Những cuộc họp không đầu không đuôi kéo dài cả tuần ấy khiến lần đầu tiên trong đời, Hoàng Anh bắt đầu nghi ngờ tinh thần làm việc chuyên nghiệp của mình. Tại sao mọi sự chuẩn bị, mọi bài phát biểu của anh đều trở nên giống hệt như một sinh viên lóng ngóng còn đang ngồi trên ghế nhà trường lại bỗng dưng bị giáo sư “đì” tới mức ngày nào cũng phải lên bảng trả bài.
Nếu dùng một câu nói phổ biến của giới trẻ hiện giờ để hình dung tâm trạng anh lúc này thì có lẽ phải là “đây là đâu, tôi là ai.”
Nhưng có lẽ chính bản thân Hoàng Anh cũng không nhận ra, chính vì vậy nên cảm giác lóng ngóng lạ thường của anh cùng cảm giác chua xót sau gần mười năm gặp lại Takashi đã bay mất gần một nửa, và đó chính là hiệu quả mà hắn muốn.
Bất kể ra sao, bất kể năm đó đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết, hay dù Hoàng Anh đột nhiên thay đổi rồi chối bỏ tình cảm của hắn thì hắn cũng không nỡ để tâm trạng của Hoàng Anh trở nên tiêu cực khi đối mặt với mình. Dù có thế nào, anh vẫn cứ nên là chính anh, sống tốt cuộc đời mà anh đã lựa chọn thì hơn.
———————————–
Bãi biển Florida năm 2007.
Takashi thì chẳng vấn đề gì, nhưng Hoàng Anh thì không thể xin nghỉ học quá lâu, cho nên anh đành phải tiếp tục nhờ gia đình Đại giúp mình nốt trong những tuần tiếp theo của mẹ. Sau một tuần, anh phải trở về Mỹ tiếp tục học.
Chú Chu biết chuyện, cho anh tạm nghỉ một tháng. Bình thường, một người tham công tiếc việc tích góp từng đồng như Hoàng Anh sẽ chẳng bao giờ nghỉ lâu tới vậy, anh còn muốn tiết kiệm chút tiền gửi về cho mẹ mà.
Nhưng bây giờ mẹ anh đã ra đi, nhất thời, Hoàng Anh cảm thấy vô cùng lạc lõng, giống như cuộc đời này chỉ còn lại mình anh vậy.
Đã ba ngày trôi qua nhưng Hoàng Anh không sao tập trung vào học được, anh thẫn thờ lên lớp rồi về căn hộ của Takashi. Thời gian này, Takashi luôn ở bên anh, hắn không muốn anh về ký túc xá, tránh để anh suy nghĩ vẩn vơ rồi càng buồn thêm. Biệt thự lại quá xa, sợ anh đi đi về về mệt mỏi nên hắn vẫn luôn kéo anh về căn hộ của mình.
Hoàng Anh không từ chối, anh như chẳng còn hơi sức đâu mà giằng co mấy chuyện này, cũng không còn sức suy nghĩ đến thứ tình cảm lạ lẫm trong tim mình kia. Anh chỉ biết, anh muốn tranh thủ dựa dẫm vào Takashi, muốn tranh thủ từng giờ từng phút ở bên hắn càng lâu càng tốt.
Chiều hôm đó, Takashi nói sẽ dẫn anh ra biển. Hắn nói đứng trước một nơi rộng lớn như bãi biển ấy, con người ta sẽ có thể thoải mái trút hết nỗi lòng. Anh muốn kể lể, muốn gào lên, muốn khóc thật to, hay thậm chí muốn đánh hắn một trận để trút hết cảm xúc trong lòng ra cũng được, Takashi tình nguyện, và sẽ không đánh trả hay oán trách anh một lời.
Hắn càng như vậy, anh càng cảm thấy đau xót hơn, đứng dưới hoàng hôn trước bãi biển vắng người, anh òa khóc thật to. Takashi im lặng, hắn không an ủi, cũng không dỗ cho anh nín như mọi lần, chỉ ôm chặt anh vào lòng để anh khóc cho tới khi khản cả tiếng, như cạn nước mắt.
Kỳ diệu thay, sau khi đã khóc thực lâu, cảm xúc của Hoàng Anh đã ổn hơn rất nhiều, đôi mắt anh dường như trong trẻo hơn, còn có thể ngắm nhìn ráng chiều ở phía xa.
Mặt trời sắp lặn rồi.
“Takashi, em hỏi anh một chuyện nhé, có phải anh giàu lắm không?” Hoàng Anh sụt sịt, sau khi tâm trạng bình ổn lại, đột nhiên anh lại muốn tán gẫu với hắn, mà không hiểu sao câu đầu tiên lại là cái chuyện giàu nghèo mà trước nay anh vẫn luôn lảng tránh này.
Hoàng Anh đâu phải không có mắt, cũng đâu phải không thấy chiếc chuyên cơ đó của hắn.
“À, cái này cũng tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người thôi. Nhưng từ nhỏ cha anh đã luôn nói, tiền tài luôn phải đi kèm với trách nhiệm. Kẻ nào chỉ biết hưởng thụ trên xương máu của người khác thì không đáng mặt làm đàn ông.”
“Vậy à…” Nghe vậy, Hoàng Anh cũng không hỏi sâu thêm về việc nhà hắn làm gì nữa. Mà anh không hỏi thì Takashi cũng không nói, chỉ im lặng ngồi bên anh, thái độ sẵn sàng nghe mọi lời anh muốn nói.
“Anh này, ngoài mơ ước trở thành kỹ sư, em còn nghĩ nếu sau này có điều kiện, em sẽ mở một quán bar ven biển, sau đó sẽ đi học guitar rồi trở thành ca sĩ hát chính trong đó.”
“Ha ha, anh thấy có tận 90% người có mơ ước gần gần vậy, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng làm. Em có biết tại sao không?”
“Tại sao hả anh? Không có thời gian? Không có tiền? Hay tới lúc đó có cả thời gian lẫn tiền rồi thì già yếu không mở nổi nữa?”
“Không đâu, ờm…..sao em không nghĩ là vì vợ họ không cho phép?”
“Em…..”
“Em sao nào?” Hắn cười hiền nhìn anh.
“Vậy anh thì sao?” Anh hỏi ngược lại hắn, hòng che giấu cảm giác bối rối trong lòng.
“Anh sao? Đương nhiên anh sẽ nghe theo VỢ mình rồi, nhưng nếu em ấy không đồng ý, anh sẽ cố gắng thuyết phục.”
Trong lòng Hoàng Anh chua chát, không biết sau này cô gái tốt số nào sẽ được làm vợ hắn đây. Takashi giàu có, đẹp trai, vui tính, lại vô cùng tình cảm và chu đáo.
À ừm…trừ những lúc là lạ như buổi tối lần trước.
Nhưng…hắn đâu có thường xuyên như vậy, hẳn là cũng có thể chấp nhận mà nhỉ.
“Anh này, mình về đi, trời tối rồi, ra ngoài muộn vậy không nên đâu.” Hoàng Anh nói với hắn, nghĩ tới sau này hắn sẽ dành toàn bộ tình cảm của mình cho một cô gái xa lạ nào đó rồi dần dần xa anh, bỗng nhiên Hoàng Anh chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa.
“Ừ, mình về thôi.” Nhìn khuôn mặt chù ụ của anh, không hiểu sao Takashi lại khẽ bật cười, Hoàng Anh của hắn chắc chắn lại nghĩ lung tung đi đâu rồi. Hắn nghĩ vậy rồi cười xấu xa, bổ sung thêm một câu, “Em biết không, đàn ông Nhật Bản bọn anh còn có một truyền thống vô cùng tốt đẹp nữa đấy.”
“Truyền thống gì?” Hoàng Anh tò mò hỏi lại, cũng để tạm gác nỗi sầu muộn không tên trong lòng mình ra.
“Đàn ông phải ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ, vợ anh chỉ cần yêu anh thôi, còn tất cả những thứ khác cứ để anh lo.” Vừa nói, Takashi vừa nhìn chăm chú vào mắt anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đối diện với đôi mắt như bầu trời sao ấy, Hoàng Anh khẽ giật mình, chẳng hiểu sao anh lại đỏ mặt, chẳng kịp nói gì cũng chẳng chờ hắn nói thêm gì đã bước vội ra ngoài xe.
———————————————
Florida, năm 2022.
Những cuộc họp liên miên đã chính thức kết thúc, hạng mục bắt đầu bước vào quá trình khởi động. Sau lễ động thổ, chiều tối hôm ấy, các bên bắt đầu liên hoan dưới dạng tiệc buffet.
Mấy năm nay, Hoàng Anh đã bắt đầu chú trọng đến các loại thực phẩm dưỡng sinh, nên cho dù buổi tiệc này có đầy đủ các món ăn từ khắp năm châu cùng những loại rượu đắt đỏ, nhưng anh vẫn chỉ ăn nhẹ chút salad cùng nước hoa quả.
Ngoài ra, anh còn ăn thêm chút sashimi nữa, có lẽ là do ảnh hưởng từ những tháng này còn ở bên Takashi, cho nên anh luôn thích ăn mấy thứ này.
Trong lúc đang lúi húi chọn cá, rong biển, gừng đỏ, sau đó với tay lên lấy tuýp mù tạt ở trên cao, chậc, có lẽ giá đồ này thiết kế cho đàn ông Âu Mỹ rồi, Hoàng Anh với tay mãi không tới.
Một cánh tay lịch thiệp lấy tuýp mù tạt rồi mỉm cười đưa cho anh, Hoàng Anh vội vã nói cảm ơn, vừa thấy mặt người đàn ông đó, anh đã ngây người.
Đây là… Dr Strange ngoài đời thực sao?
Thông cảm đi mà, đàn ông độc thân như anh, không rượu chè không cờ bạc không vợ con thì còn biết làm gì để giải trí sau những giờ làm việc căng thẳng ngoài xem phim đâu. Đặc biệt là anh rất mê những phim siêu anh hùng bom tấn của Mỹ. Bác sĩ Strange cũng là một trong những nhân vật anh thích nhất. Nếu như không phải đây là tiệc mừng của công ty thì anh còn tưởng mình đang dự đám cưới của Christine rồi. Sao mà gương mặt giống, mái tóc bạc bên thái dương giống, mà cả bộ vest đen đang mặc cũng giống nốt vậy chứ.
“Cảm…cảm ơn.” Anh lắp bắp.
“Đừng khách sáo, kỹ sư Henry.”
Hơi ngạc nhiên vì người này lại biết tên anh dù không hề tham gia cuộc họp nào cả, nhưng Hoàng Anh cũng không nghĩ nhiều, có thể ông ta là quản lý cấp cao của một công ty nào đó.
“Cạch!”
Một chiếc đĩa sứ đầy sashimi đã gói sẵn ngay ngắn đặt cạch một cái trước mặt anh. Anh ngẩng lên, vẻ mặt hầm hầm của Takashi xuất hiện ngay trước mắt.
Quả thực là Takashi đang giận lắm, hắn chạy qua chạy lại lựa đồ lựa gia vị các kiểu rồi làm sẵn cho anh ăn, quay đi quay lại đã thấy anh đứng nói chuyện cùng một người đàn ông khác, lại còn là người của đối thủ cạnh tranh kiêm oan gia của hắn ở Nhật nữa.
Takashi cứ cố nhẫn nhịn, rồi khi không thể nhịn được nữa, hắn hơi gắt gỏng hỏi: “Em vừa nói gì với Michael Chen vậy?”