“Takashi, tôi không nghĩ chúng ta giờ cần phải nói những lời vô nghĩa này nữa. Cũng muộn rồi, tôi xin phép đi trước.” Sau giây phút ngỡ ngàng, Hoàng Anh nói với giọng đều đều.
Đương nhiên, anh đã là một người đàn ông trung niên 35 tuổi rồi, đâu còn là thanh niên mười tám đôi mươi xốc nổi khi xưa nữa, những cảm xúc vừa rồi cũng chỉ là thoáng qua.
“Hoàng Anh, đừng xa lạ như thế.” Takashi khẽ bật cười rồi bình thản nói, chỉ có điều, nụ cười ấy có gì đó thật đắng chát, “Ít nhất hãy cho phép tôi đưa em về khách sạn. Đi một mình buổi tối không an toàn đâu. Có lẽ em không biết, an ninh ở Hoa Kỳ giờ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với mười mấy năm trước.”
Những lời hắn nói khiến trái tim Hoàng Anh như thắt lại. Nhìn tóc mai đã điểm bạc, lại nhìn nếp nhăn nhỏ xíu xuất hiện ở khóe mắt khi hắn cười, Hoàng Anh không sao từ chối nổi.
Dường như biết chắc chắn anh sẽ phản ứng như vậy, Takashi nhanh chóng kéo anh lên xe mà chẳng cần chờ anh đồng ý.
“Mùa đông rồi mà sao em lại mặc phong phanh như vậy chứ.” Takashi nói, dường như là nói với Hoàng Anh mà cũng dường như không phải, hắn cứ khẽ lẩm bẩm như vậy.
Hoàng Anh không đáp.
Thú thực, anh không biết đáp trả ra sao cả.
Trong lòng anh vẫn vừa yêu thương lại vừa oán hận hắn. Mà có lẽ anh còn oán hận bản thân nhiều hơn, bởi sau từng ấy năm, sau từng ấy chuyện, ấy vậy mà anh vẫn chưa từng quên người đàn ông này.
Hai người không ai nói gì nữa, họ ngồi trên xe, im lặng đuổi theo suy nghĩ của riêng mình. Vậy mà chẳng ai trong hai người biết họ đang cùng suy nghĩ về những năm tháng tươi đẹp kia.
————————————–
Xe dừng, Hoàng Anh bước thẳng vào khách sạn, không thèm quay đầu nhìn lại lấy một bước.
Nhưng thật đáng tiếc, vì thích yên tĩnh nên anh đã chọn một khách sạn tương đối vắng, không có mấy khách du lịch mà lại ở xa trung tâm, cho nên anh vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân của người đàn ông phía sau mình.
Takashi đi theo anh làm cái gì cơ chứ? Hắn có ý gì? Rốt cuộc là hắn làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ sau từng ấy năm, hắn vẫn còn muốn tiếp tục giày xéo trái tim anh hay sao?
Tiếng bước chân vẫn đều đều đi theo anh qua sảnh, lên cầu thang bộ, rồi bước qua hành lang về phòng mình. Hoàng Anh thực sự không thể nhịn nổi nữa, anh quay phắt lại: “Takashi Kaneshiro, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Dường như người đàn ông ấy không ngờ là anh sẽ gọi thẳng tên cúng cơm của mình ra như vậy, thực sự là khiến hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Gần mười năm nay, từ ngày chính thức nắm quyền gia tộc Kaneshiro, đã không còn ai dám dùng giọng điệu đó để gọi thẳng tên hắn nữa rồi.
“Kỹ sư Henry, sao em lại nói vậy chứ?” Takashi cười trêu tức, “Khách sạn này đâu phải do em mở? Mà chẳng lẽ chủ khách sạn cũng chỉ cho một mình em thuê hay sao?”
“Vậy thì anh về phòng anh đi, anh đi theo tôi làm gì?” Hoàng Anh vẫn cự nự.
“Ngại quá, phòng tôi ở tầng này.” Takashi vẫn thản nhiên.
“Anh…” Biết không nói lại được hắn, Hoàng Anh cũng mặc kệ, anh chẳng thèm để ý nữa, chỉ lấy thẻ ra mở phòng 301 mà mình đặt. Sau đó, anh thấy Takashi từ từ bước tới, cũng thản nhiên thấy thẻ ra rồi mở phòng…302.
Tức chết anh rồi!
Rõ ràng tên này cố ý!
Sao già đầu rồi mà vẫn còn cợt nhả vậy chứ?
Hoàng Anh bực bội bước vào, sau đó đóng cửa cái rầm.
Thực ra đã gần mười năm nay rồi, anh chưa bao giờ “mất lịch sự” như thế. Trong mắt người khác, anh luôn là một kỹ sư Henry vừa thông minh, vừa chịu khó học hỏi, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng lịch thiệp.
Chỉ cần không đụng tới Takashi, chắc chắn cả đời anh sẽ luôn như vậy. Đôi khi, nghĩ đến “ngoại lệ” duy nhất của cuộc đời mình, Hoàng Anh lại cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn.
Nhưng thực sự là giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này. Anh cần phải tỉnh táo lên, tạm gác lại mọi thứ để chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp ngày mai. Dù các đối tác đã ký hợp đồng góp vốn, nhưng thân là người quản lý dự án Xây dựng nhà máy sản xuất và lắp ráp ô tô điện kiêm kỹ sư trưởng của Tập đoàn công nghệ sáng tạo Việt Nam, anh cần phải để các đối tác thấy rõ tính khả thi của dự án lần này.
Nghĩ vậy, Hoàng Anh tắm rửa sạch sẽ, gọi bữa tối ở khách sạn ăn qua loa rồi vùi đầu vào công việc.
————————————-
Sáng hôm sau, buổi họp với các đối tác sẽ bắt đầu lúc 9h sáng.
8h30, Hoàng Anh có mặt ở văn phòng, anh tự pha cho mình một tách café, đồng thời dặn Linh Nhi – trợ lý của mình kiểm tra lại máy móc thiết bị ở văn phòng một lần nữa.
Đúng 9h, hai bên đối tác bước vào phòng họp, trong đó có hai người mà Hoàng Anh biết mặt, thậm chí còn khẽ giật mình khi trông thấy, một người là Takashi, người kia là Kenji – trợ lý kiêm vệ sĩ thân cận nhất của hắn, dù nói thật là anh cảm thấy với thân thủ của Takashi, hắn vốn chẳng cần vệ sĩ.
Bảo sao Takashi lại nói vì sao anh ở đây thì cũng là lý do vì sao hắn có mặt.
Sau giây phút ngỡ ngàng, Hoàng Anh lập tức lấy lại tinh thần, anh dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với họ.
“Xin chào, xin cảm ơn Quý công ty đã tin tưởng và hợp tác với chúng tôi. Tôi là Henry Nguyễn Hoàng Anh, kỹ sư trưởng của Tập đoàn công nghệ sáng tạo Việt Nam và cũng là người quản lý dự án Xây dựng nhà máy sản xuất và lắp ráp ô tô điện của Tập đoàn ở Florida. Đây là trợ lý của tôi, Ms Catherine Trần Linh Nhi.” Hoàng Anh nói xong rồi bắt tay với từng người.
Người tiếp theo lên tiếng là Kenji, dù sao thì y cũng cảm thấy bản thân nên lên tiếng trước, tránh để Boss của mình nói ra lời gì đó khiến tất cả mọi người ở đây đều giật mình, “Xin chào, rất hân hạnh được gặp Mr Hoàng Anh và Ms Linh Nhi. Tôi là Kenji Nakamura, trợ lý của ngài Takashi Kaneshiro. Ngài Kaneshiro đây sẽ là người quản lý dự án hợp tác giữa tập đoàn Kaneshiro và Tập đoàn công nghệ sáng tạo Việt Nam, trước mắt là ở Florida.”
Cái kiểu giới thiệu kỳ lạ này khiến Hoàng Anh phải cố lắm mới khiến sắc mặt mình không thay đổi mà mỉm cười bắt tay với y.
Đối tác còn lại là một công ty công nghệ cao của Mỹ, nhưng trùng hợp, người phụ trách dự án cũng là người châu Á – một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, “Xin chào, tôi là Wendy Chen, đây là trợ lý của tôi – John Anderson.” Cô giới thiệu khá ngắn gọn, nhìn tác phong thì có vẻ là một người phụ nữ cực kỳ dứt khoát.
Nghe thấy cái tên Wendy Chen, sắc mặt Kenji khẽ thay đổi, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế? Chắc không phải đâu chứ nhỉ? Đâu có thiếu gì phụ nữ người gốc Hoa họ Trần, tên Wendy, mà lại làm việc lâu năm ở Hoa Kỳ đâu.
Sau màn chào hỏi, Hoàng Anh bắt đầu giới thiệu về dự án.
“Nhà máy sản xuất và lắp ráp xe điện của chúng tôi được xây dựng với mức 1,5 tỷ USD trong giai đoạn đầu tiên.”
“Nhà máy sẽ được khởi công vào tháng 2 năm 2023, ngay sau khi được cấp phép xây dựng, dự kiến sẽ đi vào hoạt động vào cuối năm 2024, công suất dự kiến là 300,000 xe một năm.”
“Dự án này sẽ mang đến nhiều cơ hội việc làm hơn cho người dân địa phương, còn có thể mang đến một môi trường trong sạch, giảm thiểu hiệu ứng nhà kính.”
“Vậy Mr Henry làm sao có thể đảm bảo được sản phẩm này sẽ cạnh tranh được với các hãng xe điện lâu đời ở Mỹ? Đừng quên nơi này đã sử dụng xe điện từ rất lâu, nếu sản phẩm của các ngài không có thêm những tính năng ưu việt mới mẻ hoặc có lợi thế về mặt giá thành thì sao có thể cạnh tranh nổi với họ? Chẳng lẽ các ngài định xuất hàng ngược về Việt Nam?” Takashi đột ngột lên tiếng, giọng điệu y như giáo sư đang kiểm tra bài cũ sinh viên.
Hoàng Anh bình tĩnh, không để ý đến thái độ có vẻ như không muốn hợp tác của Takashi, anh giải thích, “Thưa ngài Kaneshiro, dự án xây dựng nhà máy tại Hoa Kỳ đã nằm trong kế hoạch phát triển của chúng tôi tại thị trường quốc tế nói chung và Hoa Kỳ nói riêng. Đồng thời, đây còn là hành động cần thiết để đảm bảo năng lực và kế hoạch tự chủ trên toàn cầu. Trước đó, sản phẩm của chúng tôi đã từng xuất khẩu sang Mỹ, Canada, Pháp, Đức, Hà Lan.”
“Tôi nói là nói vậy thôi, dù sao cũng đã bỏ tiền đầu tư rồi, chẳng lẽ tôi lại còn rút lại hay sao? Tất nhiên tôi còn hy vọng dự án này ăn nên làm ra để ít nhất là có thể thu lại vốn chứ.” Takashi tiếp tục thủng thẳng, thái độ không khác gì một tên đàn ông trung niên đang trốn vợ ngồi chém gió ở quán café, đến mức cả Wendy và trợ lý của cô cũng quay sang nhìn.
Hoàng Anh hít sâu một hơi, nếu không phải tập đoàn Kaneshiro đã chi tiền, anh thực sự nghĩ tên này tới đây chỉ để phá rối anh. Mà rốt cuộc thì hắn muốn gì chứ?