Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 261: Lão Bạch, anh quá tuyệt luôn đó!”



Chu Hồng nhanh chóng đem người tới đứng vây quanh: “Mở hòm ra cho tôi”. Liễu Bạch nhìn Chu Hồng nói: “Đây là do ông chủ đặt, không thể mở ra được”. “Bốp!” Chu Hồng thẳng tay tát Liễu Bạch một cái. “Tao bảo mày mở ra thì mày mở ra, mày biết tao là ai không!?” “Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ, là người của gia tộc Chu Thị!” “Khách sạn này là khách sạn của nhà tao, ở đây tao to nhất!” “Ông chủ cái thá gì chứ, đợi lát nữa hắn ta nhìn thấy tao, cũng phải nằm rạp dưới đất như một con chó mà thôi”. Ngay khi chiếc hòm được mở ra, Chu Hồng lập tức cảm thấy vui mừng. Quả nhiên bên trong chứa đầy lá vàng và lá bạc đã qua xử lý. Sau đó, Chu Hồng sử dụng những biện pháp cứng rắn, đầy chiếc hòm này đến phòng sau của buổi họp báo. Chu Hồng nói với Liễu Bạch: “Mau bỏ những lá vàng và lá bạc này vào trong quả bóng màu”. “Đợi tới thời khắc quan trọng nhất của buổi họp báo, cô ba sẽ đứng dưới quả bóng màu này, hòa mình vào trong làn lá vàng và lá bạc bay rực rỡ và đón nhận những tràng pháo tay của khán giả”. Nói xong, Chu Hồng vội vàng rời đi. Chu Hồng vừa đi, có người trèo vào từ cửa sổ. Người này là Vương Tiểu Thất. Vương Tiểu Thất cười hi hi bước tới. Từ trong hòm đựng lá vàng lá bạc, lấy ra hai cái thùng đã được đậy kín. Ngay lúc Vương Tiểu Thất đang định tháo cái thùng được đậy kín ra, Liễu Bạch đã nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại: “Để tôi tháo ra cho, thứ này mùi ghê lắm, tôi sợ cậu không chịu được”. Vương Tiểu Thất hơi ngẩng đầu, cười nói: “Tôi nói này lão Bạch, anh cũng xem thường tôi quá rồi đó”. “Không phải chỉ là nước rửa bát được lấy từ khách sạn sao, mùi có thể hăng đến mức nào được chứ?” “Nhớ lại hồi đầu, tôi và vài anh em vì muốn có cơm ăn nên đã phải đi lục tung thùng rác tìm mấy thứ đồ người ta đã ăn qua rồi”. Nói xong, Vương Tiểu Thất mở nắp thùng ra. Ngay khi nắp được mở ra, một mùi hôi thối bốc lên khiến Vương Tiểu Thất lùi lại hơn mười mét. Cậu ta bịt chặt mũi, thẫn thờ nhìn hết đống này đến đống khác, hết cục này đến cục khác, những vật màu vàng bốc mùi hôi thối đang trôi nổi trong thùng. “Mẹ nó! Lão Bạch, anh quá tuyệt luôn đó!” Ông chủ doanh nghiệp Liễu Bạch, đứng trước một thùng bên trong toàn những vật hôi thối bốc mùi nhưng vẻ mặt không hề thay đổi. Sau khi tiếp xúc với Lý Phong, Liễu Bạch đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù không có sức mạnh mạnh mẽ như đám người Vương Tiểu Thất, nhưng Liễu Bạch là người có đầu óc nhanh nhạy. Sau khi nhận được lệnh của Lý Phong, anh ấy lập tức phá bỏ nhà vệ sinh công cộng trong làng của mình. Trên mặt Liễu Bạch hiện lên một tia giễu cợt: “Cô chủ đến từ nhà họ Chu danh giá ở phía Nam à, chẳng phải chỉ có những thứ vàng ngọc đó mới xứng với dòng màu cao quý và và khí chất xuất chúng của cô ta sao?”