Sau những ngày đầu hụt hẫng và bực dọc, mấy ngày sau đó Đinh Văn Thao lại càng thích lải nhải bám lấy Trần Triều hơn, nghỉ đông hơn một tuần, gần như ngày nào cậu cũng vác xác tới. Nếu không phải mùa đông nằm dưới đất quá lạnh, có lẽ buổi tối cậu cũng ở lì nhà anh không về rồi.
Ngày nào cũng ở nhà người ta chơi như thế cũng không hay, nhất là sức ăn của Đinh Văn Thao rất lớn, một bữa có thể ăn ba bát cơm lận. Sau đó bố mẹ Đinh Văn Thao không cho cậu tới nữa, dẫu vậy cũng không thể ngăn cản cậu ta lén lút chạy tới nhà họ Trần.
Bố Đinh Văn Thao còn để ý mua rất nhiều đồ mang qua nhà thăm ông bà Trần, ông bà Trần nói sao lại khách sáo thế. Hồi còn đi học bố Đinh Văn Thao cũng thân thiết với Trần Quảng Đạt như Đinh Văn Thao và Trần Triều bây giờ, ngày nào cũng bám lấy nhau. Bố Đinh Văn Thao đã ăn trực ở nhà ông bà Trần từ dạo đó rồi, bây giờ con trai mình lại tiếp tục kế thừa sự nghiệp ăn trực.
Đinh Văn Thao còn mang laptop chú mua cho cậu ta tới, kèm theo đó là rất nhiều CD. Chỗ CD này cũng là chú mua về, cả một hộp toàn phim đĩa, phim gì cũng có cả. Chú có người bạn bán băng đĩa, cứ một thời gian lại mang cả hộp đĩa về.
Trước đó bố Đinh Văn Thao không cho cậu ta xem, nói là trong đó có mấy thứ trẻ con không nên xem, sau đó lọc một lượt, cho xem chỗ còn lại.
Đôi lúc Miêu Gia Nhan cũng sang nhà, ngồi xem phim cùng họ.
Về khoản này sở thích của em không giống với hai người họ, Đinh Văn Thao và Trần Triều thích xem phim hành động Hongkong, thích xem thể loại phim đánh chém. Miêu Gia Nhan không thích thể loại này, cảm thấy quá ầm ĩ, bình thường xem một lúc lại ngủ gật gù. Em thích xem phim thể loại nhẹ nhàng, yên tĩnh hơn một chút.
Ngày nào Trần Triều cũng chăm chỉ học bài, Khương Lệ đưa cho con trai rất nhiều tài liệu học tập của trường liên cấp, còn có tuyển tập đề thi hàng tháng cũng như đề thi cuối kỳ, Trần Triều ở nhà làm hết trong kỳ nghỉ đông. Thoạt đầu Khương Lệ không tin Trần Triều lại chăm học như vậy, hồi tiểu học chẳng mấy khi con trai chịu ngồi vào bàn, làm bài tập xong là nhét vào trong cặp sách, không nhìn thêm lấy một cái.
Nhưng khi nán lại quê hai ngày bà mới thấy Trần Triều đã thay đổi nhiều rồi, so với hồi tiểu học quả thật như biến thành một người khác.
Những khi Trần Triều học bài Đinh Văn Thao xem phim một mình, vặn nhỏ âm lượng đi một chút.
Có một ngày Trần Triều vừa mới giải đề xong, còn chưa so đáp án đã bị Đinh Văn Thao kéo ra xem phim. Đinh Văn Thao đang xem một bộ phim kinh dị, không dám xem một mình, ngồi chầu chực Trần Triều làm xong bài.
Lúc Miêu Gia Nhan lên tầng, phim đang chiếu đến phân cảnh đáng sợ, tiếng mở cửa kết hợp với hình ảnh trong bộ phim khiến hai người giật bắn mình, Đinh Văn Thao còn thốt lên: “Má nó chứ ——”
Cậu ta gào giọng lên khiến Miêu Gia Nhan sửng sốt, thấy hai người đều trợn trừng mắt nhìn mình, đứng chết trân ngoài cửa không dám đi vào.
“…Sao vậy?” Miêu Gia Nhan hỏi Trần Triều.
Trần Triều thở phào một hơi bảo rằng: “Đang xem phim ma, giật bắn mình.”
“Ồ…” Miêu Gia Nhan đóng cửa lại đi tới, theo thói quen ngồi xuống giường Trần Triều, tìm một vị trí trống để ngồi dựa vào tường.
Trần Triều kéo em lại, để em ngồi sát bên mình.
Miêu Gia Nhan hỏi: “Anh Triều anh sợ à?”
Trần Triều không nói anh sợ, chỉ nói: “Ngồi gần cho ấm.”
Về mặt này Miêu Gia Nhan lại khác với hai người họ, em vốn dĩ không tin trên đời này có ma quỷ, phim kinh dị hoàn toàn không thể dọa em sợ được. Lúc hai anh nín thở, thi thoảng lại bị hình ảnh kinh dị đột ngột xuất hiện dọa đến nỗi run lên, Miêu Gia Nhan chỉ cảm thấy tạo hình thật giả tạo.
Sau đó trở thành Trần Triều ngồi chen vào chỗ em, thỉnh thoảng Miêu Gia Nhan còn bình tĩnh an ủi anh, em bảo: “Đừng sợ, chỉ là giả thôi.”
Đinh Văn Thao ngạc nhiên nhìn Miêu Gia Nhan, hỏi: “Cậu không sợ chút nào à?”
“Không sợ,” Miêu Gia Nhan nói, “Chỉ cảm thấy hơi chán thôi.”
“Cậu cũng to gan thật.” Đinh Văn Thao thốt lên.
Miêu Gia Nhan không biết cái này thì có gì phải sợ.
Trần Triều dựa vai vào người em, mùi hương dầu gội của Miêu Gia Nhan thoảng bay trong khoang mũi. Những lúc bị hình ảnh trên màn hình dọa giật mình Miêu Gia Nhan lại vỗ về anh, giống như xoa dịu một chú cún nhỏ.
Có một ngày Đinh Văn Thao lấy đại một đĩa phim, hai nhân vật nam chính trên ảnh bìa đều là diễn viên quen thuộc, còn tưởng là phim hành động, bèn nhét đĩa vào.
Lúc xem phim chỉ cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác không hiểu mô tê gì.
Càng xem lại càng cảm thấy tình tiết trong phim mỗi lúc một thêm kỳ lạ, sau đó hai nhân vật nam chính còn ôm hôn thắm thiết, không phải thơm nhau lấy lệ, mà người này đè lên người kia, cất tiếng thở nặng nhọc đầy nam tính và làm hành động mang tính ám chỉ.
“Vãi chưởng!” Đinh Văn Thao sửng sốt, xem mà muốn đui mù con mắt, nhưng vẫn cứ dán chặt mắt vào màn hình.
Trần Triều thì không đến nỗi phản ứng mạnh như cậu ta, nhưng lúc nhìn màn hình cũng khẽ chau mày lại, rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên và khó chịu.
Miêu Gia Nhan cũng ngạc nhiên ra mặt, em há hốc miệng, đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin.
Thần xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn xem hết bộ phim kia.
Đinh Văn Thao vừa xem vừa không ngừng thốt lên tiếng chửi tục, thực ra với họ mà nói bộ phim này hơi tối nghĩa, xem không hiểu được. Nhưng cảm giác cấm kỵ khó hiểu và tâm lý hiếu kỳ khiến cho dù Đinh Văn Thao luôn miệng chửi thề nhưng vẫn không ngừng xem tiếp.
Lúc bộ phim kết thúc, Đinh Văn Thao thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng hết rồi, gớm chết đi được..”
“Rốt cuộc mấy người đồng tính nghĩ gì vậy, trời ạ,” Đinh Văn Thao vội vàng lấy đĩa ra, đổi sang một bộ phim hài, “Bọn họ còn hôn nhau nữa, ôi trời đất ơi…”
Hai chữ đồng tính khiến Trần Triều lại liên tưởng tới chuyện lần trước.
Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan, thấy em ngây như phỗng, nhìn Đinh Văn Thao nói: “Đừng nhắc lại, cậu yên tĩnh một chút đi.”
“Không được, em cần từ từ bình tĩnh lại,” Đinh Văn Thao cảm thấy cả tâm sinh lý mình không được ổn định, “Quá kích thích.”
Đó là lần đầu tiên họ tiếp xúc với phim đề tài đồng tính, những bộ phim trước đó họ từng xem đều nhắc tới, nhưng chủ yếu là những nhân vật bị cố ý bôi xấu, được thêm vào để gây cười, phần lớn đều lấy hình tượng “nam không ra nam nữ không ra nữ”. Thông thường đều là những người đàn ông được tạo hình rất khó coi, mặc đồ lòe loẹt, cố bóp giọng nói õng ẹo để đeo bám đàn ông. Đây cũng là ấn tượng về “đồng tính” trong mắt đại chúng, là “người ẻo lả” khác với “người bình thường”.
Nhưng hai nhân vật nam chính trong bộ phim đều là những người đàn ông hết sức nam tính, họ đều từng đóng phim, cũng từng đóng rất nhiều bộ phim hành động cảnh sát hình sự mà nam sinh bọn họ thích xem.
Họ mặc áo ba lỗ quần đùi hết sức bình thường, bộ dạng hút thuốc trông rất ngầu, nhưng họ lại hôn nhau đắm say và lên giường.
Rất khác với ấn tượng về “người đồng tính” của họ từ trước đến giờ.
Trong phim người đồng tính không hề xấu xí, họ vẫn có tôn nghiêm và thể diện của riêng mình.
Nhưng hiện thực gặp phải lại không như vậy.
Ngày 23 tháng Chạp, lễ cúng ông Táo về trời. Bình thường vào dịp này mọi người đều tranh thủ quay về đoàn viên, bà Miêu bận rộn chuẩn bị từ sớm tinh mơ, hấp một nồi bánh lớn, kho một nồi thịt đầy ự.
Nhà hấp nhiều bánh bao chỉ còn lại một túi bột mì nhỏ, bà Miêu nhờ ông Miêu buổi chiều mua mấy túi về, tránh cho mấy ngày tới không đủ dùng, Tết nhất mấy cửa tiệm tạp hóa lại không mở cửa.
Nhưng hôm qua trong trang trại có một cây bị đổ, ban ngày ông phải ra trang trại gia cố, Miêu Gia Nhan bảo: “Để con đi cho, nhờ họ mang tới.”
“Lạnh đấy, con đừng lặn lội.” Bữa nay thời tiết không được đẹp, bà Miêu không nỡ để em đi.
Miêu Gia Nhan đội chiếc mũ và khăn quàng bà đan cho mình lên, bảo rằng: “Không sao đâu, con không lạnh.”
Cửa hàng lương thực trên thị trấn bữa nay đông nghịt người, cửa hàng nhỏ chen chúc người vào sắp chật kín tới nơi.
Miêu Gia Nhan đặt một túi bột mì và một thùng dầu, dặn người ta mang đến tận nhà. Bà chủ ghi vào sổ, Miêu Gia Nhan kéo khăn quàng cổ, xoay người muốn ra về.
Bởi quá đông người, lúc ra khỏi cửa bị người ta đụng vào, đối phương véo lấy cánh tay em.
Miêu Gia Nhan nghiêng người muốn tránh đi, đối phương buông tay ra, trước khi đi Miêu Gia Nhan vô thức đưa mắt nhìn qua, nhất thời nín thở.
Người kia cũng đang nhìn em.
Thực ra trong lúc hoảng loạn ấy Miêu Gia Nhan cũng không nhìn thấy rõ gương mặt đối phương, bộ quần áo mặc trên người cũng khác trước rồi, nhưng Miêu Gia Nhan vừa liếc mắt đã nhận ra chính là ông ta.
Ánh mắt lom lom, có vẻ cố chấp điên cuồng, cứ nhìn chòng chọc khiến người ta sởn gai ốc.
Miêu Gia Nhan cố ý không đi về dọc theo con đường cũ, em lòng vòng ở các quầy hàng ở trên thị trấn hơn một tiếng liền.
Lúc trở về Miêu Gia Nhan gần như chạy suốt cả dọc đường, chiếc khăn quàng trên cổ giúp em cản được phần nào gió lạnh, nhưng chỗ gió hít vào vẫn khiến phổi buốt lạnh, mà Miêu Gia Nhan lại không dám ngừng lại.
Tiếng động cơ xe máy vang lên sau lưng, trong đầu Miêu Gia Nhan nổ “đùng” một tiếng, em càng chạy nhanh hơn.
Em không biết liệu mình có nên tiếp tục chạy về theo con đường trước đó, như vậy nếu có người ngang qua có thể trông thấy em, hay là nên chạy xuống đồng, nơi xe máy không thể chạy vào.
Tiếng xe máy mỗi lúc một gần, trái tim Miêu Gia Nhan gia tốc như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
May thay chiếc xe kia chạy băng qua em, lái xe là một ông bác năm mươi, sáu mươi tuổi, em chưa từng gặp bao giờ.
Miêu Gia Nhan đứng tại chỗ thở hổn hển mấy giây, ban nãy chạy một đoạn, chân em như rã rời.
Nhưng Miêu Gia Nhan còn chưa kịp thở phào, tiếng xe gắn máy lại vang lên.
Em quay đầu nhìn lại, trái tim vừa mới buông xuống lại nhảy lên.
Nhưng may mắn không đến liên tiếp hai lần.
Miêu Gia Nhan không dám chạy sâu hơn vào trong đồng, như vậy khi bị bắt sẽ cách đường chính quá xa. Nhưng nếu em cứ tiếp tục chạy thẳng, em không thể chạy nhanh hơn chiếc xe được.
Khoảnh khắc bị túm lấy mái tóc, Miêu Gia Nhan đau đến nỗi hét lên.
Đối phương dùng lực rất mạnh để bắt lấy em, lập tức kéo Miêu Gia Nhan về bên cạnh mình, sốt ruột nói: “Em đừng chạy, em đừng chạy… xin em đấy, em đừng chạy!”
Miêu Gia Nhan vận toàn bộ sức lực để giãy ra, nhưng sao có thể tránh được người đàn ông trung niên làm đồng áng quanh năm suốt tháng.
Ông ta kéo em về phía chiếc xe máy, muốn em lên xe.
Lúc này nói gì cũng vô dụng, Miêu Gia Nhan không có sức để nói, chỉ biết dùng liều mình giãy giụa, đá chiếc xe máy đổ xuống.
“Tôi không làm gì em đâu, em đừng sợ… Em đừng giãy…” Người đàn ông kia nói chuyện ồm ồm, “Nhớ chết đi được, tôi không làm hại em đâu…”
Chiếc áo bông trên người Miêu Gia Nhan bị ông ta giật ra, khóa kéo toác ở giữa, đầu khóa mắc vào chỗ cổ.
Gương mặt Miêu Gia Nhan đỏ bừng lên vì giãy giụa, bờ môi tái nhợt, người đàn ông kia phân tâm muốn sờ lấy phần bụng lộ ra ngoài vì giãy giụa của Miêu Gia Nhan, nhưng bị Miêu Gia Nhan đá đi, Miêu Gia Nhan gần như phát ra tiếng hét chói tai, “Tôi khác ông, ông buông tôi ra!”
“Không khác, giống nhau mà…” Đôi mắt người đàn ông kia đỏ lên, gương mặt kề sát vào tai Miêu Gia Nhan, hít hà cơ thể em như động vật, “Em xem em đẹp như vậy… giống nhau mà…”
Lúc Trần Triều và Đinh Văn Thao hô hoán “Ai vậy”, Miêu Gia Nhan không nghe thấy tiếng, người đàn ông kia kéo lấy áo em, khóa kéo bị kẹt ở cổ, mấy giây ấy Miêu Gia Nhan cơ hồ không thở được.
Đinh Văn Thao kéo cổ ông ta ra vừa đánh vừa mắng, Trần Triều cũng đá vào bụng ông ta.
“Mẹ kiếp, ông là thằng biến thái ở thôn nào vậy?” Đinh Văn Thao cảm thấy hết sức buồn nôn.
Thực ra đối phương rất mạnh, nếu không phải Trần Triều và Đinh Văn Thao đều hợp lực, có lẽ không thể đánh lại ông ta. Dù sao họ cũng chỉ là học sinh, người đàn ông kia làm đồng áng quanh năm nên sức người rất khỏe, nếu Đinh Văn Thao không cưỡi trên người thì ông ta để đánh có lẽ ông ta sẽ giãy ra được.
“Ông là đồng tính chứ gì? Ông muốn sờ chứ gì?” Trần Triều nện một cú vào cổ ông ta, bảo rằng: “Ông sờ tôi đi? Tôi cũng là đàn ông đấy.”
Ông ta không muốn dây dưa với bọn họ, chỉ muốn bỏ chạy. Trên đường không có ai, nếu có người qua đường thì mọi chuyện sẽ vỡ lở mất.
Miêu Gia Nhan ở bên kia cố gắng hít thở, vẫn không thể mở khóa kéo. Em đi tới kéo áo Trần Triều, chỉ vào cổ của mình.
Trần Triều sa sầm mặt giúp em kéo khóa, bởi đang kích động mà bàn tay run lên. Mất một lúc vẫn không kéo được, Trần Triều lập tức thò tay vào cổ áo, giật phăng chiếc áo ra, khóa kéo lập tức văng ra ngoài.
Miêu Gia Nhan khàn giọng gọi “Anh à”.
Trần Triều ấn lên đầu em, đẩy Miêu Gia Nhan dịch sang bên cạnh, anh bảo: “Ở đây đợi.”