Nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, các ám vệ và Lâm Hạo cuối1 cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Mọi người nhường đường trước đã.” Nhà họ Hoắc.
Sau khi trở về, Tần Nguyên phát hiện trong nhà vẫn vắng vẻ như vậy.
Cô hỏi người hầu: “Hoắc Xuyên đâu?” Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm của cô chậm rãi vang lên.
“Phụng mệnh pháp lệnh của quỷ tổ Bắc Thái Đế Quân, các vị thần linh dưới Địa Phủ đều phải nghe theo ta, Đại để Bắc m Phong Đô mau mau nghe lệnh! Minh Vương đang ở đâu mau chóng trở về!”
Pháp lệnh của Đại Đế Phong Đô vừa ra, căn phòng tôi bắt đầu sáng lấp lánh ánh vàng. “Cô, tại sao cô biết?”
Lúc trước, khi xảy ra tình huống như vậy, Lâu Hoằng còn tưởng là mình đọc sách quá mệt mỏi.
Bây giờ có người nói cho anh ta biết đó là do anh ta bị quỷ nhập vào người. Nhưng Lâu Hoằng lại đứng chặn ở cửa ra vào.
Anh ta tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Tần Nguyễn: “Các người không thể cứ đi như vậy được, nửa năm qua tôi vẫn luôn nghỉ ở nhà dưỡng bệnh nên trí nhớ bị giảm sút, dẫn đến sinh hoạt trở nên rối loạn. Có vài lần tôi còn cho là mình bị bệnh, đi khám bác sĩ nhưng lại không tìm ra được nguyên do, bọn họ còn nói do tôi bị căng thẳng thần kinh nên dẫn đến bị ảo giác gì đó.”
Giọng Tần Nguyễn dịu đi: “Đây không phải là ảo giác đầu, anh mau chóng chuyển khỏi nơi này, đi tìm một căn phòng sạch sẽ hơn mà ở, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lên thôi.” Lâu Hoằng tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật à?” Một giọng nói tức giận vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt Tân Nguyễn khẽ chuyển động, tầm mắt của cô nhìn thẳng vào góc tối.
Nơi đó có bóng người chớp lóe hiện lên. “Cô, cô không được qua đây.” Không hiểu sao Lâu Hoằng cảm thấy người phụ nữ này rất đáng sợ.
Vừa rồi anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, trong phòng không có ai khác, nhưng người phụ nữ này dường như đang giao tiếp với một sinh vật nào đó mà anh ta không biết, chuyện này khiến anh ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Lâu Hoằng, Tần Nguyễn cảm thấy như mình là ác bá bắt nạt kẻ yếu vậy. Tần Nguyễn dặn dò xong thì cùng Lâm Hạo và những ám vệ khác rời khỏi nhà của Lâu Hoằng.
Hôm nay Tam gia sẽ về, Tần Nguyễn quyết định về nhà trước đã. Còn Tiểu Quang và người phụ nữ kia, cô có thể tính số với chúng sau.
Dù sao hai con quỷ này cũng đang ở Địa Phủ, cô không sợ bọn chúng trốn thoát. Tần Nguyễn chuẩn bị đi tính nợ với chị em Tiểu Quang, hay có thể nói là đôi nam nữ chó chết kia.
Trong lúc mặt Lâu Hoằng trắng bệch cắt không còn giọt máu, Tần Nguyễn quay ra nói với Lâm Hạo và mấy ám vệ: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Hạo cầm áo khoác choàng lên vai cho Tần Nguyễn, sau đó đoàn người đi ra cửa. Lâm Hạo nghe vậy thì nhìn vào trong phòng v2à thấy năm con quỷ đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhanh chóng lách mình sang bên cạnh. Ám vệ nhà họ Hoắc không nhìn 7thấy năm con quỷ, nhưng bọn họ nghe theo lệnh của Tần Nguyễn mà nhường đường.
Tần Nguyễn quay đầu lại nói với năm con quỷ bên trong: Cá7c người thử lại lần nữa xem.” Con quỷ số hai đang nằm trên mặt đất cách của gần nhất, nó vươn tay lên lắc lắc trước cửa phòng để thăm dò.
<2br>Tay của nó có thể xuyên qua cửa phòng, ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào mu bàn tay nhợt nhạt của nó. Mũi anh ta đỏ ửng, nước mắt không khống chế được mà trào ra, trượt dọc theo khuôn mặt của anh ta xuống cằm.
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn gặp phải một người đàn ông có thể khóc đẹp như thế này, không khiến người ta phản cảm.
Cô lên tiếng ra lệnh cho một ám vệ: “Anh ở lại giúp anh ta, trong nhà không có thứ gì đâu, không cần sợ.” Làm sao anh ta có thể tin được.
Lâu Hoằng nhanh chóng ổn định tâm thần, anh ta nghiến răng nói: “Tôi không tin, chắc chắn là cô đang lừa tôi!”
“Tôi lừa anh chẳng được cái gì cả, tôi chỉ nói đến thế thôi, anh tin thì tốt mà không tin cũng chẳng sao. Sau này nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị đám cô hồn dã quỷ ăn mất đấy.” Người hầu cung kính trả lời: “Thưa phu nhân, anh ấy đi thăm Hoắc Chi rồi ạ.”
Từ sau khi trở về, Hoắc Chi vẫn bị bệnh nằm liệt giường.
Trong khoảng thời gian này Hoắc Xuyên luôn ở nhà, chủ yếu là để chăm sóc cho Hoắc Chi. Ánh sáng vàng mờ ảo vờn quanh Tần Nguyễn. Cô được ánh sáng vàng bao phủ, trông trang nghiêm thần thánh, bất khả xâm phạm.
Trên nền ánh sáng vàng, làn da của Tần Nguyễn trắng như bông sen tuyết thánh khiết, đôi con ngươi cũng lóng lánh ánh sáng vàng.
“Tần Nguyễn!” Lâm Hạo đi lên phía trước và hỏi cô: “Có muốn tôi đi tìm anh ta không?”
Tần Nguyễn ném áo khoác lên thành ghế sô pha trong phòng khách, cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi lên tầng trước đây, khi nào Tam gia về thì nói với tôi một tiếng.”
“OK.” “Thiên sư?!”
Lâu Hoằng xù lông lên: “Cô, cô là Thiên sư, thế cô đến chỗ tôi làm cái gì?”
Thái độ bài xích rất rõ ràng, trên mặt anh ta cũng tỏ ra nghi hoặc. Tần Nguyễn nhếch khóe môi, đôi mắt lấp lánh như sao bắn ra tia sáng lạnh lùng: “Minh Vương đúng là khó mời thật đấy, nếu không lấy danh nghĩa Đại Đế Phong Đô thì ngài định kéo dài tới khi nào mới tới gặp tôi?”
Bóng người trong góc chậm rãi tới gần, ánh sáng vàng trên người Tân Nguyễn chiếu rõ đối phương. Một người đàn ông uy nghiêm mặc áo choàng đen đứng đối diện với Tần Nguyễn.
Ở phần đầu mũi của người này có một nốt ruồi son, các đường nét trên khuôn mặt dường như bị một lớp sương mù bao phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ được. Bước chân của anh ta còn lùi về phía sau, từ từ đi tới trước cửa phòng.
Ai cũng nhìn ra được là anh ta đang muốn chạy.
Tần Nguyễn vuốt mi tâm, cô bất đắc dĩ nói: “Anh không cần sợ tôi, tôi chỉ muốn hỏi anh mấy câu thôi.” Hồn thể của con quỷ số hai xuyên thấu qua cửa chống trộm, tiếng kêu gào của nó truyền đến rất rõ.
Bốn con quỷ khác cũng đáp lại rồi lập tức thoát khỏi nơi đây.
Bầu không khí lạnh lẽo trong phòng tản đi, dưới ánh nhìn của mấy cặp mắt, Tân Nguyễn chậm rãi đi tới trước mặt Lâu Hoằng đang khiếp sợ. Về đến phòng, Tần Nguyễn khóa cửa lại.
Cô đi đến trước ban công và kéo tất cả rèm cửa trong phòng.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tần Nguyễn trở nên u ám, căn phòng dần chìm vào bóng tối. Trên người đối phương tỏa ra âm khí rất nặng, toàn thân có thắc khí vờn quanh, hơi thở tử vong mạnh mẽ đập vào mặt, áp lực đè nặng khiến người ta hoảng sợ khuếch tán khắp căn phòng.
Tần Nguyễn không có ấn tượng quá sâu đối với gương mặt của Minh Vương.
Cô chỉ nhìn thấy rõ trên đầu mũi của ông ta có một nốt ruồi đỏ, đây là dấu hiệu độc nhất vô nhị của Minh Vương gia. Tần Nguyễn ho một tiếng, nói dối không hề nháy mắt: “Tôi là Thiên sư.”
Thật ra, cô không được tính là Thiên sư.
Nhưng thấy Lâu Hoằng kháng cự mình như thế, cô chỉ có thể nói như vậy mới không làm anh ta bài xích. Đôi mắt con quỷ số hai sáng ngời.0 Nó kích động nói với mấy anh em ở chung mấy tháng nay: “Tôi đi trước đây, Vương giả của ông đây lại vẫy tay với ông rồi, chờ tôi lên được Vương giả trăm sao, trở lại đỉnh cao thì tôi sẽ tìm gặp các người!”
Bốn con quỷ còn lại nhìn thấy rõ động tác thăm dò vừa rồi của con quỷ số hai và biết lần này chúng thật sự có thể rời đi.
Bọn chúng vội vàng đứng dậy, giống như một trận gió lướt ra khỏi căn phòng. Tần Nguyễn nheo mắt lại, cô quyết định đi thẳng vào vấn đề nên trầm giọng, nói: “Lâu Hoằng, nửa năm vừa rồi anh bị quỷ nhập vào người, tôi đề nghị anh mau chóng chuyển khỏi căn nhà này. Từ trường của căn hộ này đã bị thay đổi, anh ở chỗ này lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và vận khí, nhẹ thì bị bệnh, nặng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Còn nữa, trong thời gian ngắn anh đừng ra ngoài một mình vào ban đêm, cố gắng hồi phục lại sức khỏe, tập trung vào việc học.”
Lâu Hoằng học khoa học tự nhiên, anh ta hướng nội, tự kỷ, EQ thấp và là một kẻ vô thần.
“Tôi đã ở đây một thời gian dài rồi có thấy ma quỷ gì đâu, cô chạy đến nhà tôi đe dọa tôi là có mục đích gì hả?” Tần Nguyễn dừng lại, ánh mắt không có tình cảm gì của cô rơi trên người Lâu hoằng.
Suy nghĩ một lúc, cô hỏi một cách uyển chuyển: “Từ sau vụ tai nạn xe cộ, trong nửa năm anh ở nhà dưỡng bệnh có cảm thấy có điều gì không ồn không?”
“Không, không có gì không ổn cả, tôi rất ổn!” Lâu Hoằng nói cực nhanh. Ám vệ cúi đầu đáp: “Vâng, phu nhân.”
Tần Nguyễn nhìn cánh cửa bị phá hỏng của căn phòng để đồ, cô lại nói: “Tiện thể anh sửa lại của nhé, không sửa được thì cho chút phí bồi thường.”
“Vâng. Lâu Hoằng làm sao nghe lọt, tuy anh ta phản ứng chậm đấy, nhưng lại không phải là kẻ ngốc.
Những hành vi kỳ lạ vừa rồi của Tần Nguyễn đã nói rõ ràng cho Lâu Hoằng biết rằng, người phụ nữ này rất nguy hiểm.
Lâu Hoằng để tay lên nắm cửa, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ: “Rốt cuộc cô là ai?” Tần Nguyễn: “Tôi không lừa anh đâu, sau này ít ra ngoài đường vào buổi đêm nhé, không an toàn.”
“Tôi sợ lắm, các người có thể giúp tôi không? Trước hết chờ tôi tìm được nhà mới để dọn đi đã, tôi đang yên đang lành ở đây, cô lại nói cho tôi nghe chuyện đáng sợ như vậy làm tôi không dám ở một minh, hu hu hu...”
Một thằng đàn ông như Lâu Hoằng mà lại càng nói càng tủi thân. Minh Vương đi đến trước mặt Tần Nguyễn, cảm giác áp lực mạnh mẽ đánh tới.
“Tần Nguyễn, tôi đưa cho cô pháp lệnh của Bắc Thái Đế Quân là để cô giữ được mạng sống trong lúc nguy cấp, chứ không phải là để cô tùy tiện gọi tôi đi lên đâu!”
Từ làn sương mù đen nồng đậm đang dao động trập trùng quanh người Minh Vương, Tần Nguyễn biết Minh Vương đang tức giận. Nhưng cô cũng rất khó chịu.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, giọng thản nhiên nói: “Tôi sắp chết đến nơi rồi, cũng coi như đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.” m khí quanh người Minh Vương thoáng chốc biến mất, cả hắc khí nồng đậm hơn bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng chậm rãi yếu đi. Minh Vương nhìn xuống cái bụng đã lù lù của Tần Nguyễn, ông ta khàn giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”. Tần Nguyễn kéo ống tay áo lên, chỉ vào đường chỉ đỏ ở mặt bên trong cánh tay: “Đường sinh mệnh này càng ngày càng ngắn, tôi đã hấp thu không ít sát khí nhưng nó mãi cũng ăn không no.”
“Trong mấy tháng tôi trở về, tuổi thọ ít nhất cũng phải kéo dài được mấy năm, nhưng trong vài ngày gần đây, thời gian rút ngắn gấp mười lần, nếu còn tiếp tục thế này thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết, chứ chẳng đợi được đến lúc sinh con đâu.”
Minh Vương tới gần Tần Nguyễn, ông ta đưa tay ra sờ lên đường chỉ đỏ trên cánh tay Tần Nguyễn
Ông ta vừa vươn tay ra liền bị ánh sáng vàng bao phủ quanh cơ thể Tân Nguyễn gây thương tích.
Ngón tay trắng trẻo của Minh Vương giống như bị lửa thiêu đốt, bốc ra khói đen.
Minh Vương nhanh chóng rút tay về, khẽ nguyền rủa: “Lão bất tử, lại còn cẩn thận như vậy!”