Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 243: Tro tàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ.



Nhưng thật ra, Hứa Thiên Tứ còn đảm nhận một nhiệm vụ khác. Đó chính là rửa số tiền một trăm tỷ. Nhưng trước khi số tiền một trăm tỷ này được “làm sạch” thì sẽ không thể thông qua ngân hàng được. Vì vậy chỉ có thể dùng tiền mặt. Lý do Lý Phong để Đường Quan Lễ tiếp cận Hứa Thiên Tứ là để tìm ra nơi cất giữ một trăm tỷ tiền mặt này. Đường Quan Lễ là một người chặt chẽ tỉ mỉ. Qua vài ngày tiếp xúc với Hứa Thiên Tứ, sau khi quan sát cẩn thận, anh ta phát hiện ra số tiền này được giấu trong văn phòng của Hứa Thiên Tứ. Chiều cao của một trăm nhân dân tệ là 0,0001 mét và diện tích là 0,011935 mét vuông. Vậy một mét khối khoảng 8,38 triệu. Để lưu trữ một trăm tỷ đồng ở một nơi cần ít nhất hơn 1.200 mét khối. Đường Quan Lễ qua điều tra thấy rằng diện tích một tầng của tòa nhà văn phòng này rộng khoảng 1.600 mét vuông. Hứa Thiên Tứ nếu muốn giấu toàn bộ số tiền này thì bắt buộc phải dùng cả một tầng. Trong tòa bộ tòa nhà này chỉ có văn phòng của Hứa Thiên Tứ là đáp ứng được điều kiện này. Văn phòng của Hứa Thiên Tứ nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, và bắt buộc phải sử dụng thang máy mới đi lên tầng đó được. “Tinh”. Cửa thang máy mở ra. Sau khi ba người họ đi vào, Vương Tiểu Thất ấn vài lần ở nút tầng cao nhất nhưng lại phát hiện ra thang máy không có bất kỳ phản ứng gì hết. Đường Quan Lễ nói: “Để lên tầng cao nhất thì bắt buộc phải có một tấm thẻ đặc biệt”. “Ngoài Hứa Thiên Tứ thì chỉ có thư ký riêng của anh ta có, để tôi đi xuống lấy cái thẻ này lên”. Nhưng không ngờ Lý Phong lại thản nhiên nói một câu: “Không cần phiền phức như vậy”. “Rầm!” Một cú đấm mạnh đập vào bảng thang máy. Sau đó, thang máy tự động khởi động và từ từ đi lên tầng cao nhất. “Tinh”. Khoảnh khắc thang máy mở ra, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ bốn mắt nhìn nhau. Hai người nhìn theo bóng lưng Lý Phong, trong mắt tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ! Quả nhiên là lão làng! Quá đỉnh! Văn phòng của Hứa Thiên Tứ thật ra không quá lớn. Ở đây còn có một căn phòng chuyên dụng. Lý Phong thản nhiên đi một vòng xung quanh phòng. Sau đó anh dừng lại ở trước một tấm gương lớn. Lý Phong dùng tay gõ nhẹ hai lần lên chiếc gương. Sau đó, một nút ấn từ từ xuất hiện ở góc chiếc gương. Ấn nút, gương tự động bật lên. Trước mặt ba người họ, một bức tường chống trộm lớn bằng thép hiện ra. Lý Phong ngoắc ngón tay: “Tiểu Thất, việc của cậu đấy”. “Vâng ạ!” Vương Tiểu Thất trước đây vốn là một tên trộm, vì thế việc phá bỏ bức tường chống trộm lớn kiên cố này không là gì so với cậu ta. “Rầm!” Kèm theo âm thanh sắc nét. Bức tường chống trộm bị Vương Tiểu Thất từ từ đẩy ra. Ngay khi ba người bước vào phòng, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên. “Wa!!!” Tiền! Tất cả mọi thứ trước mặt đều là tiền! Chương 329: Tiền từ trên trời rơi xuống Số tiền này được xếp chồng lên nhau trên mặt đất như những viên gạch lớn. Gọn gàng ngăn nắp. Theo hình hộp chữ nhật. Cả Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó. Bọn họ chưa từng có khái niệm về một trăm tỷ. Trước khi đến đây, hai người còn bàn bạc cách chuyển số tiền đó ra để giúp đỡ người nghèo. Nhưng sau khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy hai người bọn họ đều cảm thấy choáng váng. Vương Tiểu Thất không kiềm chế được liền hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao để chuyển số tiền này ra ngoài đây?” Lý Phong nhìn quanh một lượt, anh đi đến góc phòng và vỗ nhẹ lên tường. Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số. “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu lái “Halo” đến đây”. Đương Quan Lễ không hiểu ý trong câu nói của Lý Phong, anh ta huých khuỷu tay vào người Vương Tiểu Thất, hỏi: “ ‘Halo’ là cái gì thế?” Vương Tiểu Thất cũng chỉ biết nhún vai. Không lâu sau, Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trên tường. Ngay sau đó, hai người cảm thấy mặt đất và bức tường dưới chân rung chuyển kịch liệt. “Bùm!” Một tiếng động lớn đột ngột vang lên. Toàn bộ bức tường đã bị sụp đổ! Gió! Gió lớn! Sau khi bức tường sụp xuống, một trận cuồng phong dữ dội thổi ầm ầm ở bên ngoài. Trố mắt đứng hình! Hai con ngươi trong mắt của Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ như sắp rơi ra ngoài! Sốc! Quá sốc! Lúc này, một chiếc trực thăng khổng lồ đang bay lơ lửng trên đầu họ. Chiếc trực thăng này có cả hai cánh trước và sau. Luồng không khí tạo ra khi nó quay khiến người ta không thể nào mở mắt nổi. “Máy bay trực thăng hạng nặng Mi-48 Halo có trọng lượng cất cánh tối đa đạt tám mươi tấn”. Lý Phong thản nhiên nói ra số liệu cơ bản của chiếc trực thăng hạng nặng trước mắt. Lúc này, Vương Tiểu Thất và Đương Quan Lễ đều chú ý đến chiếc giỏ rất lớn ở dưới máy bay. Lý Phong nói với hai người bọn họ: “Thao tác nhanh lên chút, ném hết số tiền này vào giỏ”. Đường Quan Lễ ngạc nhiên nói: “Anh Phong, nhỡ ném không chuẩn rơi xuống đất sao?” Lý Phong khẽ nhếch khóe miệng lên cười. “Không phải rất nhiều người thường nằm mơ mình đang đi đường thì có cục tiền từ trên trời rơi trúng đầu sao?” “Vậy thì hôm nay ước mơ của những người đó sắp thành hiện thực rồi”. Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ nhìn nhau cười lớn. Lúc này, Lý Phong cũng bắt đầu tách tiền ra thành từng tờ, từng cộp. Lúc này, Lý Phong nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, cậu dùng dao tách những đống tiền này ra”. Thời gian gần đây Tiểu Thất luôn chăm chỉ tập dao pháp. Ngay lập tức, khắp căn phòng ánh dao lóe sáng. Rất nhanh sau đó, ba người cùng nhau ném tiền! “Ha ha, hơn một nửa trong số hai trăm ngàn của tôi đã vào rổ rồi”. “Một trăm ngàn đã rơi xuống dưới rồi”. Vì đó không phải tiền của họ nên ba người bắt đầu vung tiền tùy ý. Dưới ánh nắng vàng ươm, trong cơn gió mát rượi. Những tờ tiền tung bay trong gió. Chúng bay cao như những cánh chim bay sải cánh trong không trung. Chúng bay thấp như thể muốn sà vào lòng người. Chúng bay dập dờn, phơi phới, dáng vẻ uyển chuyển. Chúng bay lượn tự do, rực rỡ sắc màu, hòa mình vào trong tia nắng. Lúc này, gia đình Liễu Hồng Hoa đang đợi Hứa Thiên Tứ ở sảnh của tòa nhà. Vừa nãy Hứa Thiên Tứ gọi điện cho Trương Diệu Diệu và bảo gia đình bọn họ lái xe đến lấy tiền. Tiền mặt! Đối với gia đình Liễu Hồng Hoa, trên đời này không có việc gì tuyệt vời hơn là lái xe đi lấy tiền về nhà. Bọn họ ngồi đợi trong tâm thế vô cùng háo hức. Lúc này, Liễu Hồng Hoa nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở ngoài đường. Thấy những người bên ngoài có vẻ đang rất thích thú! Ngay sau đó, bà ta thấy cửa thang máy đột nhiên mở ra. Một đám người mặc vest và đi giày da lao như điên ra khỏi sảnh. Cửa thang máy chữa cháy cũng bị bật tung, một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau lao ra đường. Cùng lúc đó, qua cửa số kính của đại sảnh, Liễu Hồng Hoa nhìn thấy một vài tờ tiền từ trên trời rơi xuống. “Tiền! Tiền!” Liễu Hồng Hoa vội vàng đứng lên. Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy hết cơn mưa tiền này đến cơn mưa tiền khác từ trên trời rơi xuống. “Mau, mau ra ngoài xem, hình như có rất nhiều người đang nhặt tiền”. Khi ba người họ lao ra khỏi sảnh phát hiện ra ngoài đường đã loạn rồi. Ít nhất là hàng trăm người. Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên trời rồi vung tay, không ngừng bắt lấy những tờ tiền từ trên trời rơi xuống! Bọn họ rất phấn khích! Bọn họ bùng nổ! Bọn họ điên cuồng! Liễu Hồng Hoa cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giật tiền. Tuy nhiên, bà ta vừa xông vào, đã bị người ta đẩy ra. Trương Diệu Diệu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường: “Mẹ, đừng nhặt nữa!” “Số tiền này cũng không nhiều đâu”. “Chúng ta đợi Thiên Tứ tới, anh ta đã đồng ý cho chúng ta mấy triệu rồi mà”. “Số tiền đó đủ mua cả một chiếc xe hơi!” “Giành mấy đồng bạc lẻ với bọn nhà nghèo này làm gì?” Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng Bentley của Hứa Thiên Tứ cũng từ xa chạy tới. Bọn họ đã bị chặn ở bên ngoài. “Những người ở phía trước đang làm gì vậy?”, Hứa Thiên Tứ cau mày hỏi. Triệu Xương Hà thò đầu ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Bọn họ hình như đang nhặt gì đó?” Đúng lúc này có một tờ tiền bay đến. Rơi vào trán của Triệu Xương Hà. “Tiền, có người đang ném tiền à?” “Tên ngốc nào nhiều tiền đi ném lung tung khắp nơi thế này?” Hứa Thiên Tứ nhàn nhã ngồi ở hàng ghế sau cười chế giễu. “Nhiều tiền? Bây giờ ai có nhiều tiền mặt hơn ông đây được chứ!” “Ông đây có tiền, cho dù có rải suốt một ngày một đêm cũng không hết!” Tầm nhìn của Triệu Xương Hà hướng lên cao. Lúc này, hắn kinh ngạc! Hai nhãn cầu lồi ra như mắt ếch! “Cậu Hứa! Cậu Hứa!” “Không đúng, không đúng! Số tiền này rơi xuống từ phòng làm việc của cậu!” “Gì cơ!?”, Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe! Anh ta luống ca luống cuống nhảy khỏi xe. Ngã nhào xuống đất. Triệu Xương Hà dìu Hứa Thiên Tứ đứng dậy, hai người cùng ngẩng đầu lên. Tầng cao nhất. Bức tường ở đó đã bị phá vỡ. Lý Phong! Hứa Thiên Tứ trong nháy mắt nhìn thấy Lý Phong! Hứa Thiên Tứ gào rống lên. “Lý Phong, tên khốn kiếp, đó là tiền của tao, tiền của tao á á á á á á!” Hứa Thiên Tứ hai mắt đỏ bừng đang định lao vào trong tòa nhà. Nhưng anh ta bị chặn lại bởi đám đông đang điên cuồng nhặt tiền. Anh ta không thể vào được. Anh ta chỉ có thể la hét khản cổ trong đám đông. Sau khi nghe những lời đó của Hứa Thiên Tứ, gia đình Liễu Hồng Hoa vô cùng hoảng sợ. Lý Phong đang ném tiền từ tầng cao nhất, trong số tiền rơi xuống đó nhất định cũng có tiền của bọn họ! Không được! Không được để người khác nhặt tiền của tôi! Lúc này, gia đình ba người Liễu Hồng Hoa lao như điên vào đám đông. Liễu Hồng Hoa giật tiền đến đỏ cả mắt, thậm chí còn ẩu đả với một người phụ nữ béo hơn một trăm kg! Tuy nhiên, Trương Toàn Đức thường chỉ biết hút thuốc và uống rượu, không có nhiều sức lực, vừa xông vào đã bị người khác đẩy ra. Đám đông vì tiền mà như phát điên, điên cuồng nhảy lên giành giật. Trương Toàn Đức bị mọi người dẫm đạp lên người, kêu gào thảm thiết. “Á! Mũi của tôi!” “Á! Mặt của tôi!” “Á! Ngực của tôi!” Trong đám đông, Trương Diệu Diệu cũng không ngừng la hét. Những người giật tiền không quan tâm xung quanh mình là đàn ông hay đàn bà, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ hay chưa! Chiếc trực thăng bay lên cao khiến cho luồng không khí phía dưới cuồn cuộn thành từng đợt, sau đó bay về phía thành phố Thành Hải. Ba người Lý Phong đang đứng trong phòng, căn phòng bây giờ đã trống rỗng. Thậm chí không còn một mảnh giấy nào trên mặt đất. Toàn bộ số tiền, hoặc là rơi vào rổ, hoặc là đã bị ba người Lý Phong ném xuống dưới đất. Không lâu sau, trên bầu trời thành phố Thành Hải. Một chiếc máy bay trực thăng hạng nặng bay qua. Vì chiếc trực thăng đang bay ở tầng trời thấp. Luồng gió mạnh khiến mọi người không thể mở mắt. Và khi bọn họ mở mắt ra, nhìn thấy trên trời có vài tờ giấy đang bay xuống. Có người nhặt một tờ lên đặt trước mắt, nhìn kỹ một lượt. Bọn họ há hốc mồm miệng. Mắt mở trừng trừng. Bọn họ hét ầm lên. “Tiền!” Bọn họ nhảy dựng lên! “Mau nhặt tiền đi!! “Ông trời cuối cùng cũng hiển linh rồi!” “Ha ha ha, sính lễ kết hôn của con trai tôi cuối cùng cũng có rồi!” “Mẹ ơi, mình có thể dùng tiền này để làm phẫu thuật rồi!! “Tôi muốn mua xe!” “Tôi muốn mua nhà!!” “Tôi muốn kết hôn!!” Chương 330: Nhìn thấy giết gà bao giờ chưa? Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao. Hứa Thiên Tứ vội vàng thu dọn hành lý. Lúc anh ta cầm chiếc vali có mật khẩu rời đi, ba người nhà Liễu Hồng Hoa đã đứng ở cửa. “Hứa Thiên Tứ, cậu muốn đi đâu?” “Cậu đồng ý đứa cho chúng tôi mấy triệu, đưa cho tôi ngay bây giờ”. Trương Toàn Đức chặn Hứa Thiên Tứ, giơ tay đòi tiền. Hứa Thiên Tứ đẩy Trương Toàn Đức ra, vội vội vàng vàng rời đi. Hai mẹ con Trương Diệu Diệu và Liễu Hồng Hoa chặn trước mặt hắn. Hứa Thiên Tứ nhìn khuôn mặt lệch của Trương Miêu Miêu, không kìm được giật mình. Mũi của Trương Diệu Diệu bị lệch, quai hàm xệ xuống. Cảm giác như thấy ma giữa ban ngày. “Cậu xem! Cậu xem! Vì cậu mà mặt con gái tôi mới ra nông nỗi này”. Liễu Hồng Hoa hai tay chống nạnh, hùng hổ nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không đưa tiền cho tôi, đừng hòng mà đi đâu hết”. “Bốp!” Hứa Thiên Tứ tàn nhẫn tát Liễu Hồng Hoa. Anh ta bắt đầu chửi bới ầm ĩ. “Đám ngu ngốc mấy người! Bây giờ là lúc nào rồi còn đến đây đòi tiền!” “Mau trốn đi, không trốn nhanh đến mạng cũng không còn đâu!” Nhưng cho dù Hứa Thiên Tứ có chửi bới la hét thế nào đi nữa. Ba người nhà Liễu Hồng Hoa cũng bám riết không tha. “Cậu không đưa tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!” Mặt Hứa Thiên Tứ đỏ bừng lo lắng vôi vàng. “Mau đi đi, muộn một giây thôi, chết chắc đấy”. “Vợ cậu không phải là cô chủ của Chu Thị à? Có cô ta chống lưng, ai dám làm gì cậu?” Trương Diệu Diệu vừa nói hết câu, thang máy sau lưng cô ta đột ngột mở ra. Tiếp lời, giọng nói của Chu Hạn Văn vọng tới. “Tôi dám” Vẻ mặt Chu Hạn Văn vô cùng trầm lặng. Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Tức khắc, có một đám người nhanh chóng phi đến, bao vây bốn người Hứa Thiên Tứ. Chu Hạn Văn bước từng bước tới gần Anh ta bước đến trước mặt Hứa Thiên Tứ, không nhiều lời, giơ chân đạp vào bụng Hứa Thiên Tứ một cách dã man. Hứa Thiên Tứ bị đạp lăn hai vòng. Lại có hai tên vệ sĩ nhấc cổ áo hắn ta lên, tóm hắn đến trước mặt Chu Hạn Văn. “Hứa Thiên Tứ, lúc cô tôi đưa tiền cho anh , có nói với anh câu này không? Tiền còn thì người còn, tiền mất thì người sẽ chết”. “Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không cố ý! Đều là do Lý Phong, đều là do Lý Phong vứt tiền từ trên tầng xuống!” “Ai là Lý Phong?” “Lý Phong là thằng ở rể của tập đoàn Lăng Tiêu, tên khốn này làm không ít chuyện xấu, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì”. “Hắn ta nhân cơ hội lúc tôi dự tiệc, đã lấy mất tiền”. “Chính hắn gây ra trận mưa tiền hôm qua”. Chu Hạn Văn đưa tay lên trán, đột nhiên cười lớn. “Ha ha ha ha...” “Một trăm tỉ, một trăm tỉ tiền mặt, không cánh mà bay như vậy ư”. “Anh đã sơ ý như vậy, sau đó đổ thừa cho một tên ở rể vô dụng là Lý Phong”. “Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao?” Chu Hạn Văn nói xong, lập tức ra hiệu cho hai tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ giơ nắm đấm, đấm đá Hứa Thiên Tứ. Sau khi Hứa Thiên Tứ bị đánh dở sống dở chết, giống như con chuột sắp chết, lại bị xách dậy. Lúc này, Chu Hạn Văn nắm trong tay một con dao găm sắc nhọn. Con dao găm đó kề lên cổ Hứa Thiên Tứ. “Anh thấy cảnh giết gà bao giờ chưa?” “Chỉ cần dùng một con dao, giống như thế này, nhẹ nhàng cắt một nhát vào động mạch”. “Sau khi vỡ mạch máu, máu tươi phun ra”. “Lúc này, anh sẽ không cảm thấy đau nữa”. “Anh chỉ cảm thấy cơ thể dần dần lạnh toát, sau đó là tê liệt”. “Sau đó anh sẽ bắt đầu run rẩy co quắp, cảm thấy bản thân sắp đi vào cõi chết”. Giây phút lưỡi dao sắc bén lạnh toát kề vào cổ, Hứa Thiện Tứ vội vàng hét to. “Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!” “Số tiền này, thực sự là do Lý Phong ném xuống”. “Tôi vô tội”. Lúc này, có một người đàn ông vội vàng đi tới, nói thầm vài câu với Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn nghe xong, cau mày. “Khoản tiền đó đúng là do Lý Phong ném xuống?” “Đúng, đúng! Nếu cậu có cho tôi mười lá gan, mười cái mạng, tôi cũng không dám động đến số tiền ấy!” Hứa Thiên Tứ bị dọa đến ướt đũng quần, nước tiểu đục ngầu hôi tanh chảy ròng ròng xuống. Chu Hạn Văn bịt mũi, lùi về sau hai bước “Tiền đã không còn rồi, nói gì cũng vô dụng”. “Anh và ba người sau lưng anh hãy dùng cả đời này để kiếm lại số tiền đó đi”. Nói đến đây, Chu Hạn Văn nhìn ba người nhà Liễu Hồng Hoa. Hỏi thư ký đứng bên cạnh: “Ba người này đáng giá bao nhiêu?” Gã thư ký tiến gần lại, quan sát tỉ mỉ ba người Liễu Hồng Hoa. “Người đàn ông trung niên, nhìn thể trạng ông ta không được tốt, nội tạng không đáng mấy đồng”. “Người đàn bà trung niên này, trang điểm một chút, đem đến mấy chỗ ăn chơi của Đảo Quốc, mỗi năm có thể thu về ít tiền”. “Còn đứa con gái này, cho cô ta đi chỉnh hình, có thể ở dưới chướng cậu chủ, dùng để “quan hệ ngoại giao”. Gã thư ký vừa nói vừa cúi đầu xuống ngửi Trương Diệu Diệu. Hắn ta cúi đầu ngày càng thấp, càng ngửi càng cau mày. Khi hắn ngửi đến chân của Trương Diệu Diệu, bỗng nhiên hắn bịt mũi, lùi lại vài bước. Chu Hạn Văn hỏi: “Sao thế?” “Có mùi cá chết, đứa con gái này rất bẩn!” “Bên dưới cô ta đã hôi rồi.” Ánh mắt Chu Hạn Văn lóe lên sự chán ghét khinh miệt. Anh ta chỉ tay nói: “Đem ba người nhà họ bán hết đi Đảo Quốc”. “Lão già này đem đi thiến cho tao, đằng kia có vài thằng thích mùi vị này”. Ba người nhà Liễu Hồng Hoa vội vàng giãy dụa. “Mấy người muốn làm gì? Mấy người muốn làm gì hả? Việc này không liên quan gì đến chúng tôi!” “Chúng tôi chỉ đến đòi tiền!” Mấy người nhà Liễu Hồng Hoa không ngừng giải thích sự việc này không liên quan gì đến họ. Nhưng Chu Hạn Văn không thèm để ý tới. Đã bị tổn thất, Chu Hạn Văn cần nghĩ mọi cách để bù lại. Sau khi ba người nhà Liễu Hồng Hoa bị lôi đi, Chu Hạn văn nhìn trừng trừng Hứa Thiên Tứ: “Anh là người đàn ông của cô tôi, tạm thời tôi không động đến anh.” “Nhưng, nếu tôi là anh, tôi sẽ không đợi cô tôi đến”. “Thủ đoạn của bà ấy, chắc anh là người hiều rõ hơn”. “Bà ấy nhất định sẽ khiến cho anh chết rất khó coi!” ...... “Ài, tập đoàn Lăng Tiêu đã phá sản chưa?” Sáng sớm ngày thứ hai, rất nhiều gia đình giàu có ở Thành Hải gặp nhau đều hỏi câu này. Họ đồng loạt nhận được tin giống nhau. Tập đoàn Lăng Tiêu không những không phá sản, mà còn gióng trống khua chiêng đầu tư bất động sản. “Rầm!” “Rầm!” Ngay lúc này, miếng đất Lý Phong bỏ hai mươi tỉ ra mua đã bị cho nổ dữ dội. Trong nháy mắt, từng tòa nhà mới xây được một nửa lần lượt sập xuống, biến thành đám tro tàn! Sau khi cao ốc bị nổ, nhanh chóng huy động rất nhiều người đến dọn dẹp Tro tàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ. Tiếp đó, từng xe từng xe chở đất, cỏ, cây được đưa đến. Không đến hai ngày, công trường bị bỏ hoang hơn một năm nay không ai đếm xỉa tới. Vậy mà bây giờ biến thành một một vườn hoa, cây cỏ xanh mướt um tùm đẹp lộng lẫy. “Cậu nói cái gì? Bọn hộ cho nổ cao ốc, sau đó xây vườn hoa?” Chu Hạn Văn đang ngồi trong phòng làm việc, nghe được tin này, liền cảm thấy ngạc nhiên sau đó cười lớn.