Bây giờ công ty của anh ta đã được niêm yết với mức giá hơn hai trăm tỷ trên thị trường! Anh ta trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy, giàu có như vậy nhưng lại chưa kết hôn. Không biết có bao nhiêu người phụ nữ ôm gối mỗi đêm và tưởng tượng người nằm bên cạnh mình là Chu Hạn Văn. Hứa Thiên Tứ đang đứng trong đám đông nói chuyện, khi nhìn thấy Chu Hạn Văn lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi như chó nhìn thấy chủ đi tới. “Cậu tư, mấy ngày không gặp, anh càng ngày càng.....” Hứa Thiên Tứ chưa kịp nói xong, Chu Hạn Văn đã dẫn người đi ngang qua anh ta. Thậm chí không buồn liếc nhìn anh ta một cái. Cao ngạo. Lạnh lùng. Khinh thường. “Á á”. Lúc này đột nhiên có một người phụ nữ ôm trán ngã xuống. Vị trí cô ta ngã xuống là ở ngay bên cạnh Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn lập tức đưa tay ra đỡ lấy người phụ nữ đó một cách rất lịch thiệp. “Cô không sao chứ?” Khôi ngô tuấn tú. Dịu dàng ấm áp. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến cho người phụ nữ này say như điếu đổ. Toàn thân mềm nhũn. Triệu Xương Hà đang đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ, nhìn theo bóng lưng của Chu Hạn Văn, cười nói: “Thái độ của cậu tư đối với nam và nữ hoàn toàn khác nhau nhỉ!” “Quả là tên sát gái danh bất hư truyền”. “Nghe nói có một cuộc khảo sát nghiên cứu cho thấy, số phụ nữ trong độ tuổi từ mười một, mười hai tuổi đến bảy tám mươi tuổi thì cậu tứ đây chính là người bạn đời lý tưởng nhất trong lòng bọn họ”. “Nếu như tôi là phụ nữ có thể cũng bị cậu tư hớp hồn rồi cũng nên”. Hứa Thiên Tứ cười lạnh, trong mắt anh ta ánh lên một tia xảo quyệt. Anh ta tự hứa với lòng. Cậu tư gia tộc họ Chu? Mày cho rằng bản thân rất lợi hại sao? Cứ đợi đấy đi. Không lâu sau, tao nhất định sẽ cướp toàn bộ mọi thứ của gia tộc nhà mày! Đến lúc đó, tao cũng sẽ giẫm đạp lên cả nhà mày, bắt chúng mày quỳ lạy dưới chân tao rồi liếm cứt cho tao xem giống như cách tao giẫm đạp lên gia đình Lý Phong! Chu Hạn Văn đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong đám đông, nói chuyện với một vài người giàu có. Người đàn ông giàu có A nói: “Cậu Chu, Châu Tồn Mậu trở lại lần này chắc là để làm việc cho nhà họ Chu đúng không?” Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, cậu vừa mới về nước thì ông ta trở lại, tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp”. Khi mọi người đang bàn tán về Châu Tồn Mậu, Chu Hạn Văn chỉ cười và không nói gì. Mục đích tất cả những người giàu có nổi tiếng tham gia buổi tiệc tối nay đều là vì Châu Tồn Mậu. Nhưng trong tiềm thức của Chu Hạn Văn, anh ta lại nghĩ rằng Châu Tồn Mậu đến tham gia buổi tiệc này là vì anh ta. Chu Hạn Văn tự tin 100% rằng anh ta có thể khiến Châu Tồn Mậu trở thành người của anh ta và cống hiến toàn bộ sức lực cho tập đoàn bất động sản của anh ta. Bữa tiệc diễn ra được một lúc thì Hứa Mộc Tình dắt theo một vài người nữa bước vào. Sự xuất hiện của Hứa Mộc Tình không gây náo động như Chu Hạn Văn. Nhưng có không ít đàn ông đổ dồn ánh mắt lên người cô. Trong số đó bao gồm cả Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình dắt theo những người bên cạnh. Anh ta hất nhẹ mái tóc của mình với nụ cười tự tin trên môi như trước đây anh ta vẫn luôn làm. Nụ cười của anh ta khiến cho tất cả những người phụ nữ xunh quanh đều phải thốt lên vì kinh ngạc. Nụ cười của anh ta khiến trái tim tất cả những người phụ nữ xung quanh đập thình thịch. Nụ cười của anh ta khơi dậy tâm hồn thiếu nữ của tất cả những người phụ nữ xung quanh. Khu vườn bí mật bên dưới đã ẩm ướt. Nhưng nụ cười tự tin đó của Chu Hạn Văn không lưu lại trong mắt Hứa Mộc Tình dù chỉ hai giây. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó dẫn mọi người đi tiếp. Coi như không nhìn thấy! “Đợi đã!” Hứa Mộc Tình vừa đi qua anh ta, Chu Hạn Văn đột nhiên thấp giọng gọi cô lại. Hứa Mộc Tình ngoảnh lại nhìn. Một nụ cười quyến rũ lại xuất hiện trên khuôn mặt Chu Hạn Văn: “Tôi tên là Chu Hạn Văn, là tổng giám đốc tập đoàn Mị Lực”. “Xin chào, rất vui được gặp anh”. Khi nghe thấy câu này của Hứa Mộc Tình. Chu Hạn Văn đã nghĩ rằng Hứa Mộc Tình sẽ giống như những người phụ nữ khác. Vẻ mặt kích động, kẹp chặt hai chân, chủ động giơ bàn tay trắng nõn mềm mại ra cho anh ta nắm. Tuy nhiên. Hứa Mộc Tình không làm như vậy. Chỉ nói một câu ngắn gọn rồi quay người bước đi. Đi rồi. Bởi vì tối nay Lý Phong không đến tham gia bữa tiệc. Bởi vì cô luôn nhớ rằng Lý Phong không thích cô nói chuyện với những người đàn ông khác. Chưa kể đến người đàn ông có khuôn mặt đáng ghét này. Ngoài ra, anh ta cười rất xấu. Không bằng một phần mười của chồng cô. Không, một phần một trăm! Một phần một nghìn! Chu Hạn Văn nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình, nắm chặt tay. Đây là người phụ nữ đầu tiên phớt lờ anh ta. Khát vọng chinh phục mãnh liệt khiến Chu Hạn Văn muốn bước tới và ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng. Cởi quần áo của cô. Đè xuống, mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô. Khiến cô rên rỉ! Khiến cô sung sướng! Chương 327: Mắng chồng mình là kẻ điên Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh chỉ cần liếc qua một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của Chu Hạn Văn. Anh ta khẽ nhếch khóe miệng cười chế nhạo. Anh ta bước đến bên cạnh Chu Hạn Văn, cười nói: “Cô ta tên là Hứa Mộc Tình, là em họ tôi và là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”. Chu Hạn Văn chưa kịp lên tiếng, Hứa Thiên Tứ lại nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa bỏ hai mươi tỷ để mua một mảnh đất vô dụng”. “Bây giờ nguồn vốn lưu động của tập đoàn đang bị hổng một lỗ rất lớn”. “Trong tháng này có lẽ sắp tuyên bố phá sản rồi”. “Cô ta đến bữa tiệc hôm nay là để tìm kiếm sự giúp đỡ”. “Cậu Chu nếu như quăng cho cô ta một miếng bánh thơm, cô ta nhất định sẽ nhận lấy đó!” Hai mắt Chu Hạn Văn lập tức sáng rực lên, sau đó anh ta lập tức ngoắc ngón tay về phía thư ký bên cạnh. Khi thư ký đến gần, anh ta nói nhỏ vài câu với thư ký. Thư ký lập tức gật đầu và đi về phía đám người Hứa Mộc Tình. Thư ký bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình, đưa một tấm danh thiếp cho cô rồi nói. “Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu tư chúng tôi sẽ đợi cô Hứa ở phòng tổng thống”. Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Tại sao tôi phải đến đó?” “Nếu như Cô Hứa đến thì vấn đề tài chính của tập đoàn cô sẽ được giải quyết”. “Còn nếu như cô Hứa không đến thì ngày mai tập đoàn của cô sẽ chính thức phá sản”. Nói xong, thư ký xoay người rời đi. Đe dọa! Đe dọa một cách trắng trợn! “Không biết là chó nhà ai nuôi nữa”. Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhấp một ngụm. Khi Hứa Mộc Tình nhìn về phía Chu Hạn Văn đã thấy anh ta đang cầm một ly rượu vang trong tay, nâng lên về phía cô một cách rất tao nhã. Nụ cười ma mị. Hứa Mộc Tình lúc này làm một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. Cô cầm tấm danh thiếp của Chu Hàn Văn. Những ngón tay mảnh mai gấp tấm danh thiếp đó thành hai mảnh. “Roẹt!” Tấm danh thiếp bị xé làm đôi. “Roẹt!” Lại gấp đôi rồi lại xé thêm một lần nữa. Sau đó, trong khi mọi người đang cảm thấy choáng váng thì cô vứt tấm danh thiếp bị rách ấy vào thùng rác. “Người phụ nữ này có phải đồ ngốc không? Cô ta dám xé danh thiếp của cậu Chu?!” “Tập đoàn Lăng Tiêu đúng là đến bước đường cùng rồi, chuyện điên rồ như vậy cũng dám làm”. “Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ tịch bảo ông ấy lập tức hủy bỏ tất cả hợp đồng với tập đoàn Lăng Tiêu thôi, lần này bọn chúng chết chắc rồi!” Nụ cười của Chu Hạn Văn dần lạnh ngắt. Ánh mắt anh ta ánh lên một tia hung ác. Anh ta dắt người đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám xé danh thiếp của tôi”. “Tôi muốn biết là ai đã cho lá gan lớn như vậy, dám xé danh thiếp của tôi”. Giọng nói Hứa Mộc Tình sắc bén, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người một cách rõ ràng rành mạch. “Chồng tôi nói rằng trên đời này không có việc gì mà tôi không thể làm hoặc không dám làm”. Chu Hạn Văn sau khi nghe tin Hứa Mộc Tình đã kết hôn, ánh mắt anh ta càng trở nên ác liệt hơn. “Chồng cô là ai?” Hứa Thiên Tứ cười lớn: “Cậu Chu, chồng của cô ta là một tên rác rưởi”. “Chỉ là một thằng ở rể ăn bám nhà vợ”. “Hơn nữa còn là một thằng điên”. Vừa dứt lời, cả hội trường ồ lên. Tiếng cười vang lên không ngớt! Chu Hạn Văn hừ một tiếng: “Sau khi lấy một thằng chồng điên thì con vợ cũng thần kinh nốt luôn rồi à”. Chu Hạn Văn thái độ kiêu ngạo, giọng nói đầy đe dọa. “Hứa Mộc Tình, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”. “Bây giờ trước mặt tất cả mọi người, tự mắng chồng mình là kẻ điên”. “Sau đó quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!” “Nếu không, rạng sáng ngày mai, tập đoàn Lăng Tiêu của cô sẽ chính thức phá sản”. Mười ngón tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình nắm chặt thành nắm đấm. Cô tức giận rồi. Người khác nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép xúc phạm Lý Phong. Hứa Mộc Tình cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay người bên cạnh hất mạnh về phía Chu Hạn Văn. Hai vệ sĩ phía sau Chu Hạn Văn lập tức lao đến và chặn ở phía trước. Mặc dù hầu hết chỗ rượu vang đó đều bắn lên người hai vệ sĩ. Nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạn Văn. “Được! Được lắm, tôi sẽ coi ly rượu vừa rồi là lời tuyên bố khai chiến của con đàn bà ngu ngốc này với tôi”. “Chu Hạn Văn tôi đây tiếp nhận khiêu chiến”. “Đồng thời, tôi cũng thông báo với tất người đang có mặt ở hội trường tối nay rằng, mọi người sẽ nhận được tin tức tập đoàn Lăng Tiêu phá sản ngay trong sáng mai!” Hứa Mộc Tình bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ bé yếu ớt dễ bị bắt nạt trước đây nữa rồi. Cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tràn đầy tự tin và có chút bướng bỉnh. “Cùng chờ xem!” Để bầu không khí bớt căng thẳng, người dẫn chương trình vội vàng bước ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh. Đồng thời cũng phát một bản nhạc du dương vang vọng khắp trong hội trường. Rất nhanh sau đó, Châu Tồn Mậu bước ra ngoài trong tiếng vỗ tay của mọi người. Châu Tồn Mậu mặc bộ đồ thời Đường với mái tóc nửa đen nửa trắng. Châu Tồn Mậu đứng trên sân khấu trong ánh mắt háo hức của mọi người xung quanh. “Chào mọi người, tôi là Châu Tồn Mậu”. “Vừa nãy ở sau cánh gà gặp lại vài người bạn cũ”. “Thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta chẳng mấy chốc mà đã già hết rồi”. “Hai ngày nay, rất nhiều người đều hỏi tôi một câu hỏi”. “Tôi đã biến mất mấy chục năm rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?” “Tôi ở đây để đưa ra câu trả lời chính xác cho mọi người”. “Tôi không hề biến mất cũng không hề rời đi, mà là đang chờ đợi”. Vừa dứt lời, đám đông lại bắt đầu bàn tán sôi nổi. Người đàn ông giàu có A nói: “Ông Châu nhất định là đang đợi cậu Chu đấy!” Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, mặc dù tối nay có rất nhiều đại gia giàu có ở đây, nhưng người duy nhất có thể làm hài lòng Châu Tồn Mậu chắc chỉ có mình cậu Chu thôi”. Nghe thấy lời của mọi người xung quanh, Chu Hạn Văn cũng ngẩng cao đầu, sướng đến mức phổng cả mũi. Châu Tồn Mậu lại nói: “Người này hôm nay cũng có mặt ở đây”. Lời nói này khiến mọi người càng thêm khẳng định người mà Châu Tồn Mậu chờ đợi hơn mười năm nay chính là Chu Hạn Văn. Lúc này, mọi người đều đứng tập trung xung quanh Chu Hạn Văn Khu vực nhóm người Hứa Mộc Tình đang đứng hoàn toàn trống rỗng, không ai dám lại gần bọn họ. Ngay cả những tập đoàn đang thảo luận về các dự án hợp tác với họ cũng vạch ra ranh giới rõ ràng. Lúc này, Châu Tồn Mậu bước xuống sân khấu. “Ông ấy đi sai hướng rồi sao?” “Cậu Chu ở bên đây cơ mà?” Lúc này, Châu Tồn Mậu đứng trước mặt nhóm người Hứa Mộc Tình. Người dẫn chương trình muốn kéo ông ta lại. Kết quả, Châu Tồn Mậu giật lấy mic trong tay người dẫn chương trình, nói với tất cả mọi người: “Để tôi giới thiệu với mọi người, cô Hứa đây chính là sếp của tôi”. “Tôi đã chính thức gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu”. “Cái gì!?” “Không thể nào!” “Tôi nhất định là nghe nhầm rồi!” Gương mặt Chu Hạn Văn lập tức biến sắc, vẻ mặt lạnh tanh. Anh ta nhìn chằm chằm Châu Tồn Mậu bằng ánh mắt như muốn thiêu sống: “Ông Châu, tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này đã cho ông lợi ích gì rồi?” Châu Tồn Mậu chỉ cười mà không nói gì. Chu Hạn Văn lại nói: “Tôi sẽ cho ông lợi ích cao gấp mười lần bọn họ, bây giờ ông lập tức tới chỗ tôi”. Nụ cười của Châu Tồn Mậu không thay đổi, ông ấy nhìn Chu Hạn Văn và những người xung quanh. Chương 328: Nuôi ba con chó “Trong mắt tôi, tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ”. “Và đang không ngừng trưởng thành”. “Ngoài ra, tập đoàn Lăng Tiêu có một vũ khí bí mật mà cậu Chu đây không thể nào có được”. “Vô lý!” Chu Hạn Văn gầm lên. Anh ta không thể kìm chế được cơn tức giận của mình, nét mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung ác. “Trước tiên không nói đến gia tộc phía sau tôi”. “Chỉ riêng nguồn tài chính cá nhân và ảnh hưởng của tôi đều hơn tất cả những người có mặt ở đây”. “Ông nói đám ăn xin này có một thứ vũ khí bí mật mà tôi không có, rõ ràng là đang nằm mơ giữa ban ngày”. “Cậu thật sự rất giàu có, nhưng cậu thiếu mất một thứ, đó là tình người”. Châu Tồn Mậu chậm rãi nói tiếp. “Tập đoàn Lăng Tiêu giống như một đại gia đình, hòa thuận và đầm ấm”. “Còn các cậu, giống như một đàn châu chấu”. “Chỉ cần các cậu để ý thứ gì, các cậu sẽ nuốt chửng chúng ngay lập tức, không cho chúng cơ hội mọc lên”. “Được! Được lắm!” Trên trán Chu Hạn Văn lúc này đã hằn lên những tia máu. Anh ta nắm chặt nắm đấm. Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác! “Để tôi xem xem, lão già gần đất xa trời như ông làm cách nào để bảo vệ cái tập đoàn này!” “Tập đoàn Lăng Tiêu không cần tôi bảo vệ”. Châu Tồn Mậu dừng lại một lúc. Rồi lại nói tiếp: “Người bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu hôm nay không đến”. “Tuy nhiên, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới cậu Chu đây và tất cả những người có mặt trong hội trường ngày hôm nay”. Chu Hạn Văn vô cùng tức giận, anh ta bật cười. “Được, nói đi! Ông nói to lên! Tôi nghe xem hắn ta muốn nói cái thá gì!!” “Mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng hễ ai dám gây phiền phức, động tay động chân thì nhà tan cửa nát!” “Ha ha ha, thú vị, rất thú vị!” Tiếng cười tự phụ của Chu Hạn Văn vang vọng cả hội trường. “Không ngờ rằng tôi vừa mới về nước đã có người tặng tôi món quà lớn như vậy”. “Giết gà dọa khỉ! Sáng sớm mai tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ”. “Cảnh cáo những kẻ coi trời bằng vung, cho bọn chúng biết được thực lực thật sự của cậu chủ đây!” Nói xong, Chu Hạn Văn rời khỏi hội trường với một đám người đi theo sau. Vì để phân chia rõ ràng hai phe, hầu hết tất cả mọi người đều đi theo sau Chu Hạn Văn. Sảnh tiệc lớn lúc này bỗng trở nên trống vắng. Hứa Mộc Tình cũng cảm thấy đau đầu vì hành động khiêu khích này của Chu Hạn Văn. “Nếu biết trước mọi chuyện như thế này thì tối nay đã không đến, tự dưng không đâu lại thêm một kẻ địch”. Châu Tồn Mậu cười nói: “Không sợ kẻ địch nhiều”. “Nếu như kẻ địch không nhiều, đường đi quá bằng phẳng như vậy càng không có lợi cho tập đoàn chúng ta”. “Bây giờ kẻ địch càng mạnh, chúng ta cũng sẽ càng mạnh!” “Hơn nữa có cậu Lý ở đây, bọn chúng chỉ là mấy con cọp giấy mà thôi”. .......... “Ha ha ha, vui quá, vui quá đi!” Hứa Thiên Tứ vừa trở lại chiếc xe Bentley sang trọng, không ngừng vỗ đùi mình. Anh ta vô cùng hưng phấn. “Hứa Mộc Tình đúng là con đàn bà ngu ngốc, cô ta lại dám cả gan công khai thách thức Chu Hạn Văn. Tới đây bọn chúng sẽ chơi một trận thật sự rồi!” Triệu Xương Hà ở bên cạnh nói: “Cậu Hứa, thế còn gia đình Liễu Hồng Hoa thì xử lý như thế nào?” Trong đầu Hứa Thiên Tứ nghĩ đến những cảnh thân mật cùng với Trương Diệu Diệu trên giường. Tối qua, hai người đã chơi đủ mọi tư thế ở trong phòng. Trương Diệu Diệu mặc dù trông cũng bình thường, nhưng lại biết làm rất nhiều chuyện, kỹ năng gì cũng giỏi. Khiến cho Hứa Thiên Tứ đắm chìm vào những cung bậc cảm xúc khác nhau. Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh hầu hạ khiến anh ta như tìm lại được tôn nghiêm và sĩ diện của một người đàn ông. Hứa Thiên Tứ cười, nói: “Gia đình ba người Liễu Hồng Hoa vẫn còn có chút hữu ích, thôi coi như là bỏ tiền ra nuôi ba con chó đi”. Triệu Xương Hà gật đầu, anh ta dường như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng nói: “À, đúng rồi”. “Tên Đường Quan Lễ đó đã đợi ở phòng tiếp tân lâu lắm rồi”. “Cậu Hứa không phải trước đây đã từng đồng ý với hắn ta là cho hắn ta một chức vụ sao”. Hứa Thiên Tứ cười lạnh: “Nuôi chó mà không được tích sự gì”. “Hắn ta đến công ty của mình còn có thể phản bội được. Trong tương lai, chỉ cần người khác đưa tiền cho hắn ta, hắn ta lại sẽ phản bội tôi thôi”. “Cậu tìm hai vệ sĩ đến đánh cho hắn ta một trận là được rồi”. “Vâng!” Triệu Xương Hà gọi điện thoại kêu hai vệ sĩ đến phòng tiếp tân đuổi Đường Quan Lễ đi. Hai vệ sĩ vừa bước vào phòng phát hiện ra có ba người đã ngồi ở đó từ lúc nào không hay. Ba người này là Lý Phong, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ. Hai tên vệ sĩ đang định nói, thì cơ thể Vương Tiểu Thất khẽ di chuyển. Trong chớp mắt, Vương Tiểu Thất mang theo một cơn gió lạnh lao nhanh về phía hai tên vệ sĩ. “Bụp! Bụp!” Vương Tiểu Thất đã xử gọn gàng hai tên vệ sĩ này, trói chúng lại rồi ném vào góc tường bên cạnh. “Đám người Hứa Thiên Tứ chắc cũng sắp quay lại rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi!” Trong lúc nói chuyện, Lý Phong dẫn Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đến văn phòng của Hứa Thiên Tứ. Họ hàng thân thích của gia tộc Chu Thị được chia thành ba tập đoàn lợi ích. Tập đoàn lợi ích thứ nhất do Chu Minh Thiệu – trưởng tộc hiện tại của gia tộc Chu Thị lãnh đạo. Khi lên làm trưởng tộc, ông ta nắm chắc trong tay toàn bộ công việc kinh doanh của cả gia tộc. Gia tộc họ Chu đã bắt đầu kinh doanh buôn bán từ thời nhà Minh. Bọn họ có hơn một chục tàu vận tải loại 10.000 tấn và đã mở ra tất cả các nhánh đường biển trên khắp nơi trên thế giới. Mỗi năm đều có thu nhập lợi nhuận vô cùng lớn. Các khoản thu nhập lợi nhuận này có cả mặt nổi và mặt chìm. Mặt nổi chỉ cần thông qua các công ty kế toán là có thể xử lý một cách rõ ràng. Còn về mặt chìm thì không thể hạch toán được. Sử dụng một số kênh đặc biệt để rửa tiền. Và người chịu trách nhiệm rửa tiền trong gia tộc Chu Thị chính là vợ của Hứa Thiên Tứ, người vừa bước qua sinh nhật bảy mươi tuổi, Chu Mỹ Trân. Bề ngoài, Hứa Thiên Tứ quay trở về Thành Hải lần này là để trả thù tập đoàn Lăng Tiêu. Nhưng thật ra, Hứa Thiên Tứ còn đảm nhận một nhiệm vụ khác. Đó chính là rửa số tiền một trăm tỷ. Nhưng trước khi số tiền một trăm tỷ này được “làm sạch” thì sẽ không thể thông qua ngân hàng được. Vì vậy chỉ có thể dùng tiền mặt. Lý do Lý Phong để Đường Quan Lễ tiếp cận Hứa Thiên Tứ là để tìm ra nơi cất giữ một trăm tỷ tiền mặt này.