Sở Vân cảm thấy xương quai xanh của mình bị Hoắc Mạc Sâm đá gãy, tay phải hơi động đậy thì cả phần thân thể bên phải đã đau đớn đến co giật.
Cô liều mạng lắc đầu, muốn nói cho Hoắc Mạc Sâm biết cô căn bản cũng không đụng vào Bạch Tuyết Nhi, là cô ta đang diễn trò! Nhưng cô không làm được, cô không thể nói chuyện, có khổ cũng nói không nên lời.
Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm thật lạnh lẽo, trong đôi mắt nhìn về phía Sở Vân càng ngày càng lộ ra sự chán ghét: "Nếu không phải Tuyết Nhi cầu xin tôi cứu cô thì đêm qua cô sớm đã chết trong trận tuyết đó. Ba năm trước đây cô tham giàu sang, tạo ra vụ tai nạn đó để leo lên giường của người khác; ba năm sau, cô biết được thân phận thật của tôi thì muốn trở về làm chó vẩy đuôi mừng chủ à?"
"Sở Vân, cô thật hèn mọn!"
Mỗi câu mỗi chữ của Hoắc Mạc Sâm như đâm vào trái tim mềm mại của Sở Vân, muốn nghiền nát nó.
Sở Vân giương mắt nhìn hắn, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, trong đó rõ ràng đang viết: Sao anh có thể không tin em chứ? A Sâm.
Hoắc Mạc Sâm bị ánh mắt bị tổn thương này làm lay động, trong nháy mắt, trái tim hắn có hơi loạn nhịp, trong lòng như có cái gì bị đánh trúng mà mềm nhũn ra.
Nhưng rất nhanh, nỗi lòng này đã bị một cảm xúc càng mãnh liệt khác thay thế.
Sở Vân là người phụ nữ không ngừng phản bội hắn, còn suýt lấy mạng của hắn. Hắn tự nói với mình, Hoắc Mạc Sâm, cô ta không đáng.
"Quỳ xuống, xin lỗi Tuyết Nhi ngay. Nếu cô ấy không tha thứ cho cô thì cô cứ quỳ ở đây đến chết mới thôi."
Giọng nói lạnh như băng của Hoắc Mạc Sâm hoàn toàn dập tắt hy vọng của Sở Vân.
Khóe miệng cô lộ ra một ý cười thê lương, cô cắn môi, đỡ giường bệnh mà đứng lên. Cô sẽ không nói xin lỗi Bạch Tuyết Nhi, rõ ràng Bạch Tuyết Nhi mới là người phải xin lỗi cô!
Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm càng lạnh, hắn đá một chân vào đầu gối Sở Vân, đạp cô quỳ rạp xuống đất.
"Dập đầu, xin lỗi ngay!"
Sở Vân như nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn, mà cả trái tim cô cũng đã bể nát theo.
Cô giùng giằng khấp khễnh đứng dậy, dùng ánh mắt thê lương mà kiên định trừng Bạch Tuyết Nhi.
Cô sẽ không cho quỳ xuống trước ai cả, cũng không xin lỗi người đàn bà ác độc này!
Khóe miệng Hoắc Mạc Sâm tràn ra một nụ cười lạnh, hắn tiến lên từng bước, cưỡng chế nắm nắm cằm Sở Vân, "Tốt lắm, cô không muốn đúng không? Vậy cha mẹ và cả thằng em trai luôn gây chuyện thị phi của cô đều phải cùng vào tù để chuộc tội cho Tuyết Nhi thay cô."
Mặt Sở Vân lập tức trở nên tái nhợt, bàn tay nắm lấy cằm của cô giống một cây kìm sắt, giữ cứng cô lại như muốn bóp nát.
Nước mắt của Sở Vân rơi vào mu bàn tay Hoắc Mạc Sâm, nhưng dòng nước mắt nóng bỏng đó lại không khơi dậy chút thương tiếc nào trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Từ trước đến nay Hoắc Mạc Sâm luôn biết nên làm sao mới khiến Sở Vân khuất phục.
Quỳ thật mạnh xuống!
Mặt đất lạnh như băng làm đầu gối của Sở Vân đau điếng. Nhưng đau đến mấy cũng không sánh bằng nổi đau trong lòng!
"Xin lỗi đi!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng ra lệnh.
"Hàn Sâm, anh đừng làm khó chị Sở Vân, giọng nói của chị ấy... Bỏ đi Hàn Sâm." Bạch Tuyết Nhi dựa sát lên người Hoắc Mạc Sâm, lôi kéo cổ áo của hắn mà yếu đuối lên tiếng, dáng vẻ như thánh mẫu.
Hoắc Mạc Sâm cười lạnh, "Cô ta câm, không thể nói chuyện thật, vậy phải dùng hành động để thể hiện. Dập đầu đi, dập đầu đến khi nào tôi hài lòng mới thôi."
Cả người Sở Vân đang phát run.
Bạch Tuyết Nhi, cô ta cố ý!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Sở Vân chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cô thà chết cũng không muốn chịu đựng sự sỉ nhục như vậy của Hoắc Mạc Sâm và Bạch Tuyết Nhi!
Sở Vân đứng bật dậy, chạy tới bên cửa sổ, muốn chết quách cho xong, nhưng thân thể cô lại bị người ta dùng sức kéo lại.
Thân thể cao lớn của Hoắc Mạc Sâm bao phủ lấy cô, ép sát cô tới mức thở không nổi.
"Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy đâu. Cô phải sống cho tốt để chuộc tội cho những gì mình đã làm!"