Takashi có một căn hộ cách đại học Florida khoảng hơn một km, đi bộ hai mươi phút là tới.
Hai người họ bước trên con đường vắng vẻ, vừa lúc để Hoàng Anh tiêu hóa bữa khuya vừa rồi.
Hoàng Anh không phải người nhát gan, nhưng ở nơi đất khách này, anh rất ngại ra ngoài ban đêm, hơn nữa an ninh ban đêm ở bên này cũng không tốt cho lắm. Nhưng một điều rất lạ ấy là, không hiểu sao anh lại cứ hơi hơi mong cho con đường này dài ra thêm chút, trong lòng có một cảm giác cực kỳ khó tả mà chính anh cũng không hiểu tại sao.
“Đến nhà anh rồi.” Takashi lên tiếng rồi bước tới một cánh cửa gần đó, sau đó lấy chìa khóa ra mở. Khu vực này khá đẹp, nhà hắn là một căn hộ biệt lập, đằng trước còn có thảm cỏ, mỗi căn hộ cũng không quá gần nhau, hơn nữa chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn nữa là có thể ra tới đường lớn, đứng đây còn có thể trông thấy cửa hàng tiện lợi mở 24/24.
Hoàng Anh không có khái niệm gì về bất động sản, nhưng anh cảm thấy giá thuê ở đây chắc chắn là không rẻ, có khi còn một trời một vực so với ký túc xá miễn phí mà anh đang ở.
Cho dù đối với anh, ký túc xá cũng như thiên đường rồi, ở quê anh chỉ có nhà tranh vách đất mà thôi.
“Em vào đi chứ, đừng ngại, cứ đứng bên ngoài ban đêm vậy dễ ốm lắm, trời có sương mà.” Tưởng anh ngại, Takashi khoác vai anh, mạnh mẽ kéo anh vào.
Trái tim Hoàng Anh đập thình thịch, đây là lần đầu tiên trong đời, anh tiếp xúc gần với một người khác như vậy.
Căn hộ của Takashi khá rộng, tổng diện tích phải gần hai trăm mét, có hai phòng ngủ chính phụ, một phòng khách khá rộng, phòng bếp chung với phòng ăn, hai nhà vệ sinh và sân phơi đồ. Hoàng Anh không dám tưởng tượng đến giá thuê căn hộ này nữa rồi, không khéo tiền thuê phải bằng mấy năm anh làm phục vụ ở quán lẩu mất.
“Anh, anh ở một mình à?” Hoàng Anh dè dặt hỏi.
“Chứ em nghĩ mấy mình?” Takashi vừa lục tìm gì đó trong phòng ngủ của mình, vừa bật cười hỏi ngược lại. Ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn chưa vào phòng, hắn quẳng quần áo mình vừa tìm lên giường rồi ra ngoài khoác vai anh kéo vào, “Gần 12 giờ đêm rồi, mau tắm rửa rồi ngủ đi, mai có định đi học không hả? Mà em mặc tạm quần áo cũ của anh nhé, chịu khó đi mà, nó không cũ lắm đâu, là đồ anh mặc hồi năm nhất đó mà. À, anh chỉ có quần lót và bàn chải đánh răng mới thôi, vì mỗi lần đi siêu thị anh đều nhặt cả lố, còn khăn mặt khăn tắm thì em cứ dùng của anh cũng được, anh không ngại đâu, hơn nữa anh cũng sạch sẽ lắm.”
Takashi vừa cười tươi rói vừa nói một tràng, hắn cứ hệt như một người theo trường phái hành động vậy, vừa dứt lời đã kéo anh vào phòng tắm.
“Hai ta cùng tắm cho đỡ mất thời gian nhé.”
Nghe tới đây, Hoàng Anh giật bắn mình, lời từ chối nói ra nhanh tới mức chính anh cũng ngạc nhiên, “Không, không được đâu anh, em…em tắm ở phòng ngoài.”
“Nhiệt độ ngoài trời hiện tại đã xuống tới 17 độ, và phòng tắm bên ngoài không lắp hệ thống nóng lạnh đâu, em thực sự muốn tắm nước lạnh à?”
“Em, vậy em không tắm, ngày mai em về ký túc xá tắm cũng được. Giờ em mệt rồi, em…em ngủ ở đâu ạ? Ngoài sofa được không?”
Takashi hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, “Em ngại à?” Nói xong, hắn bước lại gần anh, thành thật nói, “Nếu có gì không phải thì cho anh xin lỗi nhé? Từ nhỏ tới lớn, anh vẫn luôn tắm cùng anh em bạn bè mình. Anh đã quên mất, có thể em không có thói quen giống như anh.”
Hắn đưa bộ quần áo vừa để trên giường ra cho anh rồi nói, “Em tranh thủ tắm trước đi, rồi ngủ cùng anh trong đây là được. Đừng nói là chỉ ngủ cùng anh mà em cũng ngại nhé. Vì nhà anh quanh năm suốt tháng không có khách nào tới ngủ lại cả nên căn phòng ngủ cho khách kia anh đã để làm kho chứa đồ từ lâu rồi. Mấy thứ đồ mới anh vừa nói với em ở trong tủ đồ trong ngăn bồn rửa mặt phòng tắm nhé. Cả ngày hôm nay em đã bận rộn, chắc cũng mệt lắm rồi.”
Takashi – kẻ vừa theo trường phái hành động lại vừa cực kỳ nhiều lời kia – đã đẩy anh vào phòng tắm rồi đóng luôn cửa lại. Chỉ còn lại một mình, Hoàng Anh bàng hoàng đặt tay lên ngực, tim anh đập nhanh không thể tả, chẳng lẽ hôm nay thực sự quá mệt mỏi nên anh ốm rồi sao?
Chẳng kịp nghĩ gì, anh tắm gội, vệ sinh cá nhân ù một cái rồi bước ra ngoài, đang lau người chưa kịp mặc đồ thì tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên, Hoàng Anh giật bắn người, làm rơi cả khăn tắm.
“Hoàng Anh, bộ đồ anh đưa em khi nãy là để ngày mai mặc ra ngoài. Trí nhớ anh tệ quá, tối mặc đồ đó khó ngủ lắm, anh lấy đồ ngủ của anh cho em này, chịu khó mặc rộng chút đi, nhưng đồ này dễ chịu hơn.”
Nói xong, hắn mở hé cửa, đưa một bộ đồ ngủ màu ghi xám vào. Hoàng Anh cảm ơn rồi nhận lấy, chất lụa mềm mại sờ lên thích vô cùng. Anh ngơ ngác, từ thuở bé tới giờ, anh chưa bao giờ thấy loại quần áo nào cao cấp mà lại mềm mại tới vậy, hoa văn cũng rất đẹp.
Nhưng….đây là áo ngủ kiểu yukata, và….Hoàng Anh không quen mặc cho lắm, chẳng lẽ chỉ cần buộc đai áo vào như vậy thôi sao.
Anh đã mấy lần muốn đánh liều mặc bộ đồ kia của Takashi, nhưng khổ nỗi quần áo hắn rất rộng, dù là đồ từ năm thứ nhất mà anh cũng không mặc vừa. Khi nãy lúc tắm anh đã tranh thủ giặt luôn bộ đồ của mình rồi phơi lên để mai có cái mặc rồi. Cho nên dù bộ yukata kia chỉ có dây buộc thì ít ra anh cũng còn có thể buộc chặt chứ không lo quần sẽ bị tụt xuống như bộ đồ kia.
Cạch…Hoàng Anh mở cửa phòng tắm bước ra. Anh không dùng máy sấy, chỉ lau tóc, những giọt nước vẫn đang chảy dọc xuống cổ khiến anh khẽ rùng mình.
Takashi hơi ngơ ngác, ấn tượng ban đầu của hắn về đàn em này chỉ là một cậu nhóc lầm lì, nhỏ con, ít nói, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra anh cũng rất….dễ nhìn.
Hắn buột miệng, “Này nhóc, em đẹp trai thật đấy!”
Rồi thấy anh khẽ rùng mình, hắn vội vào phòng tắm lấy máy sấy ra cắm điện sấy tóc cho anh, vừa sấy vừa càm ràm, “Nào, ngồi xuống đây anh sấy tóc cho, dù trong phòng có bật điều hòa thì em cũng đừng qua loa vậy chứ, sao tắm xong lại không sấy tóc vậy hả?”
Tiếng máy sấy ù ù vang lên, mái tóc Hoàng Anh xổ tung, bàn tay mạnh mẽ và từng ngón tay ấm áp của hắn đang luồn tóc vào tóc anh. Có lẽ là do máy sấy, cũng có lẽ là do mấy ngón tay kia massage da đầu khiến anh vô cùng thoải mái, Hoàng Anh chợt hơi ngẩng đầu lên.
Takashi đúng lúc đang cúi xuống, đối diện thẳng với gương mặt thanh tú của Hoàng Anh, mắt anh khẽ nheo lại, đôi mày thanh tú, sống mũi không cao lắm nhưng lại có cảm giác rất vừa vặn, còn cả đôi môi nhìn có vẻ rất mềm mại kia, cùng xương cằm gầy gầy.
Có…mềm mại thật không nhỉ? – Takashi nghĩ thầm.
Rồi hắn chợt khựng lại. Gì đây? Gì thế này? Một cảm giác vô cùng kỳ lạ lần đầu tiên bùng lên trong ngực Takashi trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời hắn.
Tắt máy sấy, Takashi ngẩn ra, sau đó bảo Hoàng Anh ngủ trước, còn hắn đi tắm.
Có lẽ…hắn cần phải xem xét lại suy nghĩ cùng cảm xúc của bản thân một chút.