Anh thản nhiên nói: “Nước lạnh rồi, đổi cốc khác đi.”
Hoắc Khương ckúi đầu, giơ tay ra cầm lấy cốc nước, Khi Hoắc Vân Tiêu đến núi Vạn Bảo viếng mộ của cô, sắc mặt anh tái nhợt, bơ phờ, toàn thân tràn ngập mùi máu.
Lúc đó, Tần Nguyễn không biết đối phương sắp chết.
Cô cũng không biết sẽ không còn được gặp lại anh. “Nguyễn Nguyễn, em làm gì thế? Cẩn thận cái bụng.”
Giọng nói của anh trầm và ẩm, vô cùng dễ chịu, lại còn kèm theo một chút dỗ dành.
Đôi mắt đen của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Giọng nói của Tam gia nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, khiến người khác cảm thấy Tần Nguyễn đối với anh quý giá đến mức nào.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô đột nhiên nói: “Anh cúi đầu xuống.”
Tam gia đang muốn cô bình tĩnh nên đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh. Anh cúi đầu đến gần Tần Nguyễn, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của họ phả vào mặt nhau. Anh đang chìm đắm trong sự chủ động của Tân Nguyễn.
Cảm nhận được nụ hôn không có kinh nghiệm của Tần Nguyễn, trong mắt Tam gia thoáng hiện lên sự vui vẻ.
Anh đưa tay ôm eo Tân Nguyễn, sẵn sàng để cô biết thế nào là dịu dàng như nước. Tần Nguyễn tiếp tục lùi lại, phía sau cô không còn đường lui nữa, bắp chân đã chạm vào ghế sô pha.
Tần Nguyễn cố gắng đứng vững, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn chăm chú vào Hoắc Vân Tiêu rồi bình tĩnh nói: “Tam gia, anh làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu.” Tần Nguyễn khoanh tay, nâng cằm lên rồi nói với vẻ đầy quan tâm: “Không sao, em có thể giả vờ như không biết.”
Hoắc Vân Tiêu có thể thấy rất rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn đang vặn vẹo vì giận.
Anh biết mình đã làm cô gái này vô cùng tức giận. Mùi rỉ sắt trong không khí vừa rồi là do Tam gia phát ra.
Vẻ mặt Tần Nguyễn từ từ trầm xuống, ánh sáng sâu thẳm trong mắt cô càng thêm kinh khủng.
Hoắc Vân Tiêu còn chưa nhận ra rằng mình đã hoàn toàn bại lộ. Tân Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông vô cùng phong độ trước mặt, cho dù cô đang tức giận thì anh vẫn dỗ dành cô một cách vô điều kiện.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay vén tóc ra sau tai cho cô, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười gợi cảm.
Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng, không hề có một chút tức giận nào: “Em là trẻ con mà, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn bỏ nhà ra đi.” Cô không dám quay đầu, cũng không dám để đối phương nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Tần Nguyễn quay lưng về phía Tam gia, cô nói bằng giọng điệu bình tĩnh: Tam gia, lần sau nếu lừa em, xin anh hãy giữ bí mật tốt hơn một chút, đừng để em biết.”
“Cô bé, tha thứ cho anh lần này được không?” Khi đi ngang qua Hoắc Vân Tiêu, khóe mắt cô không nhịn được mà đỏ lên.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay kéo tay Tân Nguyễn, nhưng dường như đối phương có mặt ở sau lưng, cô dễ dàng tránh được bàn tay anh.
Tân Nguyễn rời đi mà không hề ngoái lại. Tam gia bối rối nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn. Hoắc Khương gật đầu, vội vàng rời đi. Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cặp đôi chủ tớ này, sau đó đứng dậy.
“Tôi nói dừng lại, chú không nghe thấy à?”
Hoắc Khương tiếp tục bước đi, ông ta tăng tốc về phía phòng bếp. Tần Nguyễn thấy vậy thì đành phải đuổi theo. Hoắc Tam gia sao có thể để Tần Nguyễn ôm bụng bầu đuổi theo, anh đứng dậy ngăn cản cô. Trong miệng anh vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Hoắc Vân Tiêu nhìn ánh mắt tức giận và nụ cười nhẹ của Tần Nguyễn, anh hiểu ra ngay.
Cô bé này thật gian xảo! “Nguyễn Nguyễn!” Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu khàn đi.
Sắc mặt anh trở nên rất nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh lúc dỗ dành Tần Nguyễn như dỗ trẻ con nữa.
Tần Nguyễn dừng bước khi nghe thấy tiếng gọi sau lưng. Anh không thích dáng vẻ này của cô.
Bóng lưng Tân Nguyễn cô đơn, đè nén, đau buồn, cứ như thể đang phải chịu đựng điều gì đó một mình.
Tam gia vẫn thích cái dáng vẻ giận dỗi bất chợt hoặc ngoan ngoãn đến mức khiến người khác phải yêu thương của Tần Nguyễn. Tiếng cười trầm thấp êm tai, dường như văng vẳng bên tai Tần Nguyễn.
Khóe môi Tam gia nhếch lên, anh thấy Tần Nguyễn như một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Có phải gần đây em mệt quá không, anh lừa em gì chứ?” Cô lùi lại hai bước rồi trách móc: “Tam gia, anh lừa em!”
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên.
Anh bước đến gần Tần Nguyễn rồi khẽ mỉm cười. Hoắc Khương dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Tam gia đang ngồi trên ghế sô pha.
Hoắc Vân Tiêu vẫn giữ dáng vẻ tao nhã và ung dung.
Anh liếc nhìn Hoắc Khương rồi ra lệnh: “Đi đi, mang hai cốc nước ấm đến đây, chắc phu nhân cũng khát rồi.” Khuôn mặt nho nhã của Tam gia lộ vẻ tự ti, anh đã yếu thế.
Tam gia chưa bao giờ tỏ ra cúi đầu như vậy trước bất cứ ai.
Nhưng đối với Tần Nguyễn, anh không hề do dự khi dỗ dành cô. Đây không phải là lời dỗ dành Tần Nguyễn như dỗ một đứa trẻ.
Đây là một người đàn ông tỏ ra yếu thế trước mặt người phụ nữ của mình.
Tiếc rằng Tần Nguyễn không hiểu, cô thật sự tức giận. Tần Nguyễn không tức giận với Tam gia. Tần Nguyễn được đà lấn tới, cô lập tức chiếm đóng anh.
Tần Nguyễn làm ra loại hành vi giết địch một nghìn tự tổn thất tám trăm này, chỉ vì cô muốn thăm dò bằng chứng mà mình muốn.
Và đúng như vậy, Tần Nguyễn đã nếm được mùi máu tanh. Hoắc Vân Tiêu không nói gì, anh chủ động tới gần và muốn dùng sự tiếp xúc của cơ thể để Tần Nguyễn thả lỏng.
“Đừng chạm vào em!”
Tần Nguyễn gạt bàn tay của anh ra, sau đó bước qua anh để chạy lên lầu. Đầu óc ông ta rối bời, cảm giác cốc nước trong tay nặng như nghìn vàng.
Hoắc Khương cầm cốc nước rồi xoay người rời đi, bỗng giọng nói của Tần Nguyễn vang lên sau lưng.
“Chờ một chút!” Tần Nguyễn không kiềm chế được cảm xúc, ngực cô phập phồng rất mạnh, xem ra cô đang vô cùng tức giận.
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô rồi dịu dàng trấn an: “Nguyễn Nguyễn, đều là lỗi của anh, em đừng tức giận, sẽ không tốt cho cơ thể và ảnh hưởng đến sắc đẹp đấy.”
“Anh dỗ em như đứa trẻ lên ba đấy à?” Tần Nguyễn kiễng chân, cắn vào môi Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu ngẩn người, không ngờ sẽ bị cô đánh lén.
Vẻ mặt anh đây ngạc nhiên, không còn giữ được vẻ bình tĩnh và phong thái điềm đạm như trước nữa. Nếu phu nhân bỏ nhà ra đi, chẳng phải cô ấy sẽ dẫn theo hai chủ nhân nhỏ à.
Tội này lớn lắm.
Hoắc Khương đứng im không dám động đậy, thậm chí không có dũng khí quay đầu lại. Hoắc Xuyên lập tức mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay Hoắc Khương.
Nhưng một loạt biểu cảm trên mặt Hoắc Xuyên đã khiến Tần Nguyễn củng cố suy đoán trong lòng mình.
Toàn thân Tần Nguyễn hơi run rẩy, trong đầu hiện lên năm cuối cùng trước khi Hoắc Vân Tiêu rời đi. Sự tức giận bùng lên trong mắt Tân Nguyễn, cô không còn vẻ hiền lành ở trước mặt Tam gia như trước đây nữa mà lại trở nên đầy cứng rắn. Tam gia vẫn muốn trấn an Tần Nguyễn, nhưng cô lại hét vào bóng lưng của Hoắc Khương.
“Hoắc Khương, chủ quay lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ bỏ nhà ra đi!”
Hoắc Khương chỉ còn cách phòng ăn vài bước chân, nhưng khi nghe thấy câu này, ông ta suýt nữa làm đồ chiếc cốc trong tay. Tần Nguyễn cắn môi đối phương, cô thấy anh chậm chạp không mở miệng. Cô lầm bầm: “Anh há miệng ra.”
Hoắc Vân Tiêu ngửi được mùi thơm nhàn nhạt thuộc về Tần Nguyễn, lý trí của anh từ từ biến mất.
Anh ngoan ngoãn mở miệng. Bầu không khí trong không gian rộng lớn này bỗng trở nên căng thẳng.
Hoắc Xuyên tò mò đi tới trước mặt Hoắc Khương, nhìn xuống cốc nước, máu loãng trong nước đập vào mắt anh ta, đồng tử trong mắt anh ta lập tức co rút lại.
Môi của Hoắc Xuyên khẽ mấp máy, Hoắc Khương vội vàng trừng mắt với anh ta. Nhìn thấy màu sắc trong cốc nước, vẻ mặt bình tĩnh của ông ta thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
c
Hoắc Tam gia chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, giọng nói lạnh nhạt: “Còn thất thần làm gì, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được à?”
Haoắc Khương điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó vững vàng nhận cốc nước từ tay chủ nhân.
“Thuộc hạ làm việc không tốt, tôi sẽ đi ngay đây.” Thật đáng tiếc, Tần Nguyễn đã đấy anh ra ngay.
Khóe miệng cô nhếch lên, trên mặt nở nụ cười.
Rõ ràng là cười, nhưng không hiểu sao lại làm người khác cảm thấy cô rất buồn bã. Tần Nguyễn lại dùng cách này để kiểm chứng suy đoán trong lòng.
Toàn thân Tần Nguyễn tỏa ra vẻ xa cách hờ hững, giọng nói của cô không hề có cảm xúc: “Tam gia, hôm nay em mới biết anh còn có tài nói dối đấy.”
Hoắc Vân Tiêu đau đầu ôm trán, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đúng là Ma cao một thước, đạo cao một trường, anh vẫn không thể giấu được em.” Đối với người đàn ông này, cô không hề có ranh giới cuối cùng.
Vừa rồi rõ ràng đối phương đã lừa Tần Nguyễn, nhưng cô không hề trách anh.