Tần Nguyễn dẫn Lý Hiểu đến nơi này rồi ném cô ta xuống bãi c1ỏ.
Lăng Hiểu Huyên đứng cách họ ba mét, cô ấy ôm cuốn sách trong ngực mà người run lên vì sợ. Tần Nguyễn hỏi: “Em và chú Kiều vẫn chưa đi à?”
Giọng của Kiều Cửu ỉu xìu: “Chuyến bay bị kéo dài thời gian ạ”
Tần Nguyễn nói ừ, rồi hỏi: “Bên chỗ chị có người bị quỷ làm bị thương, em có bùa chú nào có thể tẩy sạch quỷ khí trên người họ không?” Nó dừng lại, hồn thể bị dính lửa Địa Ngục khiến cơ thể nó bốc lên khói đen.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn anh linh năm co ro trên mặt đất, giọng cô rất lạnh: “Không muốn chịu đau khổ thì ngoan ngoãn đi!”
Cô không thu lại cảm giác áp bách quanh thân, chính là để nó sợ hãi. Vì thế mà Lệ Lệ cố tình chọn trang phục có phần cổ áo thấp hơn.
Nhưng cảm giác bị ai đó bóp chặt cổ vẫn không biến mất.
Lệ Lệ đặt tay lên vai mình, nơi này cũng có cảm giác nặng trĩu, giống như mệt mỏi vì ngủ không ngon vậy. Từ đầu tới cuối Lăng Hiểu Huyên đều chú ý tới Tần Nguyễn nên hiểu cô đang làm gì.
Tần Nguyễn đang xin bùa chú thanh tẩy quỷ khí cho mấy người bị Lý Hiểu làm bị thương ở trong thư viện.
“Tần Nguyễn, vừa nãy cô có ý gì hả?” “Ai mà thèm cô ta giúp!” Lệ Lệ không cảm kích chút nào.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa ghét bỏ.
Mà đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn lại dán chặt vào vị trí bả vai của cô ta. Tần Nguyễn nhìn thấy hết vẻ mặt và động tác nhỏ của cô ta.
“Có phải gần đây cô cảm thấy vai mình rất trầm, giống như bị thứ gì đó đè lên, cổ cũng có cảm giác bức bối như bị ai đó bóp chặt?”
Lệ Lệ cau chặt mày: “Làm sao cô biết?!” “Được, để chị gọi điện thoại hỏi chú Lộ”
Tần Nguyễn cúp điện thoại rồi lại gọi cho Lộ Văn Bân.
Đối phương cũng bắt máy rất nhanh, biết được Tần Nguyễn cần phải dùng bùa Tịnh Túy, ông ta nói sẽ mau chóng phái người đưa tới. Sắc mặt vốn đã hơi trầm xuống của Tần Nguyễn không khỏi trở nên ngưng trọng.
Sau đó cô nhận ra rằng không thể so sánh anh linh với vong hồn của người trưởng thành, bọn chúng không có ý thức rõ ràng, bướng bỉnh lại tàn nhẫn.
Tần Nguyễn nâng cổ tay lên, một vệt sáng màu vàng từ trong tay cô bắn thẳng về phía anh linh. Không ai có thể nhìn thấy cảnh này ngoại trừ Tần Nguyễn ,
Thấy thằng oắt con xông tới, lửa Địa Ngục bông bùng lên từ trong cơ thể của Tần Nguyễn.
Anh linh lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đôi bàn tay nhỏ sưng húp của nó rỉ ra máu đỏ tươi, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Cái mùi này rất lạ, giống như mùi của phụ nữ tới tháng vậy.
Đây là nước máu được mang ra từ cơ thể mẹ khi anh linh được sinh ra. Kiều Cửu nhanh chóng bắt máy, âm thanh ở bên kia khá lộn xộn.
“Chị Nguyễn ạ?” Giọng của Kiều Cửu cùng với những âm thanh lộn xộn lọt vào trong tai Tần Nguyễn Tần Nguyễn thoảng kinh ngạc, vào thời gian này đáng lẽ hai thầy trò họ Kiều phải đang ở trên máy bay rồi.
Sở dĩ cô gọi điện thoại cũng là muốn thử xem sao thôi. Đôi tay nhỏ sưng húp của nó đang bóp chặt lấy cổ Lệ Lệ.
Lúc đầu hồn thể của nó ghé vào trên vai Lệ Lệ, nhưng bây giờ thì đã ngồi ở trên cổ cô ta rồi.
Bên trong đôi mắt đen của anh linh lộ ra màu đỏ thắm, toàn thân tỏa ra sát khí, nó không hề để ý chuyện bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của mình. “Không” Lăng Hiểu Huyên thành thật lắc đầu: “Chị 7chỉ nhìn từ phản ứng của cô ta, thấy giống như là di chứng của việc bị quỷ ám thôi.”
“Chị còn biết những thứ này nữa.” Tần Ng2uyễn bật cười.
“Đúng thế, dù sao lúc trước chị cũng rất có hứng thú đối với lĩnh vực này mà” Nhưng khi nhìn đôi mắt 2tỏa sáng lấp lánh của cô ấy thì sẽ thấy bên trong chứa đầy sự hưng phấn và tò mò.
“Tần Nguyễn, có phải cô ta bị quỷ nhập khôn7g?”
Tần Nguyễn kinh ngạc quay đầu lại: “Chị có thể nhìn ra được à?” Vì Tần Nguyễn đáp lời, n0ên cơ thể run rẩy theo bản năng của Lăng Hiểu Huyên cũng dần dần ngừng lại.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Một lát nữa có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, chị đừng đứng quá gần nhỏ”
Lăng Hiểu Huyên gật đầu lia lịa: “Chị biết rồi!” Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra, tìm số của Kiều Cửu và bấm gọi. Anh linh bị ánh sáng vàng gây thương tích, một tiếng kêu chói tai phát ra từ miệng nó.
Nó bị đánh rơi xuống đất, hai con mắt đỏ rực hung tợn nhìn thẳng vào Tần Nguyễn.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó bay về phía Tần Nguyễn với tốc độ cực nhanh. “Vừa nãy tôi đã nói rồi, sinh mệnh mà cô đã giết chết đến để trả thù cô.”
“Cô im mồm đi!”
Lệ Lệ cắn chặt răng, gắt lên để phủ nhận Tần Nguyễn . Sắc mặt của Tần Nguyễn hơi trầm xuống, cô nhìn chằm chằm nó bằng ánh mắt không tán đồng.
“Nếu mày thật sự giết cô ta, thì xuống Âm Phủ sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục, kiếp sau sẽ không được làm người, cần gì phải như thế chứ?
Nhưng anh linh hoàn toàn không hiểu lời nói của Tần Nguyễn . Mà thực tế thì cảm giác của cô ta cũng không sai.
Anh linh bị những lời nói của Tần Nguyễn chọc giận, nó không nói được, cũng không có ý thức rõ ràng của con người, nhưng nó có thể cảm nhận được rằng Tần Nguyễn sẽ gây bất lợi đối với nó.
Mục tiêu của nó chỉ có một, chính là Lệ Lệ. Khuôn mặt tái nhợt của anh linh phủ đầy âm khí, bởi vì phẫn nộ mà ngũ quan không rõ ràng lắm chen chúc vào nhau, đã không có cách nào có thể diễn tả nổi bằng lời, tóm lại là trông rất đáng sợ. Anh linh ghé vào trên vai Lệ Lệ, nó dùng đôi bàn tay nhỏ xíu bóp chặt lấy cổ cô ta, nhưng thực lực của nó quá yếu nên không làm cô ta bị thương được.
Cho dù là như thế thì cơ thể của Lệ Lệ cũng cảm thấy không quá dễ chịu.
Cô ta khó chịu cử động cổ, chẳng hiểu mấy ngày nay bị làm sao mà cô ta luôn có cảm giác cổ hơi thắt lại. Lệ Lệ vội vàng chạy tới, thái độ ác liệt chất vấn Tần Nguyễn .
Lăng Hiểu Huyên quay đầu nhìn sang, thấy gương mặt dữ tợn xấu xí của Lệ Lệ, gương mặt này thật sự có cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức khiến cô ấy cảm thấy chán ghét: “Cái cô này chẳng có lương tâm gì cả, vừa rồi nếu không phải Tần Nguyễn cứu cô thì cô đã bị Lý Hiểu bóp cổ chết rồi” Anh linh nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần nó sợ là được, biết sợ thì sau này mới không quấy rối.
Thằng nhỏ đúng là sợ hãi thật, nhờ sợ mà nó khôi phục lại nét mặt rõ ràng, gương mặt cũng không còn đáng sợ như vừa rồi nữa.
Nó co lại nằm cuộn tròn đầy ấm ức trên mặt đất.
Nếu là người có tấm lòng bác ái thì có lẽ sẽ thấy thương nó, nhưng Tần Nguyễn lại không. Phần lớn ma quỷ đều xảo trá, nhất là anh linh, bướng bỉnh hung tàn không phân biệt thị phi, bọn chúng sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn Lệ Lệ đang đứng ngây người cách đó không xa.
Môi cô nhếch lên mỉa mai: “Có phải hiện tại cảm thấy trên người nhẹ đi rất nhiều không?”
Lệ Lệ đã nói không ra lời, chỉ có thể máy móc gật đầu.