Mảnh đất này trước đây được một gia tộc lớn ở phía Nam để mắt tới và mua với giá hai mươi năm tỷ. Đối phương dự định xây một trung tâm mua sắm lớn ở đây. Sau đó, do nhà họ Tô gây cản trở từ bên trong, sử dụng mảnh đất này để gây ầm ĩ, khiến cho gia tộc này gần như phá sản. Bây giờ, Hứa Thiên Tứ đang lặp lại thủ đoạn cũ, anh ta muốn đào mảnh đất này thành một vực thẳm. Khiến cho tất cả mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu đều rơi xuống và chết trong đó! Hứa Mộc Tình và Lý Phong vừa đến Thành Hải. Đường Quan Lễ cầm một tập tài liệu đi đến phòng làm việc của Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình xem tài liệu, khẽ nhíu mày: “Mảnh đất này, mặc dù rất đẹp”. “Nhưng không biết vì sao tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn”. Hai mắt Đường Quan Lễ hiện lên chút hoảng sợ. Nhưng anh ta rất nhanh đã lấp liếm được, sau đó dùng giọng điệu như bình thường giải thích vài câu. “Giám đốc, vị trí của mảnh đất này rất đẹp”. “Hơn nữa, tập đoàn lớn phía Nam trước đây cũng đã xây dựng nền móng trên mảnh đất này”. “Khu thương mại này được thiết kế bởi một kiến trúc sư ở Đảo Quốc”. “Công trình này rất có phong cách và cũng rất đẹp mắt, phù hợp với thị hiếu của giới trẻ và người giàu bây giờ”. “Chúng ta mua nó với giá hai mươi tỷ, đó đã là một món hời lớn rồi”. Hứa Mộc Tình vẫn rất thận trọng. Cô nói: “Có đôi khi, chúng ta tưởng chừng như đã nắm được món hời ở trước mắt, nhưng trên thực tế chúng ta có khả năng sẽ bị thua lỗ nghiêm trọng, mảnh đất này trước tiên cứ để ở đó đã, suy nghĩ thêm một thời gian nữa”. Đường Quan Lễ có chút hoảng sợ. Lúc này, Lý Phong vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa, bây giờ mới lạnh nhạt nói một câu: “Người xưa đã nói, cái lợi trước mắt mà không biết hưởng thì đúng là ngu”. “Nếu như mảnh đất này đã rẻ như vậy, vậy thì để tôi mua cho”.