Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 92: Có một loại cây tên là lam án



Đôi tay trắng bệch mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xấu xí, trông như một cây gỗ khô phủ đầy sát khí màu đen của Linh P1hong.

“Linh Phong, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi ra tay.” Giọng nói trầm thấp xa lạ của người đàn ông van2g lên rất rõ bên tai Linh Phong.

Thân hình của Linh Phong hơi khựng lại, cô ta chậm rãi quay đầu.
Mấy trăm năm trước, khi Linh Phong đến kinh thành để được ở bên cạnh thư sinh, thỉnh thoảng cô0 ta cũng có tiếp xúc với một số người quyền quý. Người đàn ông trước mắt này là hồng nhân mới nổi ở trước mặt hoàng đế. Anh ta ỷ vào việc mình có được ân sủng của vua mà trong một thời gian ngắn trở thành nịnh thần nắm quyền lực rất cao trong triều định.

Linh Phong nhớ rằng, lúc cô ta bị công chúa giết chết, người này vẫn đang ở trung tâm quyền lực của triều đình và là đối tượng mà văn võ bá quan, thậm chí cả các gia tộc lớn trong kinh thành phải nịnh bợ. “Linh cô nương, mấy trăm năm không gặp, vậy mà cô vẫn còn nhớ tôi.” Người đàn ông thả tay Linh Phong ra, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc nở một nụ cười rất nhẹ. Nụ cười này đẹp đến mức yêu nghiệt, mê hoặc tất cả chúng sinh.
Người đàn ông đứng phía sau Linh7 Phong có mái tóc đen như mực xõa tung sau lưng, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không hề có cảm xúc.

Linh Phong biết2 người đàn ông này.
Mấy chiếc Hummer việt dã dùng trước cổng trường.

Cửa sau của chiếc Hummer oai vệ thứ hai được mở ra từ bên trong.
Linh Phong bỗng nhớ đến những lời Tần Nguyễn đã nói trước khi rời đi.

Cô ta nhìn từ đầu đến chân người đàn ông này, ánh mắt mang theo ý dò xét rất rõ ràng.
Trước đó Linh Phong quá ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương nên không để ý tu vi của người này cao hay thấp.

Nhưng bây giờ khi dò xét, cô ta lại không thể dò ra được tu vi của anh ta.
Một đôi giày thể thao dính đầy bùn đất màu đỏ thò ra.

Tần Nguyễn đi đôi giày dính đầy đất đỏ của núi Kỳ Sơn và bước xuống con đường sạch sẽ ở cổng trường.
Vậy chỉ có một khả năng, tu vi của đối phương còn cao hơn cô ta.

Người đàn ông chậm rãi nói với giọng rất hiền hòa: “Cô tu hành mấy trăm năm không dễ dàng, không cần thiết vì một tên súc sinh mà chôn vùi đạo hạnh rất vất vả mới có được của mình. Nếu có thật sự muốn giết gã, tôi tình nguyện làm điều đó thay cô.”
Bỗng nhiên, Linh Phong mở miệng hỏi: “Anh tên là gì?”

“Lam Ản.” Người đàn ông cười khẽ. Có một loại cây tên là Lam Ản, có độc lại bá đạo. Tất cả những sinh vật đến gần nó đều bị độc chết.
“Là anh!7”

Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Linh Phong, giọng cô ta đầy vẻ khó tin.
Tu vi của đối phương có thể còn cao hơn cô ta.

Lớp da bên ngoài của yêu tinh trên thế gian đều đẹp mê hồn, không phân biệt là nam hay nữ.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Linh Phong rút lui, thay vào đó là thần sắc nghiêm túc và cảnh giác, lông mày cô ta khẽ nhếch lên.

Linh Phong có thể nhận ra, người đàn ông này và cô là đồng loại, bọn họ đều là yêu tinh.
Cô xốc lại chiếc ba lô trên vai, sau đó quay đầu về phía Lăng Hiểu Huyên ngồi ở trong xe, sắc mặt cô ấy vẫn còn tái nhợt vì sợ hãi. Tần Nguyễn nhỏ giọng dặn dò: “Em vào trước đây, trên đường về chị đi từ từ thôi nhé, nhớ gọi điện thoại báo bình an cho em.”

Nhà họ Lăng bổ trí vệ sĩ và rất nhiều Thiên Sư đi cùng, nhưng những người này không hề mang lại cảm giác an toàn cho Lăng Hiểu Huyên.

Trên đường đi, cô ấy luôn theo sát bên cạnh Tần Nguyễn. Chỉ cần đổi phương cử động nhẹ thôi, là cảm xúc của Lăng Hiểu Huyên sẽ trở nên không ổn định.