Hàm Yên cũng nhìn xung quanh một lượt, nơi này quả thật không thích hợp nói chuyện, bèn kéo tay Tình Nhi chạy đi, Tiểu Yến Tử và Tử Vy tất nhiên đi theo họ.
Đợi tới nơi yên tĩnh, Hàm Yên mới trả lời câu hỏi lúc nãy của Tình Nhi:
- Tình Nhi, bọn ta tới tìm muội là có chuyện nói với muội – Siết tay Tình Nhi, liếc Tử Vy, nàng chậm rãi mở miệng nói tiếp – Tình Nhi, có thể muội nhận ra lần này muội quay trở về Nhĩ Khang đã thay đổi, huynh ấy đã có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, nhưng Lão phật gia và Hoàng a mã lại có ý muốn gả muội cho Nhĩ Khang, huynh ấy nhất định không chịu – Nhìn ánh mắt kinh ngạc, ánh lên giọt lệ, tim của Hàm Yên khẽ nhói, nhưng nàng vẫn cắn răng nói hết lời – Người trong lòng của Nhĩ Khang là Tử Vy, hiện giờ tỉ sẽ không nhiều lời, nhường chỗ cho hai người nói chuyện.
Hàm Yên kiên quyết kéo theo Tiểu Yến Tử đang lo lắng đi qua chỗ khác, vừa canh chừng cho bọn họ. Đứng được một khắc, Tiểu Yến Tử đã không nhịn được lo lắng nôn nóng hỏi:
- Hay là chúng ta tới đó xem thử đi, có khi nào bọn họ sẽ đánh nhau không?
Hàm Yên đứng dựa vào cây cột mỉm cười lắc đầu đáp:
- Hai người bọn họ đều là nữ tử tri thư đạt lễ, dù có bất đồng ý kiến thì chỉ cãi nhau thôi sao lại đánh nhau chứ. Muội nghĩ có khi họ sẽ trở thành bằng hữu thì sẽ đúng hơn?
- Quả nhiên vẫn là biểu tỉ hiểu muội – Tình Nhi bất ngờ lên tiếng hưởng ứng lời nói của Hàm Yên.
Tiểu Yến Tử và Hàm Yên nghe tiếng lập tức quay lại, phát hiện Tử Vy và Tình Nhi nắm tay nhau đi ra, trên gương mặt đều có nụ cười, xem ra kết quả giống như Hàm Yên dự đoán, bước tới nói:
- Tất nhiên rồi, tỉ hiểu muội, cũng hiểu Tử Vy.
Mấy người bọn họ nhìn nhau đều nở nụ cười, trong giây phút này tình bằng hữu tồn tại trong lòng bọn họ rất lâu, rất lâu về sau.
Ba người Tiểu Yến Tử vừa tới bên ngoài Thấu Phương Trai đã thấy ba nam tử kia đang đứng đợi cách Thấu Phương Trai không xa, xem ra họ đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy các nàng liền chạy đến, Nhĩ Khang nôn nóng nắm tay của Tử Vy nói:
- Tử Vy, muội đừng giận ta nữa được không? Chuyện gì ta cũng nghe muội hết.
Nhìn cảnh này, Hàm Yên nở nụ cười liếc mắt ám chỉ với Tử Vy, rồi kéo Nhĩ Thái đi vào trong trước, Tiểu Yến Tử khó được hiểu ý cũng cùng Vĩnh Kỳ về Thấu Phương Trai.
Hàm Yên không biết Nhĩ Khang và Tử Vy đã nói gì, chỉ cần khi nhìn thấy khi bọn họ bước vào, trên gương mặt ai cũng có nét cười, nàng đã yên tâm. Nhĩ Khang nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích nói:
- Hàm Yên, đa tạ muội.
- Nhĩ Khang, muội chỉ giúp huynh lần này nữa thôi đó, lần sau huynh còn để xảy ra chuyện như vậy, muội liền khuyên Tử Vy bỏ huynh – Hàm Yên trừng mắt sắc lẻm, giơ nắm đấm giọng điệu cảnh cáo.
- Được, được, ta biết rồi – Nhĩ Khang vội vàng chắp tay hành lễ hứa hẹn.
Nhĩ Khang rốt cuộc quyết định đi gặp Hoàng Thượng, nói rõ suy nghĩ của mình:
- Thần khẩn cầu Hoàng Thượng hãy hủy bỏ đề nghị lần trước, không thể làm lỡ Tình cách cách, không thể phụ Tử Vy, nếu như để cho thần cùng một lúc có được cả hai người thì đây không phải là hạnh phúc của người cũng không phải là hạnh phúc của Tình Nhi và Tử Vy. Hai người đã yêu nhau đều hi vọng có được tình cảm duy nhất của đối phương, chung tình là chân thực và biết chịu trách nhiệm trong tình cảm, thần đối với Tử Vy hết sức thật lòng, muốn mãi mãi chịu trách nhiệm với nàng ấy. Thần biết tất cả các vương tôn công tử đều có tam thê tứ thiếp, Người nghĩ nam nhân không nên quá để ý nữ nhi thường tình, nhưng thần là một, Nhĩ Thái cũng vậy, đều tình nguyện vì Tử Vy và Hàm Yên làm những nam nhân đặc biệt. Xin Hoàng Thượng minh xét cho – Nhĩ Khang không nhắc đến Vĩnh Kỳ, bởi lẽ Hoàng Thượng có thể chấp nhận con rể chung tình với nữ nhi, nhưng lại không thể chấp nhận nhi tử mang đầy kì vọng của mình bị một nữ nhi trói buộc.
Hoàng Thượng từ cuộc nói chuyện lần trước với Hàm Yên thì đã suy nghĩ rất lâu, Tình Nhi, Tử Vy và Hàm Yên đều là những cô nương băng tuyết thông minh, chúng đều không chấp nhận được những thứ tạm bợ, cướp được từ trong tay kẻ khác, Hoàng Thượng hà tất phải ép buộc.
- Tư tưởng này của các ngươi thật sự quá mới mẻ, nhất thời trong lúc này trẫm khó có thể thích ứng được. Chung tình là cảnh giới lí tưởng của nhân loại, nhưng mà muốn biến nó thành sự thật thì có thể hơi khó đó. Hay là trẫm cũng nên tôn trọng cách suy nghĩ này của khanh dù sao Tử Vy cũng khó chấp nhận được chuyện này. Hay là như vầy đây chỉ là kiến nghị của trẫm, nếu cả hai người đều phản đối thì trẫm cũng không ép buộc, tạm thời cứ gác chuyện này đã đợi đến khi trẫm suy nghĩ rõ ràng rồi chuyện này nói sau – Hoàng Thượng xem như là thỏa hiệp.
- Hoàng Thượng đã đồng ý tạm thời sẽ gác chuyện của Tình Nhi lại rồi, tạm thời không nhắc đến nữa.
- Đó chỉ là tạm thời không nhắc đến thôi, vẫn còn bàn bạc lại nữa đúng không? – Tử Vy lo lắng hỏi.
- Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý tạm thời gác lại thì chúng ta đã có hi vọng rồi, nàng thử nghĩ coi tình cảm của chúng ta, quan điểm của chúng ta, tư tưởng của chúng ta, Hoàng Thượng chưa chắc sẽ hiểu, chúng ta phải cho Người thời gian để Người hiểu chứ, cứ từ từ rồi nói, quan trọng nhất là nàng đừng giận ta nữa, nàng vừa giận ta ta đã rối tung lên – Nhĩ Khang lại nói.
Kim Tỏa bưng lên ly trà đưa cho Nhĩ Khang nói:
- Nhĩ Khang thiếu gia, mời dùng trà, cái này là lá trà mà tiểu thư ta đặc biệt làm cho Hoàng Thượng đó, ta không nén được lấy một ít pha cho huynh uống đó.
Nhĩ Khang cầm lấy ly trà định uống nhưng vẻ mặt của Tử Vy lại không vui khẽ lắc đầu.
- Chẳng lẽ ta không có trà uống sao? – Vĩnh Kỳ mở miệng.
- Có, có, ta đi pha liền – Kim Tỏa vội vàng đáp lại.
- Còn có tỉ nữa, sao pha trà lại có một chén, keo kiệt quá đi – Tiểu Yến Tử cũng nhắc nhở.
Nhĩ Thái cũng lên tiếng:
- Đừng quên phần của ta và Hàm Yên đó.
- Được rồi, ai cũng có hết – Kim Tỏa tất nhiên mỉm cười đáp ứng, rồi quay người bước đi.
Nhìn Kim Tỏa sắc mặt vui mừng mà lòng Tử Vy lại sầu lo thở dài, Nhĩ Khang an ủi nàng:
- Chuyện của Kim Tỏa cứ tạm thời gác lại trong lòng đã, nói không chừng một ngày nào đó muội ấy sẽ tự nhận ra, huynh sợ bây giờ mạo muội nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của muội ấy.
- Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, ta sẽ nói chuyện với Kim Tỏa – Hàm Yên lên tiếng muốn giúp đỡ.
Chuyện của Vĩnh Kỳ, chuyện của Nhĩ Khang, Hàm Yên đã nói rất nhiều lời có ích, đã giúp đỡ rất nhiều nên bọn họ rất yên tâm giao chuyện này cho Hàm Yên.
- Nhĩ Khang ơi Nhĩ Khang, mọi chuyện đều do nợ đào hoa của huynh mà ra, quá phiền – Hàm Yên giả vờ than thở.
Nhĩ Thái xum xoe nói:
- Ta vẫn là tốt nhất đúng không, không có mấy cái nợ đào hoa rối rắm này.
Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn nói:
- Chàng mà dám, ta không tha cho chàng đâu, ta không dễ nói chuyện như Tử Vy và Tiểu Yến Tử đâu.
- Ta không dám, ta không dám thiệt mà – Nhĩ Thái vội vàng lên tiếng cam đoan.