Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 91: Cuộc đời thăng trầm, hãy tr n trọng duyên phận trước mắt



Linh Phong chìm sâu trong sự căm hận mấy trăm năm, suốt cuộc đời này chỉ có hai chữ thù hận.

Cô ta lạc lối trong thù hận nên chưa từng ngo1ảnh lại, vì thế Linh Phong không phát hiện có một bóng người luôn đi cùng cô ta. Còn Tần Nguyễn, ở kiếp tr7ước nhà tan cửa nát và phải chết, vẫn có một Hoắc Tam gia luôn nhớ đến cô.

Bất chợt nhìn lại, có ai đó đang lặng lẽ chờ đợi trong bóng tố7i. Có bao nhiêu người trên thế gian này có thể may mắn như vậy.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh.” Giọng điệu của Linh Phong âm trầm đáng sợ. “A a a!” Nhận thấy người bên giường là Linh Phong, Đỗ Trường Hành đột ngột xoay người và co rụt về phía cuối giường: “Cút đi, đừng qua đây, cô mau cút đi!”

Gã xua tay như bị điên, muốn đuổi Linh Phong đang tiến đến gần. Nghe thấy giọng nói của con trai, ông bà Đỗ mừng đến phát khóc.
“A a a!!! Cút, cút đi! Không phải tội giết cô, đừng giết tôi, đừng mà!!!”

Sự đụng chạm của bà Đỗ khiến Đỗ Trường Hành nghĩ rằng mình đã bị Linh Phong bắt được, gã điên cuồng phản kháng.
Cuộc sống thật gập ghềnh, hãy trân quý từng mối duyên phận xuất hiện trướ2c mặt mình.

Dưới ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của Linh Phong, Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên và các vệ sĩ nhà họ Lăng, đội viên đội thám hiểm0 linh dị và những Thiên Sự rời khỏi núi Kỳ Sơn. Còn về phần ông Đỗ bà Đỗ cùng với Đỗ Trường Hành, chẳng có ai quan tâm đến họ. Linh Phong nhìn đoàn người đi xuống núi, vẻ mặt lạnh nhạt dần chuyển thành nghiêm nghị. Cô ta xoay người đi về phía nhà tiếp khách ở núi Kỳ Sơn. Trong nhà, ông Đỗ và bà Đỗ đang vô cùng sốt ruột.
Linh Phong đứng cạnh giường, cô ta khẽ phất tay, mắt của kẻ đang hôn mê bất tỉnh khẽ run lên.

Đỗ Trường Hành chậm rãi mở mắt, ánh mắt gã mờ mịt, đầu hơi quay cuồng.
Đỗ Trường Hành khua tay và đạp rất mạnh.

“Ui da!” Bà Đỗ không đề phòng nên bị đạp lăn xuống giường, bà ta nằm trên mặt đất với tư thế vô cùng chật vật.
Thấy con trai mình phát điên, ông Đỗ dập máy rồi đi đến bên cạnh giường, vẻ mặt sốt ruột: “Mày còn muốn điên đến lúc nào nữa? Nhà họ Lăng đã hủy hôn với mày rồi, tốt nhất nên giải thích cho tao biết, nếu không ông đây sẽ lột da mày ra đấy!”

Hôn ước giữa hai nhà họ Lăng và họ Đỗ đã bị hủy bỏ, điều này là một cú sốc khá lớn đối với nhà họ Đỗ.
Linh Phong giống như đang tra tấn con mồi trong tay mình, cô ta dần bóp nát trạng thái tinh thần của Đỗ Trường Hành.

“Con à, là mẹ đây, con sao rồi?” Bà Đỗ vội vàng tiến đến nắm lấy cánh tay Đỗ Trường Hành, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc cơ thể gã.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy trạng thái điên điên khùng khùng của Đỗ Trường Hành, trong lòng hai vợ chồng hơi chùng xuống.

Bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại của Linh Phong, và đương nhiên cũng không biết con của họ đang trải qua cái gì. Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Phong từ từ biến thành vỏ cây nhăn nheo, tứ chi biến thành những cây gỗ khô lít nha lít nhất, chúng vặn vẹo như những sinh vật sống và bỏ dần về phía Đỗ Trường Hành.
Người nhà họ Lăng đã rời đi, không ai dẫn họ xuống núi, ông Đỗ đang gọi người đến đón.

Hai vợ chồng không thấy Linh Phong đi vào và tiến về phía Đỗ Trường Hành đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Linh Phong thật sự căm thù gã.

Nếu không giết đối phương, sự căm hận trong lòng cô ta khó mà tiêu tan được.

“Đừng, đừng giết tôi, tôi xin cô.”