
Vì bụng không tiện nên Tần Nguyễn không thể cúi người, cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất. Câu trả lời có vẻ rất miễn cưỡng.
Đầu ngón tay của Tần Nguyễn hơi cử động, cô lại hỏi: “Tại sao tôi không thể hấp thu sát khí trên người Tam gia?” Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy âm trầm, trong mắt hiện lên sát ý.
Cô không ngăn cản Minh Vương rời đi mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Tam gia sắp chết, ông cho rằng món nợ này nên tính lên đầu ai?” Bác sĩ Trần quay ra nói với đám người Tần Nguyễn, Hoắc Khương: “Mọi chuyện vẫn bình thường, gần đây Tam giá làm việc quá sức, ngủ không đủ giấc, hãy đưa ngài ấy về phòng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Hoắc Khương vừa nghe vậy thì lập tức gọi hai tên thuộc hạ đến đưa chủ nhân về phòng. “Tam gia!”
“Tam gia!7” Tử khí được giúp đỡ nên nhanh chóng áp chế sự cắn nuốt của làn sương đen.
Cặp lông mày đang cau chặt của Tam gia hơi giãn ra, vẻ mặt cũng không còn đau đớn như trước nữa. Hoắc Vân Tiêu đang nằm trên ghế sô pha nhíu mày thật chặt, gương mặt tái nhợt của anh lộ vẻ đau đớn, không còn bình tĩnh như trước.
Tần Nguyễn có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn của anh lúc này. Ông ta vội vàng nói: “Phu nhân, chủ nhân không sao, cô đang mang thai, xin hãy giữ gìn sức khỏe.”
Tân Nguyễn gật đầu lia lịa. Bắt gặp ánh mắt tức giận của Tần Nguyễn, ông ta nhỏ giọng giải thích: “Tôi đâu biết cậu ta đang ở đây, cô đừng nhìn tôi như thế chứ, việc này không thể trách tôi được.”
Đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc đã chạy tới, Hoắc Xuyên tiến lên đỡ Tần Nguyễn đứng dậy. Màn sương mù quanh người Minh Vương càng thêm dày đặc, khuôn mặt vốn đã không rõ ràng thì bây giờ càng trở nên mơ hồ.
Ông ta trầm giọng nói: “Tần Nguyễn, vừa rồi tôi xuất hiện chỉ là trùng hợp thôi, Hoắc Tam không phải vì tôi mà ngất đi đâu, cậu ta dùng thuốc tương sinh tương khắc, di chứng của nó khá lớn. Nếu có muốn cậu ta sống, thì tôi nhắc lại, cô phải thu thập nhiều sát khí, đây là giao dịch giữa tôi và cô, và là cái giá để cô có thể tái sinh trở về, cô đừng quên chức trách của mình, đừng hành động theo cảm Tần Nguyễn không có thời gian để tự trách nữa, cô trợn rách cả mắt rồi ôm bụng chạy tới.
“Phu nhân, cô chậm một chút!” Thấy Tần Nguyễn liều mạng chạy trở về, Lâm Hạo vội vàng tiến tới ngăn cản. “Phu nhân, cô đừng lo, chủ nhân sẽ không sao đâu.”
Tần Nguyễn biết Tam gia sẽ không sao, nhưng anh đang phải chịu sự đau đớn rất lớn. Ánh mắt cô tàn nhẫn như muốn ăn thịt người.
Minh Vương cũng biết sự xuất hiện vừa rồi của mình đã gây ra chuyện gì. Cô vô thức nín thở, túm chặt lấy cánh tay Lâm Hạo.
Hoắc Khương chuyền chủ nhân của mình lên ghế sô pha, khi quay lại thì thấy vẻ mặt tái mét đầy hoảng sợ của Tần Nguyễn Bọn họ sẽ ở bên nhau và nhìn những đứa trẻ trưởng thành.
Hai người sẽ cùng nhau bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước. Không ai nhìn thấy khóe môi cô nhếch lên thành một đường cong mãn nguyện.
Tần Nguyễn đã có được đáp án mà mình muốn. Tần Nguyễn đang chuẩn bị lên lầu tìm Minh Vương để hỏi cách chữa trị cho Tam gia, cô bỗng nghe thấy tiếng hô hốt hoảng phía sau lư2ng. Tần Nguyễn quay đầu, thấy Minh Vương đứng bên cạnh Tam gia, ông ta mặc một chiếc áo choàng đen không nhìn rõ mặt, nhưng nốt ruồi trên ch0óp mũi lại vô cùng rõ ràng.
Tam gia đứng bên cạnh Minh Vương nên khí tràng toàn thân trở nên hỗn loạn. tính.”
Một luồng sáng xẹt qua mắt Tần Nguyễn, cô nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên đầu mũi Minh Vương mà không hề nháy mắt. Bọn chúng cấu xé lẫn nhau, mặc dù luồng khí màu tím yếu hơn nhưng không hề nhún nhường, nó chiến đấu với làn sương đen.
Từng tia khí tím không phải đối thủ của luồng khí màu đen, nó rất nhanh chóng bị áp chế.