Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 81: Cô ấy sâu không lường được, chém giết hết tất cả



“Tiểu Mỹ!”

Lăng Hiểu Huyên ngạc nhiên hồ lên, cô ấy lao đến chỗ đứng thịt thổi buồn nôn khiến người khác nhìn một chút thôi cũng p1hải nằm mơ thấy ác mộng suốt nửa năm. Đồng thịt thối không di chuyển và cũng ngừng nói. Cô bây giờ không thể nhìn bất cứ cảnh tượng buồn nôn nào.

Nếu Tiểu Mỹ lại để lộ ra trạng thái kinh tởm lúc trước một lần nữa, Tần Nguyễn không thể bảo đảm rằng mình có đánh cho cô ta hồn phi phách tán hay không.
Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt lạnh lùng, 2đầu ngón tay của cô khẽ cử động, một luồng sương trắng mỏng manh đánh vào trong đống máu thịt.

Thanh kiếm đồng tiền đang đâm vào 7đống thịt thổi bay lên và quay về trong tay Kiều Nam Uyên.
Theo sự biến hóa của đối phương, mọi người cũng phát hiện ra có cái gì đó không ổn.

Cô ta h0oàn toàn trần truồng, trên người không một mảnh vải che thân.
Tuy nhiên đối phương được ánh sáng vàng bảo vệ nên Tiểu Mỹ cũng bị đánh bay ra ngoài.

Cô ta ngã lăn xuống chân người phụ nữ cây khô.
Hai mắt cô ta lồi ra, con mắt chậm rãi tách ra khỏi hốc mắt, cơ thể mất kiểm soát mà bắt đầu biến hóa, như thể muốn biến thành trạng thái khi chết.

Tần Nguyễn nhíu mày, cảm giác buồn nôn lại ập đến: “Mau thu lại cái dáng vẻ kinh tởm đó của cô đi!”
Tần Nguyễn nhếch miệng: “Cô có thù với gã à?”

Khi nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt trắng bệch không có chút sắc màu nào của Tiểu Mỹ lập tức trở nên dữ tợn.
Trên cơ thể Tiểu Mỹ vẫn còn một số dấu vết mờ ám, vừa nhìn là biết do cái gì tạo thành. Cảnh tượng này quá cay mắt, Tần Nguyễn cới chiếc áo khoác từ người của một vệ sĩ nhà họ Lăng đứng gần nhất, rồi ném cho quỷ hồn cách đó không xa. Quỷ hồn này chính là Tiểu Mỹ, cô gái trước đó đã chết khi đang ở cùng với Đỗ Trường Hành.

Tiểu Mỹ mặc chiếc áo khoác đen, cô ta nhìn Đỗ Trường Hành đang nằm trên mặt đất bằng ánh mắt âm trầm.
Những lá bùa nắm bốn phía lập tức bốc cháy thành tro. Đồng thịt thối k7hông bị trói buộc dần dần biến đổi.

Dưới cái nhìn của mọi người, cô ta từ từ thay đổi hình dạng và hiện ra các đường nét trên khu2ôn mặt của người bình thường.
“A!!!”

Tiểu Mỹ có ý định giết Đỗ Trường Hành nên ra tay ngay.
Nói trắng ra, nhà họ Đỗ là công cụ giúp Lăng Hiểu Huyền thoát khỏi việc bị gia tộc lợi dụng, và là một khoảng trời tự do khác của cô ấy.

Chỉ cần Lăng Hiểu Huyên không giết người đốt nhà, đời này cô ấy muốn sống thế nào cũng được.
Dáng dấp của Đỗ Trường Hành tuy không quá đẹp trai nhưng cũng có thể nói là ưa nhìn.

Lúc trước, chủ của Lăng Hiểu Huyên tìm nhà họ Đỗ làm thông gia chỉ vì để cô ấy sau này không bị nhà chồng bắt nạt, thậm chí sau này có ở nhà làm bà chủ, ra ngoài nuôi tình nhân thì nhà họ Đỗ cũng không dám lên tiếng.
Tần Nguyễn: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.” Tần Nguyễn vừa lên tiếng, cơ thể Tiểu Mỹ lập tức run lên bần bật, rõ ràng cô ta đang sợ hãi.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến nguyên nhân mình chết, Tiểu Mỹ lại nhìn chằm chằm Đỗ Trường Hành.
Tiểu Mỹ sắp nổi giận và biến thành một thứ đáng sợ, nhưng khi cảm thấy sát khí tràn ra từ Tần Nguyễn, cô ta lập tức khống chế sự biến hóa của cơ thể.

Tiểu Mỹ sợ hãi nhìn Tần Nguyễn, hai chân không tự chủ bay sang một bên, cô ta cố gắng tránh xa Tần Nguyễn để bảo vệ bản thân.
“Là anh ta giết tôi!”

Cơ thể của Tiểu Mỹ lơ lửng bay về phía Đỗ Trường Hành, đầu ngón tay cô ta trở nên sắc bén phủ đầy sát khí màu đen.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Tiểu Mỹ chật vật bò dậy, khuôn mặt trắng bệch toát ra sự sợ hãi vô hạn.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi...”

Tiểu Mỹ quỳ gối trước người phụ nữ, trông cô ta vừa hèn mọn vừa đáng thương.