Hoàn Triều

Chương 20



“Liệu em có biến mất không? Anh Triều?”

Đây là lần thứ hai Trần Triều đánh nhau với người ta, hồi lớp năm khi còn học tiểu học anh từng đánh một lần. Lần đó anh đánh nhau với đại ca hay đi bắt nạt ở trường cấp hai, dẫu vậy đánh nhau cũng không chịu nhiều thiệt thòi, chỉ là quay về bị Khương Lệ phạt một trận.

Khương Lệ ra lệnh cấm Trần Triều đánh nhau, nói như vậy là không văn minh, giống con nhà không có giáo dục.


Nói đúng hơn thì lần này cũng không được coi là đánh nhau, đối phương không hề đánh trả, chỉ muốn bỏ chạy. Trần Triều và Đinh Văn Thao đè lên người mà đánh mà đập, người kia che mặt kêu gào, thế mà trong tình huống như vậy, đũng quần đối phương vẫn còn dựng lều.

Đinh Văn Thao cảm thấy gớm thiếu điều buồn nôn, lại nện một cú đấm vào bụng người ta, bảo rằng: “Ông đúng là cái đồ biến thái chết tiệt.”

Hai người họ đánh đập đối phương như để hả giận, vậy mà đối phương bị họ đánh còn cương được, chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Sau đó hai cậu nhóc choai choai bị người đi đường kéo ra, Miêu Gia Nhan cũng kéo lấy cánh tay Trần Triều, sợ hai người họ đánh ông ta thành thân tàn ma dại, như thế thì phạm tội mất.

Người qua đường hỏi vì sao họ lại đánh ông ta thành ra như vậy.

Đinh Văn Thao không hề che giấu: “Ông… ông ta là biến thái! Ông ta…”

“Ông ta sờ cháu.” Trần Triều cắt ngang lời cậu ta, giành nói trước.

Đồng hương nghe không hiểu: “Sao? Sao lại sờ cháu?”

“Giở trò sàm sỡ với cháu,” Trần Triều nói, “Cởi quần cháu.”

Ông ta cũng không phản bác, chỉ lấy tay che mặt, nằm ở đó giống như đã chết rồi, chỉ là có thể thấy rõ ông ta vẫn còn đang thở hổn hển.

“Quấy rối à?” Có vẻ người qua đường kia không tin lời họ, còn nói: “Ông ta sàm sỡ thằng nhóc choai choai như cháu làm gì?”

Đinh Văn Thao muốn lên tiếng, Trần Triều lườm cậu ta.

“Dù sao thì hai đứa cũng đừng đánh nhau nữa, đánh người ta nhập viện còn phải bồi thường.” Xem ra người này không muốn bị liên lụy, cưỡi xe máy phóng đi luôn.

Trần Triều vẫn còn đang thở gấp, ngồi xổm ở bên cạnh đanh mặt nhìn người đàn ông kia. Không biết cổ anh bị rạch một đường từ khi nào, có máu rỉ ra. Miêu Gia Nhan duỗi tay ra, em không chạm vào miệng vết thương, chỉ kéo cổ áo anh ra muốn nhìn một chút.

Trần Triều hỏi người kia: “Ông có sợ người khác biết không?”

Đối phương cũng rất thành thật, vẫn không bỏ tay che mặt xuống, bảo rằng: “Sợ.”

“Sợ thì sau này ông đừng dây vào nó nữa, nếu không tôi báo cảnh sát, để cảnh sát bắt ông đi.” Trần Triều giẫm lên chân ông ta, anh giẫm hai cái rồi nói: “Để cả thôn biết ông là đồ biến thái, bố mẹ ông bị dìm chết bằng nước bọt của những người trong thôn, nếu ông có vợ con rồi, để bọn họ bị mắng chửi cùng ông, con trai, hoặc con gái ông vĩnh viễn là con của kẻ biến thái.”

“Bây giờ báo cảnh sát luôn đi.” Đinh Văn Thao vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, vừa nói vừa đạp lên bụng ông ta.

“Em ấy khác với ông, em ấy không phải đồng tính. Ông đừng dọa em ấy.” Trần Triều lại nói, “Hai người không phải đồng loại, đừng lừa con nhà người ta.”

Miêu Gia Nhan bị Trần Triều túm cổ tay kéo đi, toàn thân vẫn không kiềm chế được khe khẽ run lên. Một phần vì sợ hãi mà chưa kịp bình tĩnh lại, một phần do lạnh. Em không kéo khóa lên được, cứ phanh áo chạy suốt cả dọc đường, gió lạnh không ngừng thốc vào người.

Đinh Văn Thao đi bên cạnh hằm hằm chửi suốt cả dọc đường, chửi lâu như vậy rồi mà không có câu nào trùng nhau.

“Cũng xem như không đến nỗi ngốc, còn biết đường gọi điện thoại.” Trần Triều hỏi Miêu Gia Nhan, “Có đau ở đâu không?”

Miêu Gia Nhan nói, “Không ạ.”

Trần Triều lại nói: “Em nên đứng đó đợi bọn anh tới, em biết rõ ông ta đã nhìn thấy em rồi còn đi một mình à?”

Nghe giọng anh rất dữ dằn, tức giận có, sợ hãi có. Dù sao cũng chỉ là học sinh cấp hai, gặp tình cảnh này bây giờ nghĩ lại thôi vẫn thấy sợ.

Lúc Miêu Gia Nhan ở trên thị trấn chuẩn bị về đã gọi điện thoại đến nhà ông bà Trần, Trần Triều nghe máy, Miêu Gia Nhan ngại ngùng nói muốn anh đi thuận ra đường đón mình. Khi đó nếu không gặp phải chuyện gì cũng không đến nỗi bắt Trần Triều đi quá xa phải tội anh, còn nếu gặp phải thật, Miêu Gia Nhan chỉ cần kéo dài thời gian đợi Trần Triều tới.

Đây là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra, nếu nói chuyện này cho ông bà chỉ sợ họ sẽ tức giận, còn làm ầm cho khắp các thôn xóm biết. Miêu Gia Nhan bị mọi người xỉ vả từ bé đến lớn, đến khi đó chỉ sợ mọi người còn nói khó nghe hơn.

Nếu không có Trần Triều, có lẽ bây giờ Miêu Gia Nhan chỉ càng tuyệt vọng hơn.

“Em còn sợ đúng không? Buổi tối qua chỗ anh ở đi, lát về nhà thay quần áo rồi sang luôn.” Về đến trước cổng, Trần Triều nói với Miêu Gia Nhan.

“Em cũng muốn ở cùng, em cũng không muốn về.” Đinh Văn Thao ở bên cạnh nói.

Miêu Gia Nhan hơi do dự, bảo rằng: “Hôm nay bố mẹ em về.”

Trần Triều khẽ chau mày lại, bảo rằng: “Thế thì thôi, em về nhà đi.”

Miêu Gia Nhan nhìn anh, trông có vẻ ì trệ. Trần Triều lo em bị dọa sợ, cất tiếng gọi “Miêu Gia Nhan”.

Miêu Gia Nhan đang định đẩy cổng đi về nhà, nghe thấy tiếng anh gọi thì quay đầu lại. Mũ và khăn quàng của em bẩn không ra hình, cầm trong tay cả dọc đường về, gương mặt vẫn còn sưng đỏ, mái tóc rối bời, áo quần cũng mở phong phanh. Trông Miêu Gia Nhan vô cùng nhếch nhác.

Trần Triều dặn dò em: “Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện qua rồi đừng để ý nữa.”

Miêu Gia Nhan khẽ gật đầu, bảo rằng: “Cảm ơn anh Triều…”

Nói rồi em lại nhìn sang Đinh Văn Thao, nói: “Cảm ơn Đinh…”

“Khỏi phải cảm ơn, tao chỉ thuận tay giúp thôi.” Trông Đinh Văn Thao không được tự nhiên, xua tay nói, “Không cần phải cảm ơn tao đâu.”

Miêu Gia Nhan mở cửa ra, Trần Triều nói với Đinh Văn Thao: “Đừng nói với người khác chuyện này.”

Đinh Văn Thao nói: “Em biết rồi, em không ngốc.”

Hai cậu bé lúc đi còn lành lặn, lúc về vừa nhìn bộ dạng nhếch nhác là biết đã đánh nhau. Bà Trần giật bắn mình, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Hai đứa đánh nhau à? Cãi nhau à?”

“Không ạ, hai đứa con nghịch một tí thôi bà.” Đinh Văn Thao cười xuề nói.

“Ôi trời, nghịch kiểu gì mà thành ra như vậy? Cổ bị rách rồi đây này, khóa kéo rách à?” Bà Trần hỏi.

“Không sao đâu, nó cứ nằng nặc đuổi theo con.” Trần Triều nói.

Trần Triều không giống bố mình, lúc còn nhỏ cứ dăm ba ngày lại đánh nhau một trận, cháu trai so ra còn giỏi hơn con trai gấp một trăm lần, từ lúc Trần Triều tới đây bà Trần không phải lo cho cháu trai bao giờ, điều duy nhất khiến bà rầu lòng là cháu trai bà kén chọn quá, để ý nhiều. Nhưng nào giờ người lớn không cảm thấy cháu trai mình nhiễu sự, họ hầu hạ vui còn chẳng kịp.

Nhà người ta con trai con gái đều lục tục quay về, nhà họ còn phải đợi mấy ngày nữa, có lẽ phải 27, 28 Tết mới về.

Con cái nhà ông bà Miêu nhà bên lần lượt về hết rồi, bố mẹ Miêu Gia Nhan cũng đã về.

Trần Triều và Đinh Văn Thao quay về thay quần áo, Trần Triều tìm một chiếc áo rộng rãi của mình đưa cho Đinh Văn Thao. Thay đồ xong Trần Triều nhặt mấy viên đá ngoài cửa sổ ném về phía chậu hoa đối diện, ném hết rồi mà Miêu Gia Nhan vẫn chưa đi ra.

“Chắc vẫn còn đờ đẫn, bị dọa thế cơ mà.” Đinh Văn Thao nói.

Trần Triều đóng cửa sổ, nghĩ có lẽ Miêu Gia Nhan đang tắm rửa, nào giờ em bé rất ưa sạch sẽ.

Nhưng ngay lúc này, Miêu Gia Nhan đang phải đối mặt với nỗi sợ lần thứ hai trong ngày.

Lúc ấy Miêu Gia Nhan vừa mở cổng sân, tình cờ chạm tầm mắt của bố. Bốn mắt giao nhau, trong mắt bố mẹ, Miêu Gia Nhan nhếch nhác thành ra như vậy rõ ràng vì đánh nhau với người ta.

Miêu Gia Nhan mím chặt môi, em không nói gì.

Đã lâu lắm rồi em không được gặp bố mẹ, thực ra bố mẹ không muốn nhìn thấy em. Mẹ vừa nhìn thấy em đã bỏ về phòng mình nằm, nói trong người không được thoải mái, say xe. Bố em tích lửa giận bao nhiêu năm không hiểu vì sao hôm nay lại bùng phát, nói Miêu Gia Nhan ở đây suốt ngày “người không ra người quỷ không ra quỷ”.

Ông nói nửa câu trước rồi, cũng không thu nửa câu sau lại, trừng mắt lên quát: “Bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ.”

Miêu Gia Nhan vẫn giữ im lặng nghe bố mắng mỏ, nhưng bố cảm thấy em làm vậy là đang so tranh với bố, thế là lại càng giận hơn. Ngay cả ông bà cũng không cản nổi, bố ra tay đánh em.

Bà Miêu vừa đánh Miêu Kiến vừa kéo cánh tay con trai cản nó lại, ông Miêu cũng quát không được đánh. Mẹ Miêu Gia Nhan từ đầu tới cuối không ra khỏi phòng, không hỏi han câu nào.

“Anh cút đi! Cút về nhà anh đi!” Bà Miêu vừa khóc vừa nói, “Đừng có vừa về nhà tôi đã lên mặt làm cha làm mẹ, thế trước đó anh chị làm gì?”

Chỗ cánh tay và lưng ban nãy Miêu Gia Nhan bị người đàn ông kia túm lấy, bây giờ lại bị cha em đánh vào, bỏng rát và đau nhói. Miêu Gia Nhan cũng không trốn tránh, ánh mắt chết lặng, để bố em đánh đập.

“Có mấy lời tôi chưa từng nói, để tôi làm bà làm mẹ là đủ rồi!” Bà Miêu bị kích động, ôm lấy Miêu Gia Nhan khóc nấc, “Anh chị không cần con thì để tôi và bố anh nuôi nó lớn, chúng tôi cần vợ chồng anh làm gì? Cả năm anh chị về một lần, trong lòng tức giận cũng đừng trút lên người cháu tôi! Hồi thằng bé còn nhỏ ai luôn miệng nói “con gái”! Bím tóc kia do ai tết hả!”

Ông Miêu khẽ ho khan một tiếng, không cho bà nói nữa.

Bà Miêu quát lên chói tai: “Ông đừng có mà ho! Ai ai cũng cảm thấy cháu tôi có vấn đề, không bình thường! Cháu tôi sinh ra rõ ràng là cháu trai, anh chị nằng nặc bắt nó mặc váy làm con gái, bây giờ lại nói cháu tôi nam không ra nam nữ không ra nữ! Anh chị gì cũng nói được!”

“Từ nay về sau, ai còn dám động vào cháu trai tôi nữa thì cút hết đi cho tôi! Đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa!” Một tay bà Miêu ôm lấy Miêu Gia Nhan, tay kia chỉ qua chỉ lại.

Mùa đông cửa sổ đóng kín, bên nhà ông bà Miêu ầm ĩ như vậy mà Trần Triều ở nhà bên cạnh không nghe thấy gì.

Sau khi bà Miêu làm ầm một trận, bà lau mặt, hai mắt hoen đỏ đưa Miêu Gia Nhan sang nhà ông bà Trần. Bà Trần nhìn bộ dạng bà như vậy, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bà Miêu vừa lau nước mắt vừa khóc.

Trần Triều nghe thấy tiếng vội vã từ trên tầng đi xuống, thấy Miêu Gia Nhan rụt vai ngồi trên sofa, đứng ở trên cầu thang gọi em.

Miêu Gia Nhan không phản ứng lại, Trần Triều chau mày, gọi em một lần nữa. Miêu Gia Nhan vẫn làm như không nghe thấy, Trần Triều bèn đi xuống, vỗ vai em.

Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

Đinh Văn Thao bị bố túm về, mọi người đều về rồi mà cậu không về thì còn ra thể thống nào nữa.

Miêu Gia Nhan ngồi xuống giường Trần Triều theo thói quen, Trần Triều kéo ghế ở chỗ bàn học ra ngồi xuống.

Ban nãy Đinh Văn Thao dùng laptop chơi trò chơi, lúc này còn chưa cất máy tính về, Trần Triều gập màn hình, hỏi Miêu Gia Nhan: “Bố em mắng em à?”

Miêu Gia Nhan gật đầu, em đáp “Dạ”.

“Vì sao vậy?” Trần Triều lạnh lùng hỏi.

Miêu Gia Nhan dại người ra ngơ ngác lắc đầu, nói: “Không biết.”

Em thật sự không biết, có lẽ bởi vì bộ dạng em về nhà quá nhếch nhác, cũng có thể bởi vì chuyện mái tóc em.

Trần Triều nói: “Anh đến là phục.”

Có lẽ ngày hôm ấy Miêu Gia Nhan bị kích thích quá độ, phản ứng rất chậm chạp, cũng không nói năng gì. Chỉ lẽo đẽo theo Trần Triều, lên tầng xuống tầng, anh làm cái gì thì em làm cái đấy.

Ông bà Trần hơi lo lắng, nói chỉ sợ em bị bố đánh thành đứa ngốc rồi.

Trần Triều quay đầu lại nhìn, anh xoa đầu Miêu Gia Nhan, bảo rằng: “Không sao đâu, không có chuyện ấy đâu.”

Mùa đông không thể nằm dưới sàn nhà ngủ, Miêu Gia Nhan lấy đệm trong tủ ra trải xuống dưới đất, Trần Triều lại cất vào.

“Lên ngủ đi.” Trần Triều hất cằm, ra hiệu Miêu Gia Nhan đi vào, “Hai ta chen một chỗ.”

Miêu Gia Nhan lắc đầu nói: “Anh không ngủ được.”

“Đừng để ý tới anh,” Trần Triều búng trán em, “Anh có nhiễu sự cũng phân giờ giấc.”

Thế là Miêu Gia Nhan lên giường, nằm sát vào góc tường.

Trước khi Trần Triều nằm xuống, Miêu Gia Nhan vuốt gọn tóc lại thành một búi, đặt gọn trong góc, dẫu vậy Trần Triều nằm xuống vẫn thấy ngứa mặt, có mấy sợi tóc chọc vào mặt anh.

Miêu Gia Nhan gầy nhom, em mặc bộ đồ ngủ trước đó Trần Triều đưa cho, thực ra em nằm không tốn nhiều diện tích.

“Em gầy thế, cũng không biết cơm ăn vào đi đâu cả rồi.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan không trả lời, ngay cả tiếng thở cũng rất khẽ khàng, hôm nay em vẫn luôn rầu rĩ như vậy.

“Miêu Nhi à.” Một lúc sau, Trần Triều sẽ gọi em trong bóng đêm.

Miêu Gia Nhan quay đầu lại, em đáp: “Dạ?”

Trần Triều nhìn em, bình tĩnh hỏi: “Vì sao em nằng nặc nuôi tóc dài?”

Miêu Gia Nhan vẫn giữ tư thế đặt tay trước ngực, lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu.

“Chỉ là em thấy sợ…” Có giọt nước mắt rịn ra khỏi khóe mắt rồi chảy dài xuống gối, Miêu Gia Nhan từ từ nói, “Hồi nhỏ em vẫn luôn như vậy, không biết vì sao… đột nhiên mọi người đều không thích, cứ bắt em phải cắt tóc.”

“Em thấy rất sợ hãi, không biết vì làm sao.”

Miêu Gia Nhan nghiêng người sang, nắm lấy vạt áo Trần Triều, run giọng nói: “Em sợ cắt tóc rồi không còn là em nữa..”

Miêu Gia Nhan vân vê tay áo Trần Triều, hỏi anh: “Liệu em có biến mất không? Anh Triều?”

Trần Triều nói, “Không đâu”.

“Ngộ nhỡ một ngày nào đó lại có người bắt em làm người khác, tất cả mọi người trở mặt nói em không phải như vậy…” Miêu Gia Nhan khẽ hỏi, “Em nên như thế nào chứ?”