Có lẽ Hoắc Xuyên nghĩ rằng Tần Nguyễn không còn cần Hoắc Chi và không muốn cô ta ctrở lại bên cạnh cô nữa?
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mấp máy, cô trấn an: “Hoắc Chi về lâu rồi mà tôi vẫn không đượca gặp cô ấy, có thời gian thì để cô ấy ra ngoài hóng gió đi, tôi cũng hơi nhớ cô ấy.” Vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Xuyên hơi giãn ra.
Anh ta bình tĩnh gật đầu: “Được, để hôm nào tôi bảo cô ấy đến chào phu nhân.”
Thân phận của Hoắc Chi đã hoàn toàn bại lộ ở nhà họ Hoắc. Ánh mắt Tần Nguyễn đầy vẻ ai oán: “Sao lại không lo được, đã vài ngày rồi anh không về.”
Tần Nguyễn thật sự lo lắng cho sức khỏe của Tam gia, lần này nhìn thấy đối phương, trong lòng cô hơi bất an.
Người đàn ông này gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác một cách đáng sợ, như thể anh đã không ngủ suốt mấy ngày qua vậy. Điều khiển Tần Nguyễn lo lắng nhất là, luồng khí tím và khí đen trên người Tam gia đều yên tĩnh.
Đây đáng lẽ là một chuyện tốt, nhưng cô lại phát hiện trên người Tam gia tràn đầy tử khí.
Hai người vào nhà, người hầu cầm lấy áo khoác do họ cởi ra. Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng né tránh rồi ôm vai Tần Nguyễn đi vào trong nhà.
Anh khẽ thở dài: “Hôm nay làm sao thế, em không khỏe à, trong sắc mặt em không được tốt lắm?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Tam gia. Đôi môi màu nhạt có độ dày vừa phải của anh nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
Trông anh rất đẹp khi cười, đôi mắt hoa đào sáng ngời ánh sao, không ai có thể cưỡng lại nụ cười như vậy. Tam gia luôn dịu dàng tao nhã trước mặt Tần Nguyễn, khiến cô không tự chủ được mà muốn gần gũi.
Tần Nguyễn thấp giọng phủ nhận: “Không ạ, em thấy sắc mặt của anh mới là không khỏe ấy, có phải mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi không?” “Anh nhiều việc quá, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi.” Trong vài tháng nữa, huyết mạch của Hoắc Vân Tiêu sẽ được kéo dài.
Cho dù sau này anh không còn nữa, đứa trẻ sẽ là chứng minh cho sự tồn tại của anh trên thế giới này.
“Khụ khụ khục...” Cho dù bọn họ muốn đến gần anh thì mãi mãi vẫn là kẻ thấp kém hơn.
Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn đang đứng ở trên bậc thang, nụ cười dịu dàng của cô phản chiếu vào trong mắt anh.
Hoắc Vân Tiêu nhìn xuống bụng Tần Nguyễn, ánh mắt anh chan chứa sự dịu dàng. Không biết có phải ảo giác hay không, sau vài ngày không gặp, Tam gia cảm thấy bụng của Tần Nguyễn đã to hơn rất nhiều.
Tần Nguyễn đứng trên bậc thang, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước xe.
Khi cô nghe thấy tiếng xe, sự mong đợi trong lòng bỗng bình yên trở lại. Nhưng không ngờ Tần Nguyễn lại tỏ ra chẳng quan tâm. Tam gia lắc đầu cười, bỏ qua sự mất mát khó hiểu ở trong lòng.
Hoắc Khương cầm tài liệu trên xe vào, Hoắc Vân Tiêu nhận lấy nó từ tay đối phương.
Anh vừa đọc tài liệu vừa nói chuyện với Tần Nguyễn. Tam gia cụp mắt xuống, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên, thản nhiên nhìn Tần Nguyễn.
Thấy Tần Nguyễn cau mày, độ cong của khóe môi anh càng sâu hơn.
“Sao thế, em lo cho anh à?” “Ngày nào cũng uống.” Hoắc Vân Tiêu cảm thấy có gì đó không đúng, anh ngước mắt lên nhìn Tần Nguyễn.
Cô gái này đang khoanh tay, ngồi thụp xuống ghế sô pha. Cái bụng căng phồng của Tần Nguyễn đập vào mắt anh, sự hiện diện của nó mạnh mẽ đến mức cho dù không muốn chú ý cũng khó. Tần Nguyễn vuốt ve bụng rồi đột nhiên nói: “Tam gia, anh có muốn sờ con không?”
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn rồi khẩn trương nuốt nước bọt. Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười như tắm gió xuân, anh cười nói: “Những tài liệu này rất quan trọng, hôm nay cần phải xác nhận.”
Tần Nguyễn vẫn không vui.
Người này có biết tình huống của cơ thể mình không vậy. Hoắc Chỉ sợ rằng khi mình hoàn toàn khỏe lại, phu nhân sẽ không cần mình nữa.
Đến lúc đó, Hoắc Chỉ sẽ rất khó sống ở trong nhà họ Hoắc.
Có tiếng xe ở ngoài cửa. Lông mày của Tần Nguyễn nhếch lên, trong lòng cô tràn ngập một niềm mong đợi không thể giải thích được.
Lần trở lại này của Tam gia khiến Tần Nguyễn có cảm giác như xa cách đã lâu.
Cô vội vàng bước về phía cửa. Sắc mặt của người đàn ông này tái nhợt, trông anh cũng gầy hơn.
Chỉ không gặp nhau vài ngày thôi mà anh đã phờ phạc và gầy yếu hơn rất nhiều.
Tần Nguyễn cau mày bước tới đón Tam gia, cô vươn tay muốn kéo tay anh. Đột nhiên, Tam gia không nhịn được mà họ vài tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn, tâm trạng không ổn định, hơi thở tán loạn, tiếng họ bị đè nén cũng trở nên không thể kiểm soát được.
Hoắc Khương cầm cốc nước ấm trên bàn đưa cho Hoắc Vân Tiêu: “Chủ nhân, uống cốc nước đi.” Anh ta không chắc phu nhân có còn muốn Hoắc Chi nữa hay không.
Có rất nhiều người muốn thay thế Hoắc Chi, bọn họ không dễ dàng gì mới có thể leo lên sau nhiều năm, Hoắc Xuyên không muốn Hoắc Chi có một kết cục tồi tệ.
Cơ thể của Hoắc Chi gần như đã bình phục, mấy ngày nay cảm xúc của cô ta rất tệ. Sau vài lần, Tân Nguyễn đã phát hiện điều gì đó.
Ánh mắt cô càng trầm xuống.
Tam gia đỡ Tần Nguyễn ngồi xuống chỗ mềm mại trên ghế sô pha, còn anh ngồi ở phía đối diện. Tần Nguyễn dựa vào ghế sô pha, tư thế lười biếng, giọng điệu hờ hững. Có vẻ cô không muốn Tam gia ở bên cạnh, cũng không quan tâm anh có về nhà hay không.
Hoắc Vân Tiêu nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh như ánh sao của Tần Nguyễn, bên trong không hề có một chút miễn cưỡng nào, khiến trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu.
Hoắc Vân Tiêu còn tưởng sau mấy ngày không gặp anh, cô gái nhỏ này sẽ giận dỗi, hoặc là đoán được cơ thể của anh có gì đó không ổn. “Gần đây con có quấy em không?”
Tần Nguyễn nói: “Bọn nhỏ rất ngoan.”
Hoắc Tam gia lật một trang tài liệu trong tay: “Đồ ăn của nhà bếp có hợp khẩu vị em không? Em vẫn uống canh thảo dược đúng giờ chứ?” Còn vài tháng nữa là mấy đứa bé sẽ ra đời.
Trước khi chúng chào đời, có lẽ cơ thể anh đã phục hồi.
Đây là con của anh, lại còn là hai đứa. Hoắc Vân Tiêu né tránh ánh mắt dò xét của Tân Nguyễn, anh nói với Hoắc Khương ở bên cạnh: “Lấy tài liệu trên xe cho tôi.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi khó coi: “Về đến nhà rồi mà anh vẫn không chịu nghỉ ngơi à?”
Vẻ mặt cô sầm xuống, hơi thở không vui lan tỏa mà không hề che giấu. Bên ngoài tòa nhà.
Hoắc Khương mở cửa phía sau, Hoắc Tam gia mặc một chiếc áo khoác dày bước xuống xe, phong thái của anh vô cùng cao quý, vì sắc mặt anh tái nhợt nên khiến cho người ta càng cảm thấy anh như người trời không dính khói lửa trần gian vậy.
Hoắc Tam gia giống một quý tộc cao quý, ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, toàn thân tỏa ra thứ khí thể khiến người khác phải chùn bước. Hoắc Vân Tiêu thong thả bước về phía Tân Nguyễn: “Bên ngoài lạnh lắm, sao em không đợi ở trong nhà.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói rất dịu dàng nhưng trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.
Tần Nguyễn chăm chú nhìn Hoắc Vân Tiêu. Nếu Tam gia cứ bận rộn như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Nhận thấy Tần Nguyễn có vẻ không vui, Tam gia đành dùng hết khả năng để trấn an cô: “Nguyễn Nguyên ngoan nào, gần đây anh không có nhiều thời gian ở bên em, là lỗi của anh.”
“Em đâu có nói muốn anh phải ở bên cạnh em.” Thấy chủ nhân đã cầm cốc nước, Hoắc Khương cúi người với Tần Nguyễn: “Phu nhân, mấy hôm nay trời lạnh, tối hôm qua Tam gia lại về muộn nên bị cảm lạnh, bác sĩ đã khám rồi, ngài ấy chỉ cần uống thuốc trong vài ngày thôi.”
Câu trả lời của Hoắc Khương rất hoàn hảo, Tần Nguyễn nghi ngờ nhìn Tam gia đang ngồi phía đối diện.
Khóe môi của anh cong lên, khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ trấn an: “Chỉ cảm lạnh một chút thôi, không phải chuyện gì to tát đâu.”
Tam gia đưa cốc nước lên miệng, trong đôi mắt đang rủ xuống hiện lên một chút buồn bực.
Chỉ cần một vài nhịp thở hỗn loạn, suýt nữa đã khiến anh bị lộ.