Nói đến đây, Long Thần nhìn Long Hi Phượng, nói : "Anh và đại ca đã thương lượng qua, lần trả thù này chỉ nhằm vào Phương Hạo Vân... Tiểu Phượng, bọn anh hy vọng có thể được em trợ giúp"
Long Chiến nói xen vào : "Lần này Phương Hạo Vân đến phố D, là cơ hội trả thù tốt cho chúng ta.... Tiểu Phượng, chuyện lần này em không thể khoanh tay đứng nhìn được..."
"Hai anh muốn em làm thế nào?" Long Hi Phượng thản nhiên hỏi
"Rất đơn giản... đãi tiệc dụ Phương Hạo Vân ra, chuyện còn lại để bọn anh làm..." Long Thần cười nói : "Phố D bây giờ là thiên hạ của bọn anh... nếu không phải là do e ngại thực lực cá nhân của thằng nhóc họ Phương ấy, bọn anh đã dẫn người qua giết rồi..."
Nói xong, Long Thần ném cho Long Hi Phượng một cái túi bột : "Đây là bột Tán Công do anh tự tay chế tạo, em chỉ cần pha vào rượu, đợi khi Phương Hạo Vân uống xong, mặc kệ hắn có công lực cao thế nào thì cũng sẽ biến thành một phế nhân..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, rùng mình một cái, đám người này quả nhiên rất độc ác, có thể nghĩ ra chiêu thức ác độc như vậy đối phó với mình, cũng may là hôm nay mình đến đây, nếu Long Hi Phượng mà giở trò xấu, mình quả thật là không đỡ nổi.
Long Hi Phượng cầm lấy bộc thuốc, tiện tay đưa cho Phương Hạo Vân, dặn : "Cầm lấy..."
Long Chiến thấy em gái đưa thứ quan trọng như vậy cho tùy tùng, vội nói : "Tiểu Phượng, em phải cẩn thận, thứ này không tầm thường đâu, lão nhị đã tốn rất nhiều công sức, nghiên cứu trong điển tịch của Long gia mà ra đấy"
"Yên tâm đi, ba người này đều là tâm phúc của em, sẽ không xảy ra chuyện đâu" Long Hi Phượng giải thích.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, dùng cái thứ này để hại mình, và nó lại nằm trong tay mình, đúng là có ý tứ thật.
"Tiểu Phượng, chuyện này rất quan trọng, anh phải dặn em lại một lần, nhất định phải bảo đảm rằng Phương Hạo Vân ăn cái bột đó vào, nếu không chuyện này sẽ không dễ làm" Long Thần dường như không yên tâm, dặn dò thêm một câu.
Long Hi Phượng gật đầu đáp ứng.
Phương Hạo Vân lại nghĩ, bây giờ có nên ra tay không nhĩ, giết sạch Long Chiến, Long Thần và Ngũ Gia luôn, bắt trọn một mẻ.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về lực lượng đối lập, tuy rằng bên mình ít hơn, nhưng mà có một kẻ đã đả thông nhâm đốc hai mạch như hắn ở đây, xử lý những người này cũng không phải việc khó.
Tuy rằng người ở đây khá đông, nhưng với khinh công của hắn, rời khỏi đây không phải việc khó.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe Long Hi Phượng nói : "Ngươi không phải anh hai của ta... ngươi rốt cục là ai?"
Phương Hạo Vân hơi kinh hại, vội vàng nhìn lại, hay Long Thần này là kẻ giả mạo?
Cái này khiến cho người đứng giữa là Ngũ Gia biến sắc, vội hỏi : "Tiểu Phượng Hoàng, có chuyện gì thế... con nói hắn không phải là anh hai của con... như vậy là sao? Ông và Long Thần quen biết nhiều năm như vậy... ông còn có thể nhìn lầm sao?"
"Đại ca, cái này rốt cục là sao?" Long Hi Phượng không thèm để ý đến Ngũ Gia, tức giận quay mặt lại nhìn Long Chiến : "Đây là chuyện gì? Là không tin tưởng em, hay là không tin tưởng Ngũ Gia?"
Long Chiến vốn định chối, nhưng nghĩ lại, cũng biết trình độ của em gái dường như đã vượt qua mình, thuật dịch dung của Long gia em nó còn thuộc hơn cả mình, sợ là không thể gạt được.
"Tiểu Phượng... em đừng có gấp. Bây giờ anh sẽ giải thích với em..." Long Chiến hít sâu một ơi, cười nói : "Anh hai của em bây giờ có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, cho nên trong lúc nhất thời không thể xuất hiện, rơi vào đường cùng, đành phải dùng hạ sách này..."
"Hừ!"
Long Hi Phượng cười khinh thường : "Anh trai của em ơi, hai anh đối xử với em gái ruột thật tốt..."
"Long Chiến, các người cũng thật kỳ cục... Tôi có lòng tốt muốn để cho các anh em gặp nhau... mà ngay cả tôi chú cũng lừa. Nếu để cho Tiểu Phượng Hoàng nghĩ, tôi thông đồng với các chú lừa em nó thì sao đây? Sau này làm sao mà tôi có thể ở chung với Tiểu Phượng Hoàng nữa..." Nếu không phải d Long Hi Phượng nhìn ra người kia có dấu hiệu cải trang, Ngũ Gia cũng không biết đấy là người giả nữa. Bởi vì người này cải trang quá giống, ngay cả cử chỉ hành động và lời nói cũng giống y Long Thần như đúc.
" Ngũ Gia, xin lỗi chuyện hôm nay... có điều ông hãy nghe tôi giải thích, chúng tôi không phải cố ý lừa gạt ông, chỉ là hôm ay đột nhiên xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời không kịp thương lượng với ông, cho nên.... Như vậy đi, tôi và lão Nhị sẽ thỉnh tội lại với ông sau, mong rằng ông đừng tức giận" Kết quả bây giờ, Long Chiến có nằm mơ cũng không ngờ được.
"Được rồi, nể mặt tinh bạn của tôi và Long Thần nhiều năm. Chuyện này tôi bỏ qua. Có điều tôi phải nói rõ ràng. Lần sau không được như vậy nữa... Đi ra đường, chú ý nhất là chữ tín" Sắc mặt của Ngũ Gia trở nên âm trầm, có điều những năm gần đây, ông ta có quan hệ rất tốt với Long Thần, hơn nữa hai người đã có một mối quan hệ không phân lợi ích, cho nên chút chuyện này không đáng để trở mặt.
Nhưng mà Long Hi Phượng thì lại không tha, vẻ mặt đầy tức giận : "Đại ca... anh đã không tin em, không tin tưởng em... em cũng không cần phải nói gì... chuyện bột Tán Công này, các người tự đi làm đi... Từ trước đến giờ, các người luôn xem em là người ngoài... Em còn có việc, không thể ở lại..."
Nói xong, Long Hi Phượng liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Phượng, chờ đã... Có chuyện gì từ từ nói, đều là người nhà, cần gì phải tức giận như vậy?" Ngũ Gia đi qua, kéo lấy cánh tay của Long Hi Phượng, cười khuyên : "Tiểu Phượng Hoàng, đừng nóng giận.. lát nữa ông sẽ kêu hai đứa này xin lỗi... Nể mặt ông, con đừng nổi nóng..."
Lúc này Long Hi Phượng mới chịu dừng bước, có đều trên mặt vẫn lạnh như thế.
Long Chiến cười nói : "Tiểu Phượng, chuyện này lát nữa anh và lão nhị sẽ nói cho em biết, bây giờ trước anh cảm thấy rằng chuyện quan rto5ng hính là giải quyết Phương Hạo Vân, lấy đầu của hắn tế vong linh của Long gia chúng ta..."
"Nể mặt thù nhà, em tạm thời không truy cứu... Nhưng mà anh và anh hai phải cho em một cái công bằng" Long Hi Phượng nghiêm mặt nói : "Đại ca, anh nói đi, các người tính toán thế nào? Tình huống cụ thể em còn chưa rõ. Hơn nữa, em phải nói rõ cho các người biết, Phương Hạo Vân không tầm thường, lỡ như bột Tán Công này không dùng được, các người nên làm gì tiếp theo? Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, em hy vọng các người có thể xem xét rõ ràng..."
"Cái này, em yên tâm..." Long Chiến cười tự tin : "Chỉ cần Phương Hạo Vân uống vào, anh cam đoan là nó tuyệt đối hữu hiệu..."
Dừng lại một chút, Long Chiến nói thêm : "Em theo anh đến đây, anh nói kế hoạch cho em nghe... Đúng rồi, thuộc hạ của em không cần đi theo..."
Tiểu Đao và lão Lang nghe thấy thế, vội vàng đuổi theo, có vẻ không đi không được.
Phương Hạo Vân thấy vậy, cũng làm bộ đuổi theo, biểu hiện ra sự trung thành tận tâm.
Long Hi Phượng thản nhiên cười : "Không sao... anh ấy là đại ca của tôi, không có khả năng hại tôi đâu... các người chờ tôi ở đây..."
Một buổi tiệc long trọng được tổ chức, chính thức mời Phương Hạo Vân, Ngũ Gia đến dự tiệc, quy mô vô cùng lớn, có thể nói là sự kiện hiếm có tại phố D.
Trước buổi tiệc, Phương Hạo Vân đã bí mật thu xếp mấy trăm người xung quanh sơn trang. Bởi vì việc này còn có Long Hi Phượng và Hà Thanh phối hợp, cho nên làm rất là khéo và kín, hầu như là không làm cho Ngũ Gia phát hiện ra cái gì cả.
Mấy trăm người còn lại thì dưới sự Bạch Quý chuẩn bị tấn công vào sản nghiệp trên danh nghĩa của Ngũ Gia, tiến hành tẩy trừ quy mô lớn.
Buổi tối tám giờ, buổi tiệc chính thức được bắt đầu.
Dưới sự bao vây của gần trăm vệ sĩ, Ngũ Gia mang theo đội hình chậm rãi đi vào trong buổi tiệc, Long Hi Phượng tự mình dẫn người ra đón, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
Mười phút sau, Phương Hạo Vân cũng mang hơn mười người đến tham gia. Ngũ Gia và Long Hi Phượng cùng ra nghênh đón, hôm nay Ngũ Gia có vẻ vô cùng nhiệt tình, người không biết còn tưởng đây là hai người bạn lâu năm của nhau nữa.
"Phương thiếu gia... mấy ngày không gặp, phong thái vẫn như trước... hôm nay Tiểu Phượng Hoàng đãi tiệc, chúng ta không say không về nhé... Nghe Tiểu Phượng Hoàng nói con Hoa Hải là nhân vật một tay che trời, sau này nếu ông có đến Hoa Hải phát triển, hy vọng con chiếu cố nhiều hơn..." Nói xong, Ngũ Gia kéo tay Phương Hạo Vân đi vào, vẻ mặt đầy ý cười.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc, cười cười đi theo vào.
Hai bên ngồi xuống, phục vụ mang rượu ra, Long Hi Phượng tự mình đứng dậy rót cho Ngũ Gia và Phương Hạo Vân, ba người cùng nhau nâng chén.
Trong lúc Ngũ Gia uống rượu, có liếc nhìn Long Hi Phượng một cái, bà ta hiểu ý gật đầu một cái, khóe miệng của Ngũ Gia liền lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng âm thầm bật cười, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
Dựa theo kế hoạch của Long Chiến, sau nửa giờ thì bột Tán Công mới phát huy tác dụng. Đến lúc đó, Long Chiến và Long Thần sẽ dẫn người đến, cùng với người của Nam Cung thế gia giải quyết Phương Hạo Vân.
Kế hoạch tuy rằng đơn giản, nhưng chổ mấu chốt lại do Long Hi Phượng nắm giữ, và chính là bột Tán Công ấy.
Trước khi Phương Hạo Vân đến, dưới cái nhìn chăm chú của Ngũ Gia, Long Hi Phượng đã tự tay bỏ bột Tán Công vào trong ly rượu, sau đó, Ngũ Gia tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Vân uống hết ly rượu đó.
Chuyện tiến hành đến bước này, theo bên Ngũ Gia thấy, đã thành công hơn phân nửa rồi. Phương Hạo Vân mất đi công phu, căn bản là không còn gì đáng sợ.
Đương nhiên, bọn họ không biết là Phương Hạo Vân đã thu xếp rất nhiều võ sĩ của bộ tộc thủ hộ. Bọn họ càng không biết là bột Tán Công đó không có tác dụng với Phương Hạo Vân, bởi vì cái thứ mà Long Hi Phượng bỏ vào ấy cũng là một loại bột vô dụng cùng màu cùng mùi và sức nặng tương tự.
"Phu nhân, có người nói là đại ca của bà đến cửa cầu kiến" Nửa giờ sau, Tiểu Đao tiến vào nói.
Long Hi Phượng khẽ nhíu mày : "Cho vào..."
Ánh mắt của Ngũ Gia nhìn về hướng, Phương Hạo Vân, cố ý nói : "Phương thiếu gia, theo ông được biết, con và Long gia có ân oán với nhau... con thấy có nên tránh đi một chút không?"
"Không sao?"
Phương Hạo Vân tỏ vẻ không cần, nói : "Hừ, con đang lo không tìm được người của long gia, ông ta đến rất đúng lúc..." Nói xong, Phương Hạo Vân cầm ly rượu lên, uống cạn cả ly, làm cho Ngũ Gia vui mừng không siết.
Vài phút sau, dưới sự dẫn đường của Tiểu Đao, Long Thần, Long Chiến đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người. Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, lúc nhìn thấy Phương Hạo Vân, Long Chiến lập tức gầm lên, làm ra vẻ muốn ăn thịt người vậy : "Tặc tử, mày giết chết mấy trăm người của Long gia tao, hôm nay phố D là mồ chôn của mày!"
"Haha!"
Phương Hạo Vân khinh thường : "Đúng là điếc không sợ súng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy zú sệ chưa hết hồn.. Ông quên ông đã bỏ Long gia chạy thế nào sao? Hôm nay ông đến đúng lúc lắm, ông cũng biết lần này vì sao tôi lại đến phố D rồi đấy... mục đích của tôi là đến tìm ông, nhổ cỏ tận gốc luôn..."
Lời này vừa nói ra, Long Thần liền cười to : "Phương Hạo Vân... mày biết tao là ai không? Nói cho mày biết, tao là người mà mày luôn muốn tìm, lão nhị của Long gia Long Thần. Không gạt mày, hôm nay tao đến đây để nhặt xác mày, mấy trăm người của Long gia, phải lấy đầu của mày để tế..."
Phương Hạo Vân cười lạnh : "Đối phó với hai người, rất là dễ dàng"
"Thật sao?"
Long Chiến cười lớn : "Phương Hạo Vân... mày thử vận công xem sao.. Cho dù là người bình thường cũng có thể giết chết mày rồi, mày còn không biết sao. Mày đã ăn bột Tán Công rồi, cho dù là thần tiên cũng không thể nào khôi phục công phu đã mất của mày..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền âm thầm bật cười, có điều, ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ sợ hãi : "Sao có thể chứ... sao công lực của tôi không tụ tập lại được... Chị Phượng... là chị làm à... vì sao chị lại làm như vậy với em... vì sao?"
Cùng lúc đó, đám vệ sĩ đi theo Phương Hạo Vân đã vây hắn lại.
Không ai chú ý, trong đôi mắt của Long Thần và Ngũ Gia hiện lên một tia gian xảo, hai người chậm rãi đứng lên, dường như muốn làm cái gì đó.