Long Hi Phượng cười lạnh một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân, mày giả khờ à, hay bị ngu thật thế? Mày giết mấy trăm người của Long gia, mày nghĩ rằng tao không quan tâm sao? Hôm nay chính là ngày giỗ của mày, tao cắt đầu mày để tế những người đã chết dưới tay mày..."
"Bọn mày tránh hết ra, nếu không thì bọn mày đều phải chết... Oan có đầu, nợ có chủ, bọn tao chỉ muốn giết chết Phương Hạo Vân, không muốn lạm sát kẻ vô tội..." Long Hi Phượng quát lạnh một tiếng, hơn mười tay súng đã bao quanh lấy đám người của Phương Hạo Vân.
Dựa theo lời dặn trước đó, dưới sự cưỡng bức của Long Hi Phượng, đám vệ sĩ của Phương Hạo Vân đều tránh ra một con đường, giơ tay lên cao, ngồi xổm xuống đất. Lập tức có hơn mười khẩu súng khác nhắm về phía họ.
Cùng lúc đó, Long Chiến chậm rãi đi đến hướng của Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy sát ý.
Dựa theo kế hoạch, khi chuyện này được tiến hành, đám thuộc hạ của Long Hi Phượng cũng đã âm thầm chuyển họng súng về hướng Ngũ Gia và Long Chiến cùng thuộc hạ của họ.
Phương Hạo Vân lui về sau theo bản năng, nhưng mà lui đúng năm bước liền đụng vào tường. Hắn đã không còn đường lui.
"Haha!"
Long Chiến cười điên cuồng, trong lòng mừng rỡ không thôi, ông ta không ngờ rằng chuyện này lại thuận lợi như thế, cho nên trong lòng ông ta còn chút bối rối.
"Chịu chết đi!" Long Chiến bước nhanh lại hướng Phương Hạo Vân, tay phải tung nội kình ra, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lùng, đánh đến đầu của Phương Hạo Vân.
Một chưởng này của Long Chiến mang theo sự phẫn nộ vô cùng, ngay cả một võ giả bị dính chưởng này cũng phải mất mạng, thì đừng nói người đã mất đi công lực như Phương Hạo Vân.
Long Chiến nghĩ, một chưởng này, Phương Hạo Vân hẳn là phải chết.
"Ầm!"
Một tiếng, một người bay ngược ra ngoài, nhưng có điều người này không phải là Phương Hạo Vân, mà lại là Long Chiến.
Long Chiến té thật mạnh xuống đất, khóe miệng hộc máu ra, xem như là bị nội thương không nhẹ.
"Con tiện nhân Long Hi Phượng..." Long Thần quát lớn một tiếng, sau đó liền tung thuốc nổ trên người ra, cùng lúc đó, Ngũ Gia cũng không chút do dự cho nổ bom trên người mình theo.
Trong tiếng nổ mạnh, có một bóng người phóng lên cao, trong tay hắn là hai người đàn bà.
Hắn đang nhảy lên cao, một áp lực lớn đánh tới, làm cho ba người bay ra ngoài xa, đáp lên một gốc cây cách đó không xa.
"Phương thiếu gia, rốt cục là thế nào?" Trên nhánh cay, Hà Thanh hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Long Thần quả nhiên là đủ tàn nhẫn..." Long Hi Phượng thở dài yếu ớt. Bà dường như đã rõ chuyện tình bên trong rồi, không cần nghi ngờ nữa, Long Thần và Ngũ Gia hôm nay đến dự tiệc đều là giả, chỉ có Long Chiến là thật.
Phương Hạo Vân mang theo hai người nhảy xuống cây, thở dài yếu ớt : "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau. Chiêu này của Long Thần và Ngũ Gia quả thật rất tàn nhẫn.... đáng tiếc là Long Chiến đã chết, phỏng chừng là trước khi chết, ông ta cũng không ngờ rằng mình đã trúng kế em trai của mình..."
Hà Thanh là một người thông minh, nghe Phương Hạo Vân nói vậy, liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Phương thiếu gia, bây giờ chúng ta làm sao đây?" Trong ánh mắt của Hà Thanh dường như đã có sự lo lắng : "Theo tình huống bây giờ, Long Thần và Ngũ Gia đã có chuẩn bị tốt rồi... vậy thì muốn đối phó với bọn họ khó càng thêm khó"
"Không sai!"
Nhớ đến chuyện khi nãy, Long Hi Phượng không khỏi rùng mình, bà tuyệt đối không ngờ Long Thàn lại hy sinh cả anh trai ruột để đạt được mục đích, cái thủ đoạn này ngay cả bà cũng không có khả năng làm được. Còn nữa, lúc Long Thần và Ngũ Gia giả cho nổ, bọn họ không hề do dự, có thể thấy được sự trung thành của họ đối với Long Thần thật.
Bây giờ nghĩ lại, bà phát hiện ra mình không hiểu biết gì về người anh chưa gặp mặt bao giờ này cả, nếu nói về tâm địa độc ác, thì ông ta còn ghê gớm hơn cả bà.
"Hạo Vận, em nói nên làm thế nào? Bây giờ chị nghe lời em..." Chuyện đã đến nông nỗi này, đã vượt qua sự khống chế của Long Hi Phượng, bà đặt hết hy vọng lên trên người của Phương Hạo Vân.
"Phương thiếu gia, cậu nói đi, tôi nghe theo cậu..." Lại được Phương Hạo Vân cứu một mạng, thái độ của Hà Thanh liền thay đổi đột ngột, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu rất nhiều.
Trên thực tế, Hà Thanh đã không còn lựa chọn, Phương Hạo Vân cười tự tin : "Hai người không cần hoảng, tuy rằng chiêu này của Long Thần và Ngũ Gia rất tàn nhẫn, nhưng mà trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế không tính là gì cả... Hai vị phu nhân, theo tôi trở về nhé, chuyện này không nghiêm trọng như mọi người đã nghĩ đâu..."
Cho dù đối phương có chuẩn bị, Phương Hạo Vân cũng không cho rằng võ sĩ của bộ tộc thủ hộ sẽ thất bại.
Thật ra chuyện thành như vậy, cũng giống như hai bên đã khai chiến với nhau.
Chuyện hôm nay, mặc dù hơi bất ngờ, nhưng mà nói thế nào cũng đã giết chết được Long Chiến. Ít nhiều gì coi như cũng có thu hoạch rồi. Về phần Ngũ Gia và Long Thần, bọn họ nhất định cũng phải chết thôi.
Hơi dừng một chút, Phương Hạo Vân ra lệnh cho những người mai phục xung quanh sơn trang rút về điểm tập kết, hỗ trợ cho các anh em đi tẩy trừ kia.
Tác phong của võ sỉ bộ tộc thủ hộ rất nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, sau khi nhận được lệnh của thiêu chủ, lập tức nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất hướng về nội thành.
"Những người đó rốt cục là ai?" Dọc đường đi, Long Hi Phượng tò mò hỏi..
Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng dựng lổ tai lên, nghi vấn của Long Hi Phượng cũng là nghi vấn của cô.
"Là bạn của em!" Câu trả lời của Phương Hạo Vân chỉ có thể, không hơn.
Long Hi Phượng là một người đàn bà thông minh, thấy Phương Hạo Vân không đáp, chỉ trả lời cho có, bà cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Nửa giờ sau, Phương Hạo Vân mang hai người trở về một địa điểm bí mật. Bạch Quý đang ở đây ra lệnh cho lần hành động này. Hành động tẩy trừ đã tiến hành được hơn một tiếng rồi, tuy rằng tiến triển trước mắt vẫn còn chênh lệch so với kế hoạch, nhưng nhìn tổng thế mà nói thì tình huống vẫn còn tốt lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đối phương hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị rồi, chỉ là sức chiến đấu của bọn họ không bằng võ sĩ của bộ tộc thủ hộ thôi, cho nên chỉ trong thời gian ngắn, kế hoạch tác chiến của bộ tộc thủ hộ vẫn tiến hành thuận lợi.
Dựa theo sự phân tích của Bạch Quý, đợi khi những người mai phục ở sơn trang đến hỗ trợ, thì tình huống sẽ hoàn toàn thay đổi, đến lúc đó, sự chống cự của đối phương cũng không còn ý nghĩa nữa.
"Thiếu chủ, cậu không sao chứ?" Sau khi biết được tình huống ở sơn trang, Bạch Quý vô cùng lo lắng cho an toàn của Phương Hạo Vân, thấy hắn bình an trở ề, tâm tình lo lắng cũng đã trở nên bình tĩnh được một chút.
"Tôi không sao!"
Phương Hạo Vân cười tự tin : "Long Thần và Ngũ Gia quá coi thường tôi rồi... Bạch Quý, ra lệnh cho Thất Tinh Tài Phán sở tìm hành tung của Ngũ Gia và Long Thần. Mặt khác, thông báo với các anh em, không cần kiêng kị, cứ thẳng tay mà làm...."
"Hiểu rồi!" Bạch Quý trả lời một tiếng, vội vàng dùng vô tuyết thông báo lệnh của thiếu chủ cho mọi người.
"Phương thiếu gia..." Hà Thanh thoáng do dự rồi nói : "Đừng làm quá lớn, nếu không sẽ gặp rất nhiều phiền toái"
"Tôi biết cô đang lo cái gì..." Phương Hạo Vân cười nói : "Yên tâm đi, lúc anh em của tôi đến đây đều mang quốc tịch của nước khác... cho dù cả chính phủ vào cuộc, cũng không thể hoài nghi đến quốc gia chúng ta!"
"À!"
Hà Thanh đáp lại một tiếng, rồi không nói gì nữa, cũng không cãi nhau với Phương Hạo Vân như trước.
"Hai vị, nơi này để tôi chỉ huy, hai người đi tắm trước đi, thuận tiện đổi bộ đồ khác luôn... Bộ dạng của hai người bây giờ, đúng là làm nhục cho vẻ đẹp của hai người..." Phương Hạo Vân cười nói.
"Cảm ơn!" Trước khi đi, Hà Thanh lấy hết dũng khí để cảm ơn Phương Hạo Vân một tiếng.
Long Hi Phượng thấy như vậy, liền dâng môi thơm lên : "Hạo Vân, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ em, em là ân nhân cứu mạng của chị, muốn chị lấy thân báo đáp không?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân vỗ một cái lên mông của Long Hi Phượng, nói : "Chị Phượng, chị đang ám chỉ em sao? Chờ em xử lý xong chuyện này, em sẽ đi tìm chị..."
"Chị rất chờ mong!" Long Hi Phượng âm thầm bật cười, chỉ cần Phương Hạo Vân dám lên giường với bà, thì chính là một công đôi chuyện rồi. Nam Cung thế gia có một môn nội công tâm quyết, gọi là Hoan Hỉ Quyết. Khi đàn ông giao hoan với đàn bà, đàn bà có thể nhân cơ hội này hấp thu công lực của đàn ông, thu để mình dùng. Nhất là để cho xử nữ sử dụng, thậm chí là còn có thể hấp thu mạnh hơn gấp chục lần nữa.
Mười năm trước Long Hi Phượng đã thấy được môn nội công này trong kho sách của Nam Cung thế gia, hơn nữa còn lén ghi lại, trải qua mười năm tu luyện, cuối cùng cũng đại thành.
Xem thấy tấm thân xử nữ quý giá của mình, mấy năm nay, Long Hi Phượng vẫn luôn nhịn nhục không muốn. Bây giờ một thiê niên tuấn tú và giỏi võ như Phương Hạo Vân xuất hiện, đã làm cho bà động tâm.
Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc và làm quen với Phương Hạo Vân, bà cảm thấy rằng Phương Hạo Vân đúng là một người đáng yêu. Hơn nữa nội công của hắn sâu không tả được. Nế Long Hi Phượng suy đoán không sai, thì hắn ta phỏng chừng đã được đả thông Nhâm Đốc haima5ch.
Nếu có thể hấp thu công lực của Phương Hạo Vân, chiếm lấy tất cả của hắn, đối với Long Hi Phượng mà nói, đúng là một công đôi chuyện.
Bà thật sự rất chờ mong ngày đó.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Quý tập hợp tin báo của các phương diện, theo tình huống cơ bản thì bên bộ tộc thủ hộ đã chiếm thế thượng phong. Những chổ ngoài sáng của Ngũ Gia đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bây giờ, cái khó nhất chính là chổ ẩn náu của Long Thần và Ngũ Gia.
Căn cứ theo sự điều tra của Thất Tinh Tài Phán sở, đoán rằng hai người kia có thể trú thân trong một biệt thự nằm ở ngoại ô phố D khá xa.
Theo điều tra cho thấy, căn biệt thự này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, thậm chí còn có cả xe thiết giáp và xe tăng bảo vệ, muốn tấn công trực diện, sợ rằng phải tốn rất nhiều sức.
Phương Hạo Vân ra lệnh, nhất định phải phá được. Nếu đã làm, thì phải làm đến cùng, đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, không thể để lại tai họa ngầm.
Lúc sáu giờ sáng, Thất Tinh Tài Phán sở truyền tin đến, nói là đã đột phá được vòng vây bên ngoài của biệt thự, nhanh chóng hoàn thành sự công chiếm. Vì thế, Phương Hạo Vân liền tự mình đến chỉ huy. Lần trước thiếu chút nữa đã bị Ngũ Gia và Long Thần nổ chết, lần này hắn muốn tự tay chặt đầu hai tên kia.
Lúc Phương Hạo Vân đến, người của Thất Tinh Tài Phán sở đã đến chổ lô cốt cuối cùng, Phương Hạo Vân không nói nhiều lời, cầm Thiên Phạt lên, vận khí toàn lực, chém thẳng về hướng lô cốt, và rầm một tiếng, trên lô cốt đã xuất hiện lổ thủng.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, vận khí chém ra thêm vài đao, và cái lô cốt ấy nhanh chóng sụp đổ, mọi người liền xông vào.
Vượt qua lớp phòng ngự này, chính là cửa chính của biệt thự, số 1 ra tay trước, giơ chân đạp bay cánh cửa đi.
Sau cánh cửa, có năm sáu tên còn muốn chống cự, và đã bị số 1 ra tay giết hết. Trong đó có một tên có phản ứng không tồi, giơ súng tính bắn về hướng số 1, nhưng số 2 đã nhanh tay chặt đầu của hắn xuống.
"Vây lại!"
Phương Hạo Vân khẽ quát một tiếng, ra lệnh vây toàn bộ biệt thự lại, tự mình mang theo Thất Tinh Tài Phán sở đi điều tra bốn phía.
Kết quả làm cho người ta hơi thất vọng, không có bóng dáng của Ngũ Gia hay Long Thần đâu cả.
Sau khi kiểm tra lại hiện trường, trừ mười lăm người đã bị giết chết ra, thì còn lại năm người bị bắt sống. Những người này có chung một đặc điểm, đó chính là thân thủ cũng không tệ.
Đương nhiên, cái này chỉ so sánh với người bình thường mà thôi.
Nếu so với người của Thất Tinh Tài Phán sở, thì bọn họ còn kém xa.
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, hiển nhiên là bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, bên ngoài có xe tăng, xe thiết giáp cùng đủ loại súng mà vẫn không thể ngăn cản bước chân của Phương Hạo Vân.
Đối phương quả nhiên là một đám ác ma.
Phương Hạo Vân nhìn những người này, cười nói : "Biết nói tiếng Hán không? Biết thì giơ tay..."
Làm cho Phương Hạo Vân rất bất ngờ chính là, năm người đều cùng giơ tay.
"Tốt... không tồi... không ngờ các người lại biết tiếng Hán. Vậy thì dễ làm rồi, nói cho tôi biết Long Thần và Ngũ Gia đang ở đâu? Nếu không nói, giết không tha!" Phương Hạo Vân lạnh giọng nói.