Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 77: Vừa liếc nhìn, lăng hiểu huyện đã sợ hãi toát mồ hôi



Lăng Hiểu Huyên chống cằm, khi nhắc đến chủ của mình, trong mắt cô ấy hiện lên tia sáng: “Nếu không có chủ, e rằng bây giờ chị đã không1 được tự do thế này, chị sẽ bị nhốt ở trong nhà rồi được mời thầy về dạy cách làm thế nào để lên được phòng khách, đoan trang đúng mực2, đối nhân xử thế khéo léo, xuống được phòng bếp, trở thành một cô con dâu thể gia đảm đang.”

“...” Tần Nguyễn nghe vậy mà k7hóe miệng co giật. “Kẽo kẹt kẽo kẹt.”

Bên ngoài cửa miếu vang lên những tiếng động nhỏ, giống như có người giẫm lên cành cây khô, âm thanh vô cùng rõ ràng. Tần Nguyễn đưa người vào Lăng Hiểu Huyên, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người trong miệu.
Tần Nguyễn đã từng rất hâm mộ Lăng Hiểu Huyên.

Còn hiện giờ, cảm xúc của cô có một chút biến đổi.
Cô không biết nên đồng tình với đàn chị hay nên cảm thấy may mắn vì cô ấy đã thoát nạn nữa.

Tính cả7 kiếp trước lẫn kiếp này, hai người bọn họ quen nhau chưa đủ một năm. Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Lăng Hiểu Huyên, cô ấy tuyệ2t đối không phải là một người có thể gò bó mình trong phong cách dịu dàng điềm đạm của một quý phu nhân danh gia vọng tộc được. Lăng H0iểu Huyên giống như một con công kiêu kỳ, thích làm những gì mình muốn, cô ấy sinh ra là để hưởng thụ và là đứa con được nuông chiều cả đời.
Nó đến rồi.

“Tần Nguyễn, em chưa ngủ à?”
Những người trong nghề này như bọn họ đều có quy tắc riêng, ông ta không muốn đi trêu chọc Tần Nguyễn.

Trong lòng Kiều Nam Uyên có một cảm giác, nếu chọc đến đối phương, thì hậu quả sẽ là thứ mà ông ta không thể gánh chịu được.
Bọn họ cũng có áp lực nhất định khi phải giải quyết ma quỷ có tu vi mấy trăm năm.

Nếu tất cả mọi người cùng dốc hết sức thì vẫn có thể giết được nó.
Kiều Nam Uyên có thể cảm giác được cô gái này ẩn giấu rất sâu, năng lực của Tần Nguyễn có lẽ còn ở trên ông ta.

Nhưng không có gì bảo đảm rằng đối phương sẽ ra tay.
Hầu hết các Thiên Sư đều nghiêm túc chờ đợi, vệ sĩ của nhà họ Lăng canh gác mọi ngóc ngách trong miếu, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, hai mắt vô hồn, rõ ràng đã mất đi ý thức.

Cả Lăng Hiểu Huyên và những thành viên trong đội thám hiểm linh dị đều rơi vào trạng thái ngủ chập chờn.
Nhưng trong phòng có quá nhiều người bình thường không có năng lực tự vệ, nếu lúc đó thật sự đánh nhau, chỉ sợ sẽ có thương vong xuất hiện. Kiều Cửu kéo tay Kiều Nam Uyên, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta có nên hỏi chị Nguyễn không?”

Đôi mắt của Kiều Nam Uyên khẽ đảo, ông ta nhìn về phía Tần Nguyễn đang nói chuyện với Lăng tiểu thư.
Kiều Nam Uyên đã đi lại ở rìa khu vực cấm này nhiều năm, ngoài năng lực của bản thân ra, ông ta dựa phần lớn vào trực giác nhạy bén của mình.

Tần Nguyễn mang đến cho ông ta một cảm giác quá nguy hiểm. Sau khi thảo luận xong, nhóm Thiên Sự quyết định sẽ ôm cây đợi thỏ.
Lăng Hiểu Huyên bị động tác nhỏ của Tần Nguyễn đánh thức, cô ấy dụi dụi mắt và hỏi với giọng ngái ngủ. Tiếng động ngoài cửa miếu đột ngột dừng lại.

Tất cả ánh mắt của những người còn tỉnh táo trong phòng thi nhau nhìn về phía Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn. Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cơn buồn ngủ của Lăng Hiểu Huyên lập tức biến mất.
Ánh mắt Tần Nguyễn ẩn chứa sự nguy hiểm, cô nhìn về phía cửa miếu, hai mắt sáng như đuốc.

Khóe miệng của cô bí mật nhếch lên.
Kiều Nam Uyên nhếch môi và khẽ lắc đầu với đồ đệ.

Thái độ của Tần Nguyễn quá lạnh nhạt, đôi mắt hờ hững của cô luôn tỏa ra băng giá, và bài xích tất cả mọi người.
Cô ấy kéo áo Tần Nguyễn và hỏi: “Đây là...” Sao thế?

Lăng Hiểu Huyên còn chưa kịp nói xong, Tần Nguyễn đã giơ tay che miệng cô ấy.

Tiếng kẽo kẹt lại vang lên từ hướng cánh cửa cũ nát của ngôi miếu.