Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 90: Bỗng nhiên thu tay, là ai đang chờ cô?



Bà Đỗ là người có phản ứng đầu tiên, bà ta nắm lấy cánh tay Lăng Hiểu Huyên và lo lắng nói vào điện thoại: “Anh Lăng, hai đứa nh1ỏ luôn rất hòa thuận, từ trước đến giờ chúng vẫn có tình cảm với nhau, sao có thể nói húy là hủy ngay được, chúng tôi vẫn ở thà2nh phố Vân, chờ sau khi chúng tôi về, chúng ta sẽ nói chuyện được không?”

Trong giọng điệu lo lắng của bà ta còn kèm th7eo sự bối rối và mong đợi.

Một khi hôn ước giữa hai gia đình bị hủy bỏ, địa vị nhà họ Đỗ ở thủ đô sẽ rớt xuống vực sâu.7 Linh Phong đứng dậy, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, trên mặt biểu hiện rõ sự nghi hoặc, đáy mắt cũng lộ ra vẻ dò xét. Linh Phong cảm thấy rất có hứng thú với Tần Nguyễn vì cô ta chưa từng gặp người như thể bao giờ. Không chỉ là khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cô gái này còn có năng lực thần bí khó lường cùng với cách làm việc gọn gàng linh hoạt,

Tần Nguyễn không để ý ánh mắt dò xét của đối phương, cô mỉm cười hỏi: “Cô vẫn muốn giết Đỗ Trường Hành à?”

Linh Phong cau mày rồi khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.” Một khi phạm vào sát giới, đạo hạnh mấy trăm năm của cô ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Đúng như câu hỏi trước đó của Tần Nguyễn, làm như vậy có đáng giá không. Linh Phong không biết nên vẫn chưa đưa ra quyết định.
Các vệ sĩ không biết sự tồn tại của Linh Phong, họ cũng không biết sự vướng mắc ở kiếp trước của Đỗ Trường Hành là thư sinh với công chúa và Linh Phong.

Tuy nhiên, chỉ riêng việc gã đã đính hôn với nhà họ Lăng nhưng vẫn ngủ với nữ đội viên của đội thám hiểm linh dị, chuyện đó đã đụng chạm đến uy nghiêm của nhà họ Lăng.

Lăng Hiểu Huyên không thích và trong lòng phản đối cuộc hôn nhân này, vì vậy chuyện đó không có chỗ để thương lượng nữa. Sau khi cúp máy, Lăng Hiểu Huyên liếc nhìn Đỗ Trường Hành đang nằm trên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng.
Nhiệm vụ chính của các vệ sĩ này là phụ trách sự an toàn cho tiểu thư, những người khác sống hay chết không thuộc phạm vi trách nhiệm của họ.

Tần Nguyễn đứng ở dưới hành lang khu tiếp khách, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không trước mặt.

“Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ.”
Ánh mắt cô ấy đầy vẻ phức tạp, khinh thường và lạnh lẽo.

Lăng Hiểu Huyên không cần một người đàn ông như vậy. Không để ý đến sự đeo bám của bà Đỗ, Lăng Hiểu Huyện xoay người rời khỏi phòng.

Vệ sĩ nhà họ Lăng nhanh chóng chạy theo và hỗ trợ cô ấy tránh xa cảnh hỗn loạn.
Vẻ mặt ngơ ngác của cô ta khiến Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

Liếc mắt thấy Lăng Hiểu Huyên bước ra khỏi phòng, Tần Nguyễn đứng thẳng dậy.

Cô quay đầu, nhìn về phía khu rừng mênh mông trải rộng tít tận chân trời trên núi Kỳ Sơn và nói: “Khi cô rơi vào thù hận, có bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại nhìn không?”

Linh Phong tỏ vẻ khó hiểu, cô ta nhìn theo ánh mắt của Tần Nguyễn.

Tất cả những gì Linh Phong thấy chỉ là khung cảnh buồn tẻ mà cô ta đã quen thuộc hàng trăm năm.

Tần Nguyễn thở dài: “Cô trăm năm theo đuổi thù hận mà chưa từng nhìn lại, cô không hề biết mỗi bước đi của mình đều có người đang tìm kiếm, hãy quay đầu nhìn một chút, có lẽ sẽ tìm thấy một món quà đặc biệt.”