Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 585: Tam gia trở về, tình cờ gặp minh vương?



Minh Vương liếc mắt nhìn cái bụng phồng lên của Tần Nguyễn.

“Giọng ông ta dịu đi, có phần trấn an: “Sau khi sinh con xong, cô s1ẽ không cần vất vả như thế nữa. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn trừng mắt: “Tôi còn từng thề dưới tên ông ta nữa kìa.”
Anh ta nói với Tần Nguyễn đang đứng bên trong cửa: “Tôi vừa nhận được thông báo, xe của Tam gia đã tiến vào khu nhà.”

“Đi xuống xem thế nào.”
Tần Nguyễn cũng biết quy tắc của Nhân giới và Minh giới.

Cô lắc đầu cười nói: “Tôi cũng không định nhờ ông giúp gì, ông không lột da tôi đã là tốt lắm rồi, chờ ông giúp tôi còn khó hơn là gặp vị Đại Đế kia của Phong Đô.”
“Không cần đâu, tôi sẽ đi thay cô.”

Không biết Tần Nguyễn có tin hay không, trông cô có vẻ không hiểu lắm.
Tần Nguyễn thở dài: “Một khi đã vào danh sách của Địa Ngục, ngoài ông ra thì không có ai được quyền điều động.”

“...” Minh Vương hiếm khi không nói nên lời.
Tần Nguyễn nhìn Minh Vương bằng ánh mắt sáng như đuốc.

Cho đến khi đối phương lảng tránh ánh mắt của cô, trông ông ta có vẻ hơi chột dạ.
Đây là lý do thứ hai mà cô triệu hoán Minh Vương lên đây.

Minh Vương im lặng.
Minh Vương đưa góc áo tới trước mặt Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn từ chối: “Tôi bây giờ là người sống, nếu xuống Địa Ngục phải xuất hồn, làm như vậy rất mất thời gian, tôi bây giờ không có thời gian.”
“Cô nói đi.” Giọng nói của Minh Vương đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng xoa bụng: “Là chuyện của bố đứa bé trong bụng tối, Hoắc Tam gia sinh ra đã có khí tím, có tướng đế vương, mệnh cách rất cao quý, nhưng tại sao lại có sát khí màu đen hòa lẫn với khí màu tím vậy?”
“Biết rồi!”

Minh Vương tức giận nói: “Cô chờ chút, tôi sẽ đưa hai con quỷ không biết điều đó lên đây!”
Tần Nguyễn bước tới mở cửa.

Lâm Hạo đang đứng bên ngoài, tư thế khá uể oải.
Minh Vương thở dài: “Tôi cũng có thể, nhưng mỗi lần làm phiền họ thì tôi lại phải đi đến Phong Đô.”

“Tôi cũng phải chuẩn bị báo cáo à?”
Minh Vương nghi hoặc: “Thù hận đến mức nào khiến cô tức giận thế?”

Đôi môi Tần Nguyễn khẽ hé mở: “Lừa gạt.”
Tân Nguyễn không ngạc nhiên trước câu trả lời của Minh Vương.

Trước đây cô cũng từng nghi ngờ, bây giờ đã nhận được sự xác nhận qua lời nói của đối phương.
Ngoài cửa vang lên tiếng nhắc nhở của Lâm Hạo.

“Tôi biết rồi.”
Đầu ngón tay của bàn tay đang buông thõng ở bên người của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích.

Đ2ôi mắt bình thản của cô nhìn về phía Minh Vương: “Nhỡ tôi chết trước khi đứa trẻ được sinh ra thì sao.”
Tần Nguyễn rút lực Minh Thần về, cô bước tới cạnh bàn, cầm lấy điều khiển rồi mở rèm cửa ra.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, xua tan âm khí bên trong.
Thái độ của Minh Vương rất nghiêm túc, giọng điệu đây thận trọng: “Ông ta quản lý Địa ngục Phong Đô, những kẻ tội ác tày trời, những gã xấu xa cùng hung cực ác cùng với các loại yêu ma quỷ quái đều bị nhốt ở đó. Bọn họ sẽ không bao giờ có thể siêu thoát lên Thiên giới, Địa Ngục Phong Đô còn kinh khủng, tàn nhẫn, âm hiểm hơn cả mười tám tầng Địa Ngục.”

Nghe thấy thái độ thận trọng của Minh Vương đối với Phong Đô, Tần Nguyễn cau mày: “Lúc tôi quay về nhân gian, tại sao ông lại đưa cho tôi lệnh bài của Bắc Thái Đế Quân Phong Đô?”
Minh Vương đang chuẩn bị bỏ trốn thì cảm thấy cảm xúc Tần Nguyễn dao động. Ông ta xoay người lại rồi hướng về phía Tần Nguyễn cầu xin: “Bà cô trẻ à, cô hãy tha cho tôi đi, cô cứ ở lại nhân gian mà thu thập sát khí của cô đi, đừng bám lấy tôi nữa.” Tần Nguyễn lập tức nhẹ giọng nói: “Ông là cha mẹ tái sinh của tôi, nếu không có ông thì làm gì có tới bây giờ, tôi rất biết ơn và coi ông như cha mẹ, khi gặp chuyện khó giải quyết, đương nhiên tôi phải nhờ ông giúp đỡ rồi.” Mặc dù Tần Nguyễn toàn nói những lời tốt đẹp, nhưng Minh Vương lại có nỗi khổ không thể nói được.

Ông ta không tin Tần Nguyễn thật sự tôn kính mình.
“Bà cô ơi, xin cô đừng nói linh tinh về người đó nữa.”

Minh Vương vô cùng lo lắng, ông ta xuyên qua màn sương đen rồi đứng trước mặt Tần Nguyễn.
Vào lúc ông ta nghĩ rằng Tần Nguyễn sẽ không thể kiên trì được nữa, cô lại cắn răng vượt qua.

Tần Nguyễn đứng trước mặt ông ta với một cơ thể đầy rẫy vết thương, cô còn mỉm cười với ông ta.
Minh Vương vươn tay muốn kéo tay Tân Nguyễn, nhưng nghĩ đến vừa rồi bị ánh sáng vàng trên người cô làm bị thương nên lại từ từ thu tay về.”

“Cô nắm lấy tôi, tôi dẫn cô đi đòi nợ!”
Đôi mắt thâm thúy của ông ta nhìn thẳng vào Tần Nguyễn rồi nói sâu xa: “Cho dù bây giờ2 cô muốn chết cũng khó.”

Ngay sau đó ông ta đổi giọng, cả giận nói: “Tần Nguyễn, cô hại chết tôi rồi! Chỉ vì việc nhỏ như vậy 0mà cô kéo tôi lên, khiến tôi phải đến Phong Độ báo cáo. Cô có biết gần đây tôi bận đến mức nào không, bận tối tăm mặt mũi đây này, có rất nhiều vong hồn ở Minh Giới cần tôi lo, làm gì có thời gian để quan tâm đến chuyện của nhân gian chứ!”
Giọng nói của Tần Nguy7ễn vô cùng bình tĩnh, không hề có cảm xúc thăng trầm nào. Cứ như thể chuyện cô đang nói không phải về việc sống hay chết vậy.

7Minh Vương đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý.
Đôi mắt của Tần Nguyễn hơi rủ xuống, cố gắng giấu đi ấn ý bên trong: “Ông cũng có thể triệu hồi sứ giả của Địa Ngục Phong Đô à?”

Minh Vương mở miệng nói: “Chắc chắn đó là...”
Tần Nguyễn triệu hồi Minh Vương lên đây, không chỉ vì chuyện đường chỉ sinh mệnh.

Trong không gian yên tĩnh, Tần Nguyễn chậm rãi hỏi ý kiến: “Minh Vương, tôi mời ngài lên đây, thật ra còn một, hai việc muốn hỏi.”
Giọng điệu của Minh Vương không tốt lắm: “Chuyện gì thế?” Giọng nói của ông ta hơi cảnh giác.

Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Tôi muốn hai con quỷ từ chỗ ông.”
Cái mũi của Minh Vương hơi giật giật, nốt ruồi son trên chóp mũi cũng co giật theo.

Ông ta nói: “Nếu cô gặp phải yêu quái nào không thể đối phó nổi ở nhân gian, thì vào lúc khẩn cấp, cô có thể triệu hồi sứ giả của Địa Ngục Phong Đô để bảo vệ mình. Bọn họ mạnh hơn nhiều lũ ma quỷ dưới trướng tôi, các sứ giả Phong Đô ai nấy đều tàn nhẫn, có năng lực phi thường, có thể giúp cô không bị mất mạng một lần nữa.”
“Chuyện nhân gian chưa xử lý xong à?”

“Bọn họ còn nợ tôi món nợ rút gân lột xương.”
Tần Nguyễn xuống lầu, phát hiện Hoắc Xuyên cũng ở đây.

Anh ta đứng trong phòng khách, nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang nghĩ gì.
Minh Vương vẫn không hiểu: “Để mấy âm sai dẫn hai con quỷ đó lên không được sao?”

Tần Nguyễn cau mày, cô thấy Minh Vương thật sự không hiểu.
Khóe miệng Tần Nguyễn khẽ nhếch lên.

Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Tôi thấy ông gần đây hơi béo ra đấy, chắc cuộc sống rất thoải mái hả.”
Minh Vương lắc đầu: “Không giống, sau này đừng nói chuyện gặp vị kia ra nữa, cẩn thận những thuộc hạ trung thành của ông ta ném cô vào luyện ngục Phong Đô đấy.”

Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn nghe Minh Vương nhắc đến chuyện của Phong Đô: “Phong Đô khác với mười tám tầng Địa Ngục thuộc quyền quản lý của ông ở chỗ nào?”
Khi ông ta chuyển động, sương mù màu đen xông tới khiến Tần Nguyên phải lùi lại hai bước.

Trong màn sương đen dày đặc này, Tần Nguyễn không thể nhìn thấy bóng dáng Minh Vương.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải choáng ngợp đó, đã khắc sâu vào trong đầu Minh Vương.

Cô gái này thật sự tàn nhẫn, nhất là với chính bản thân. Nghĩ lại những trải nghiệm kinh hoàng đó, trái tim vẫn bình tĩnh cả vạn năm của Minh Vương hơi mềm đi.
Trước khi nói xong, ông ta đã dừng lại.

Tần Nguyễn ngẩng đầu, đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên chóp mũi Minh Vương.
Tần Nguyễn đóng cửa phòng rồi bước xuống lầu. Trong lòng cô buồn bực nghĩ, Tam gia về thật sự không đúng lúc.

Lát nữa không biết Tam gia có gặp phải Minh Vương hay không.
Minh Vương cố ý nhấn mạnh: “Sau này đừng dùng pháp lệnh của Đế Quân Phong Đô bừa bãi nữa, lần này cô gọi tôi lên đây, sau khi xuống dưới đó tôi lại phải chuẩn bị báo cáo đấy. Chỗ đó không phải nơi tốt lành gì, đã nhiều năm rồi tôi không đến, nhờ có cô mà lần này tôi được trở về chốn cũ đấy.”

Tần Nguyễn mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Quay về việc chính đi, lần này tôi có chuyện muốn nhờ Minh Vương giúp đỡ.”
Minh Vương tức giận nói: “Đi, tôi đưa cô đi tìm bọn chúng!”

Bị ma quỷ lừa dối là một điều vô cùng nhục nhã đối với các thành viên của Địa Phủ.
Lúc này Minh Vương rất nghi ngờ, có lẽ Tần Nguyễn nhận ra ông ta không thể làm gì mình, vì thế cô mới đến làm phiền ông ta.

Tần Nguyễn không nhìn rõ Minh Vương, giữa bọn họ có một lớp sương mù màu đen dày đặc. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn uất tỏa ra từ Minh Vương.
Một lúc lâu sau, giọng nói uy nghiêm của Minh Vương vang lên trong làn sương mù màu đen: “Tần Nguyễn, tôi có thể giúp cô trùng sinh sống lại, nhưng không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian. Cơ thể của cô bây giờ như một cái động không đáy, nó cần được liên tục bổ sung sát khí, hai đứa trẻ cũng cần hấp thu sát khí cô thu thập được để trưởng thành.”

“Cô đang cố gắng giải quyết mối quan hệ rắc rối giữa hai loại khí của bố đứa trẻ, nhưng điều đó cũng sẽ làm thay đổi số mệnh của anh ta và tiêu hao năng lực của bản thân cô. Có một số việc ngay cả tôi cũng không làm được, cô chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Minh Vương cắn chặt răng, không để ý đến Tần Nguyễn.

Để trở lại trần gian, bà cô nhỏ này đã ở trong luyện ngục, một nơi mà cho dù là ác ma nghìn năm vạn năm cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn kinh hoàng đó.
Đột nhiên, vẻ mặt Tần Nguyễn biến sắc.

Cô hô lên: “Minh Vương, ông đừng hòng trốn thoát!”
Minh Vương trợn mắt: “Chỉ vì chuyện này à?”

Tần Nguyễn ngước mắt lên: “Là hai con quỷ có trong danh sách của Địa Ngục.”
“Ai nói thế, cô không thấy tôi gầy rộc đi à, quần áo cũng rộng ra này!”

Minh Vương nổi giận, kéo chiếc áo choàng đen lên rồi xoay một vòng trước mặt Tần Nguyễn.
“Cô bị ma quỷ lừa?” Giọng nói của Minh Vương đầy bất ngờ.

Tần Nguyễn gật đầu, sau đó kể chuyện Tiểu Quang và nữ quỷ trêu đùa mình cho Minh Vương nghe.
Tần Nguyễn có cơ thể bán Thần, năng lực vượt trội hơn so với thập điện Diêm La, vậy mà lại bị ma quỷ đùa giỡn.

Đối với Minh Vương mà nói, chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Bóng người được bao phủ trong màn sương đen lập tức biến mất khỏi căn phòng.

“Cốc cốc cốc.”
Ông ta im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Cô tìm mấy con quỷ trong danh sách làm gì, quên chưa thu thập sát khí à?”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải, tôi còn món nợ chưa tính với bọn chúng.”
Tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó.

“Phu nhân, Tam gia về rồi.”
“Hoắc Chi đã đỡ hơn chưa?”