- Mọi người đừng nói Tình Nhi, Kim Tỏa quài không hết chứ, phải lo cho Hàm Hương đi, ta cảm thấy chuyện của họ chưa tới lúc cấp bách, chuyện cấp bách bây giờ là chuyện của Hàm Hương, bất cứ lúc nào Hoàng a mã cũng có thể tới Bảo Nguyệt lâu, càng ngày càng mất kiên nhẫn với nương nương, sớm muộn cũng bị Hoàng a mã chặt đầu mất thôi, chúng ta không thể lúc nào cũng đến ca hát nhảy múa, nếu chúng ta không kịp thời chạy đến đó thì biết làm sao – Nàng thật sự vô cùng lo lắng không biết phải làm sao mới tốt.
- Phải đó, phải đó, bây giờ Mông Đan sốt ruột sắp sửa phát điên rồi, xem ra cũng chẳng thể nào kìm chế được, ta nghĩ chúng ta nên chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch, chuẩn bị xong xuôi rồi mới có thể tùy cơ ứng biến – Vĩnh Kỳ cũng có suy nghĩ.
Nhĩ Khang cũng cảm thấy như vậy nhưng hắn không quên những gì Mông Nhĩ Đan đã nói:
- Nhưng mà vẫn còn mấy vấn đề, lần trước Mông Đan nói vì trên người Mông Đan tỏa ra mùi hương cho nên rất khó trốn chạy khỏi truy binh. Mọi người có nghĩ ra cách nào để xóa bỏ mùi hương đó không?
- Mất mùi hương? – Mấy người Tử Vy đồng thanh hô lên.
Bọn họ không nghĩ ra cách chỉ có thể đi hỏi Hàm Hương. Hàm Hương cũng không thể đưa ra câu trả lời cho bọn họ:
- Cái gì? Mất mùi hương? Mọi người nghĩ rằng ta không muốn làm mất mùi hương sao? Trước đây trong lúc ta và Mông Đan trốn chạy đã nghĩ ra rất nhiều cách để làm mất mùi hương. Thậm chí lúc đó Mông Đan đã rải lên người ta rất nhiều hương liệu, nhưng làm cách nào cũng không thể làm mất mùi hương trên người ta.
Tiểu Yến Tử và Tử Vy thay phiên ngửi mùi trên người của Hàm Hương.
- Hình như là hương hoa – Tiểu Yến Tử nói.
- Không phải là mùi hương của một loài hoa, mà là hỗn hợp của rất nhiều loại hoa – Tử Vy nhạy bén hơn.
Hàm Hương thở dài thườn thượt nói:
- Rắc rối nhất chính là mỗi lần ta chạy nhảy, hoạt động tay chân nhiều thì mùi hương đó sẽ còn nồng hơn, mùa đông thì còn đỡ, nhất là mùa xuân hay là mùa hè, đến cả bươm bướm đều bay tới. Vì vậy những người đuổi bắt ta chỉ cần nhìn theo hướng đàn bướm đang bay tới rồi cứ đuổi theo thì sẽ không bao giờ lầm đường.
- Thật sao? Ta chỉ từng nghe Mông Đan nói lại thôi chứ chưa từng chứng kiến qua cho nên cũng có một chút không tin lắm – Tiểu Yến Tử không tin lắm hỏi lại.
- Vậy thì để ta biểu diễn một lần cho mọi người coi – Hàm Hương vui vẻ đề nghị.
- Được – Tiểu Yến Tử lập tức đồng ý.
- Không được – Hàm Yên vội vàng mở miệng ngăn cản, thấy mọi người nhìn nàng liền giải thích – Nơi đây là ngự hoa viên nhiều người qua lại, biểu diễn ở đây quá gây chú ý.
Tử Vy lại không đồng ý với Hàm Yên:
- Bây giờ lại không có ai, ở đây đầy hoa xinh đẹp Hàm Hương cứ biểu diễn một phen có sao đâu.
- Nhưng… - Hàm Yên muốn tiếp tục phản bác nhưng nàng còn chưa hết lời, Tiểu Yến Tử đã lên tiếng:
- Hàm Yên muội đừng nhiều lời nữa, Hàm Hương, người mau biểu diễn cho ta coi đi.
Hàm Hương rất vui vẻ xoay vài vòng, múa lên điệu múa ngàn hoa, bươm bướm theo từng bước chân của nàng cũng đang nhảy múa, đậu lên trên người Hàm Hương, nàng giống như một đóa hoa nở rộ thu hút ong bướm đẹp đẽ. Hàm Yên, Tiểu Yến Tử và Tử Vy đều kinh ngạc ngẩn ngơ trước cảnh đẹp tuyệt trần kì lạ này, cảm thán:
- Không thể tin được, thật không thể tin được mà.
- Mọi người cứ đứng im, bướm sẽ bay tới chỗ mọi người đó – Hàm Hương đề nghị.
Hàm Hương nắm lấy tay của bọn họ xoay vào vòng, bươm bướm bay đến đậu trên tay bọn họ như đang nhảy nhót, thật kì lạ, thật tuyệt đẹp, thu hút ánh nhìn của mọi người, ngay cả Hàm Yên cũng bị ngẩn ngơ đến quên hết tất cả. Ngay cả mấy người Vĩnh Kỳ cũng đã đến.
- Thật trăm nghe không bằng một thấy, quá kì diệu – Vĩnh Kỳ cảm thán.
Nhưng vẻ mặt của Nhĩ Khang lại vô cùng trầm trọng nói:
- Quá gây chú ý rồi, chỉ sợ chuyện sẽ bị phóng đại lên đồn ầm ĩ trong cung.
“Bốp…bốp…bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên, quay đầu nhìn lại phát hiện không biết Hoàng Thượng đã đến tự lúc nào, sắc mặt của mọi người đều cứng đờ thu lại nụ cười, chỉ duy Hàm Yên trở nên khó coi, tại nàng bị cảnh đẹp mê muội quên mất chuyện này làm chuyện rối càng thêm rối.
- Vẻ đẹp lạ lùng này đúng là đã cho trẫm mở rộng tầm mắt rồi, hèn gì A Li Hòa Trác lại nói nàng là quốc bảo, nàng đúng là bảo vật vô giá có một không hai. Cho dù bảo vật này có phức tạp đến cỡ nào, trẫm vẫn cảm thấy có phúc phần bởi vì trẫm may mắn có được nàng – Hoàng Thượng dạo bước đến gần vui mừng cười to nói.
Sắc mặt của mọi người, kể cả mấy người Vĩnh Kỳ đứng trên hành lang đồng loạt trở nên khó coi liếc nhìn nhau, xem ra bọn họ đã gây họa rồi.
Trên đường về, Tiểu Yến Tử và Tử Vy vẫn đang thảo luận về cảnh đẹp kì lạ này.
- Sao có thể làm cho bươm bướm bay đến như vậy? Muội thấy đó các cung nữ thái giám đều chạy tới – Tiểu Yến Tử thắc mắc.
- Như vậy quá khoa trương rồi – Tử Vy cũng nói.
Nhĩ Khang vừa vào cửa đã đóng cửa lại, khiến cho Kim Tỏa vô cùng thắc mắc:
- Sao vậy? Có ai truy đuổi mọi người sao?
- Không phải, cảnh tượng kì lạ vừa rồi thật sự quá chấn động. Nè, tại sao tự nhiên lại biểu diễn vậy? Mọi người không thấy Hoàng Thượng cảm thấy như có được bảo bối rồi sao? Nếu cứ như vậy Người không thể nào bỏ qua Hương phi – Nhĩ Khang chau mày lo lắng nói.
Vĩnh Kỳ cũng lên tiếng:
- Đúng đó, phải biết rằng thất phu vô tội hoài bích có tội, Hương phi cũng vì mùi hương kì lạ này mới chuốc nhiều đau khổ như vậy, bây giờ lại bị lộ ra tuyệt chiêu này chẳng khác gì biến khéo thành vụng đâu.
Hàm Yên ngồi xuống ghế bực bội nói:
- Thôi các huynh đừng nói nữa, ta đã ngăn cản bọn họ rồi, không ai chịu nghe. Cũng trách ta vui quá mất khôn, bị cảnh đẹp thu hút bỏ quên mọi chuyện mới đẩy mọi người vào thế khó.
Không muốn Hàm Yên tự trách bản thân, Nhĩ Thái an ủi nàng:
- Không sao, không phải lỗi của nàng.
Tiểu Yến Tử cũng vô cùng tự trách nói:
- Được rồi, là do ta không tốt, đã bắt Hàm Hương biểu diễn cho ta xem, làm sao ta biết Hoàng a mã sẽ tới chứ, coi như ta biền phu có tội được không?
Bọn họ chỉ phân tích tình hình thực tế chứ không có ý trách bất cứ ai, Nhĩ Khang lại hỏi:
- Đây không phải lúc trách ai có tội hay không, rốt cuộc mọi người đã nghĩ ra cách gì chưa, mùi hương đó có biến mất được không?
- Bọn ta đã nghĩ bao nhiêu là cách rồi cũng không được – Tử Vy lắc đầu đáp lại.
- Vậy thì phải làm sao đây? – Nhĩ Thái cũng lo lắng vì không tìm ra cách.
Kim Tỏa suy tư đưa ra đề nghị:
- Vậy ăn tỏi có tác dụng không, chưa biết chừng tỏi nặng mùi như vậy có thể chặn được mùi hương. Nè, hay là cứ thử ăn tỏi một tháng đi.
- Hả? Muội muốn Hương phi biến thành Hôi phi sao? Muội thiệt là – Tiểu Yến Tử là người đầu tiên phản đối cái cách vô vị này, dí vào đầu của Kim Tỏa mắng yêu.