Một tháng trước, Sở Vân thật vất vả mới trở lại thành phố này và tìm được Hoắc Mạc Sâm. Đêm đó, hắn uống rất nhiều rượu, hắn ôm Sở Vân thật chặt, hôn cô, muốn cô.
Sở Vân cứ cho rằng Hoắc Mạc Sâm cũng giống như cô, ba năm qua đều luôn thương nhớ đối phương, vì thế cô nhiệt tình đáp lại hắn, thẳng đến thời khắc quan trọng nhất.
Hoắc Mạc Sâm kêu lên một tiếng: Tuyết Nhi.
Trong nháy mắt, Sở Vân chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Tình cảm nhiều năm không bằng ba năm trống rỗng, Hoắc Mạc Sâm phụ tình cô, ở bên cạnh Bạch Tuyết Nhi, mà Bạch Tuyết Nhi còn liều mạng tát nước dơ lên người cô!
Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ muốn hỏng mất của Sở Vân, trong lòng rất sung sướng, những cô ta còn chưa thỏa mãn.
Cô ta dùng sức đoạt lấy bình thủy tinh đựng phôi thai kia rồi đập mạnh xuống đất, sau đó giẫm chân lên nghiền nát, đẩy Sở Vân đang nhào lên muốn ngăn cản lên giường.
"Con câm không nói được như mày trở lại làm gì? Hình ảnh mày và Trần Đông Thụy lêu lổng sớm đã bị Hàn Sâm nhìn thấy, mày nghĩ Hàn Sâm còn tin mày sao?"
Không có, cô không có! Cô không có phản bội Hoắc Mạc Sâm!
Khóe miệng Bạch Tuyết Nhi nhếch lên một ý cười được như ý muốn, "Hiện tại người mà Hàn Sâm yêu là tao, cho dù tao bị người ta làm nhục thì thế nào? Hàn Sâm chỉ càng thương tiếc tao mà thôi."
"Suỵt..." Cô ta bỗng nhỏ giọng mà tiến lên phía trước, nở một nụ cười vô tội với Sở Vân, "Không ngại nói cho mày biết, mấy tên côn đồ làm nhục tao cũng do tao tự tìm tới."
Sở Vân trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn Bạch Tuyết Nhi trước mặt. Lúc này trên gương mặt ngây thơ đáng yêu của cô ta lại tràn đầy ý cười điên cuồng âm hiểm.
"Sao lại nhìn tao với ánh mắt này? Đúng rồi, là tao cố ý giá họa cho mày, mày biết thì có thể làm thế nào? Mày đi nói với Hàn Sâm đi, à đúng rồi, mày bị câm mà, sao nói được, ha ha ha..."
Bạch Tuyết Nhi điên cuồng cười lớn, dáng vẻ của người chiến thắng này như dẫm nát thể xác và tinh thần của Sở Vân xuống lòng bàn chân.
Sở Vân nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương của mình trên mặt đất, cô vừa biết được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này thì nó đã bị tàn nhẫn tước đoạt quyền bước vào thế giới này.
Mà Bạch Tuyết Nhi, người phụ nữ ác độc này còn đối xử với nó như vậy, không cho nó chút thể diện nào.
Không biết Sở Vân lấy sức lực từ đâu, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, dùng hết sức lao về phía Bạch Tuyết Nhi, cho dù chết, cô cũng muốn chết chung với Bạch Tuyết Nhi!
Nhưng cô suy yếu như vậy thì làm sao có sức lực gì? Bạch Tuyết Nhi nhẹ nhàng lách đi đã tránh được Sở Vân. Nhưng đúng lúc này, Bạch Tuyết Nhi bỗng dừng lại, như thay đổi thành một người khác, đột nhiên té ngã trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dài xuống.
"Đau quá... Chị Sở Vân, chị đừng như vậy..."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Sở Vân lập tức sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì thân thể đã bị đẩy mạnh.
"Sở Vân, con đàn bà thấp hèn này dám liên tục tổn thương Tuyết Nhi như thế! Tôi thấy cô chán sống rồi!" Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu Sở Vân.
Mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất đâm vào bàn tay cô, khiến cô chảy máu đầm đìa.
Cô giương mắt nhìn Hoắc Mạc Sâm đang đứng trên cao, hắn ôm Bạch Tuyết Nhi vào lòng, che chở cho người con gái đang khóc lóc nức nở kia.
Bạch Tuyết Nhi thì ra vẻ đáng thương mà rơi lệ, lôi kéo vạt áo Hoắc Mạc Sâm, "Hàn Sâm... Anh đừng tức giận, chắc chị Sở Vân không cố ý đánh em đâu, chị ấy chỉ không cẩn thận..."
"Con đàn bà ác độc này!"
Hoắc Mạc Sâm giơ một chân đá vào vai Sở Vân, cô thật vất vả mới ngồi dậy được lại bị đá ngã.