Sự chào đời của Miêu Gia Nhan là nằm ngoài ý muốn.
Lúc đó mẹ em vừa mới ra trường chưa được bao lâu, còn đang thực tập ở trường học, không muốn sinh con sớm như vậy. Khoảng thời gian vừa biết mình mang thai, bà thực sự không có ý định giữ đứa bé lại.
Tuy rằng Miêu Kiến muốn giữ, nhưng vợ không muốn sinh ông cũng không có cách nào.
Suýt chút nữa Miêu Gia Nhan đã không có cơ hội tới thế giới này.
“Suýt chút nữa” này là do khi đó ở trong khoa phụ sản làm siêu âm, nữ bác sĩ trẻ tuổi nhiều lời thốt lên rằng: “Xem giống như là con gái.”
Lúc đó thai còn chưa đầy 60 ngày, phôi thai còn chưa được thành hình, không biết cô ấy nhìn bằng cách nào.
Khi ấy mẹ Miêu Gia Nhan hơi chần chừ, trước khi vén rèm ra ngoài quay đầu hỏi lại: “…Là con gái sao?”
“Trông có vẻ giống.” Nữ bác sĩ nói.
Con gái tốt biết bao nhiêu, con gái thân thiết với mẹ mình. Thực ra thời đại đó vẫn còn nhiều nhà thích sinh con trai, còn giữ quan niệm cổ hủ muốn sinh con trai để nối dõi tông đường. Nhưng nhà họ thì khác, bởi vì câu nói “Trông giống con gái”, mà cuối cùng đã giữ em lại.
Thực ra tất cả đều là ý trời, lúc mang thai đến tháng thứ bảy mẹ của Miêu Gia Nhan cũng đi khám, lúc đó một bác sĩ sắp về hưu khám cho, bà chỉ vào màn hình nói chắc như đinh đóng cột: “Cô xem, là một bé gái.”
Mẹ Miêu Gia Nhan mang thai không những không tăng cân mà gầy đi không ít, lúc ấy bà xoa bụng, cảm thấy bé con trong bụng đang xoay người.
Bởi vậy nên lúc ở phòng sinh, hộ sinh nói với bà “Là một bé trai, ba cân hai”, mẹ Miêu Gia Nhan ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào…”
Hộ sinh mỉm cười ẵm đứa bé còn đỏ hỏn đi tới, em bé nhăn nheo còn chưa mở mắt ra, cái miệng nhỏ xíu còn đang cất tiếng khóc “oe oe”—— Rõ ràng là một bé trai.
Mẹ em đã sắm sửa đồ chơi và quần áo dành cho bé gái, ngay cả cái tên dự định đặt cũng là tên con gái. Vậy mà lúc sinh lại là một bé trai, tất cả đều bị xáo trộn.
Lúc đó bà ngoại của Miêu Gia Nhan vẫn còn, bà ngoại mừng lắm, ẵm cháu trai đầy cưng chiều. Bà ngoại ở bên cạnh khuyên nhủ mẹ Miêu Gia Nhan: “Chao ôi nó còn không dám khóc! Mới sinh mà khóc nhiều sau này mắt không tốt! Con thích con gái như vậy thì cứ nuôi như con gái đi, như nhau cả.”
Lúc đó ông Miêu bảo hay là đổi tên, gọi là “Miêu Gia Ngôn” cho giống con trai. Bà Miêu bảo rằng, “Tên “Gia Nhan” hay như vậy, nghe rất êm tai, gọi thế nào cũng được.”
(Miêu Gia Ngôn có phát âm giống tên Miêu Gia Nhan, đều là Miao Jia Yan)
Cuối cùng lúc ghi vào hộ khẩu vẫn để tên “Miêu Gia Nhan”. Mẹ em cũng làm như lời bà ngoại nói, cho em để tóc dài, thắt bím tóc, mỗi ngày lại đeo nơ buộc tóc đủ màu sắc xinh đẹp, lúc gọi em cũng gọi là “Con gái ơi”.
Miêu Gia Nhan có ngoại hình xinh xắn, đôi mắt không thể nói là to, nhưng là mắt mí lót, trông rất giống mẹ. Làn da em trắng nõn, buộc hai bím tóc trên đầu, xúng xính trong váy áo lả lướt, trông rõ ràng là một cô bé đáng yêu.
Mẹ Miêu Gia Nhan ở quê chăm em đến hai tuổi rưỡi, sau đó mới quay về thành phố tiếp tục làm việc. Khoảng thời gian đầu Miêu Gia Nhan không nỡ xa mẹ, mỗi lần mẹ đi đều khóc nức nở. Lúc đó ở nông thôn không có chuyện đi nhà trẻ, Miêu Gia Nhan cứ như vậy đến khi lên năm.
Sau này phải đi học, Miêu Kiến bảo bà đưa em đi cắt tóc, sau này không thể tiếp tục như vậy nữa.
Mặc dù khi đó mẹ Miêu Gia Nhan không nỡ, nhưng cũng không nói gì.
Không ngờ Miêu Gia Nhan vẫn luôn nghe lời nhất quyết không muốn cắt tóc, em nắm chặt hai bím tóc của mình, khóc đến nỗi thở không ra hơi, từ bé đến giờ em chưa từng khóc như vậy. Bà Miêu không đành lòng, lại ẵm em trở về.
Ban đầu người lớn chỉ cho rằng em không muốn cắt tóc, đợi đến khi ý thức được em có chút “không bình thường”, Miêu Kiến đã thử dùng đủ mọi cách, mềm rắn đều đủ cả, thậm chí còn đưa em lên bệnh viện nhi đồng trên thành phố khám, cuối cùng vẫn không thể khiến đứa trẻ “có vấn đề” quay trở lại bình thường.
Trước giờ nhà họ Miêu chưa từng phàn nàn oán trách trước mặt mẹ Miêu Gia Nhan, nhưng không biết vì sao, mẹ Miêu Gia Nhan lại càng ngày càng xa lánh con mình.
Ngày hôm ấy, đầu tiên Miêu Gia Nhan bị dọa trên đường, sau đó về nhà lại bị bố đánh, thần kinh bị giày vò liên tục, trông có vẻ ì trệ.
Trước khi ngủ Trần Triều nhắc tới chuyện mái tóc, vốn là anh định khuyên hay là em cắt tóc đi, nhưng sau khi nghe Miêu Gia Nhan kể chuyện, Trần Triều cũng không biết nên nói gì.
Sau đó Trần Triều chỉ nói: “Không muốn thì đừng cắt nữa, giữ lại đi.”
Miêu Gia Nhan rơi mấy giọt nước mắt, sau đó cũng không còn khóc nữa, cố gắng dựa sát vào tường, không chiếm chỗ của Trần Triều.
Nửa đêm em luôn nằm mơ, giật mình thảng thốt, Trần Triều bị em đánh thức mấy lần, sau đó ngủ say trở mình, gác chân lên đùi Miêu Gia Nhan, không biết có phải nhờ vậy giúp Miêu Gia Nhan khi ngủ cảm thấy an toàn hơn phần nào không, tóm lại nửa đêm về sáng em không còn giật mình nữa.
Miêu Gia Nhan ngủ lại nhà Trần Triều mấy ngày, mãi đến khi bố và chú của Trần Triều sắp quay về em mới đi về nhà.
Trong mấy ngày này, Miêu Gia Nhan hết sức bám Trần Triều, anh làm gì em cũng ở bên cạnh, Miêu Gia Nhan vẫn luôn lặng lẽ bám theo Trần Triều như vậy.
Mấy ngày Tết này chẳng ra làm sao, bầu không khí trong nhà họ Miêu vẫn rất nặng nề, bà Miêu không còn niềm nở nói cười, hai vợ chồng Miêu Kiến cũng không nói gì, ở đến trưa mùng một là đi.
Hai cô cũng không nán lại lâu, ngày hôm sau cũng bỏ đi rồi.
Mọi người đi cả rồi, theo lý mà nói Miêu Gia Nhan sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng trông em không có chút tinh thần nào.
Em thường xuyên nằm bò trên bàn của mình, gối mặt lên cánh tay, ngây người nhìn về một phía, không biết đang nghĩ gì.
Ban đầu Trần Quảng Đạt đã nói Tết sẽ về, nhưng nhất thời thay đổi, không mua được vé.
Trần Triều hỏi bố định đón Tết ở đâu, Trần Quảng Đạt nói ở nhà bạn.
Đêm giao thừa Trần Quảng Đạt uống say, gọi điện thoại về nhà, ông bà Trần xem tivi không để ý tới con sâu rượu này, chỉ có chú chịu nói chuyện với ông mấy câu, cuối cùng đưa điện thoại cho Trần Triều.
Trần Quảng Đạt ở trong điện thoại say mèm nói: “Con trai à, lúc đó đưa con về quê bố cứ nghĩ mãi, biết bao giờ bố mới đón con về được. Bố nói con nghe nè.. bố đã mua được nhà rồi, ở gần trường cấp ba liên cấp, con khỏi lo thi cử.. thi không đậu bố bỏ tiền đưa con vào!”
“Bố uống bao nhiêu rồi?” Trần Triều cạn lời hỏi, “Nói không ra câu.”
“Không uống nhiều, bố nói tới đâu rồi?” Trần Quảng Đạt hỏi, “Hai năm qua bố cứ sợ, sợ không trở mình được… có lỗi với con trai bố.”
Trần Triều sợ nhất là mấy lời sến sẩm này, bố anh hễ rượu vào là lại bám người, Trần Triều nói:” Thôi được rồi, được rồi.”
Trần Quảng Đạt lại tỉ tê một lúc lâu mới cúp máy. Trần Triều ngồi xem chương trình “Xuân vãn” với ông bà đến khi hát “Đêm nay khó quên”.
Đây là năm thứ ba Trần Triều ở quê, chỉ còn một học kỳ nữa thôi là hết cấp hai rồi.
Thời gian trôi nhanh hơn những ngày đầu mới tới, Trần Triều bây giờ ở quê đã không còn lúng túng không thích ứng được nữa. Căn phòng nhỏ trên tầng hai dần chứa rất nhiều đồ của anh, ở đây anh đã có bạn, còn có Miêu Gia Nhan.
Miêu Gia Nhan đã không thể mặc chiếc váy trắng duy nhất nữa, nó đã cũ quá rồi.
Thời tiết dần dần ấm lên sắp chuyển mình sang xuân, em lén lút mặc trong phòng mình. Trên cửa tủ có một chiếc gương, bên trong phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang dần trưởng thành, Miêu Gia Nhan ở trong gương hất mái tóc dài, ánh mắt vẫn ngây thơ trong trẻo, nhưng chiếc váy không còn đẹp như những ngày đầu.
Học kỳ này tình cảm đơn phương của Đinh Văn Thao dành cho Sa Sa đã chấm dứt, Sa Sa đã chính thức từ chối cậu ta.
Thiếu niên Đinh Văn Thao to xác chìm trong nỗi đau thất tình, ngày nào cũng thở ngắn than dài.
Bây giờ phòng của Trần Triều thường xuyên có ba người, một người ngồi trước bàn học bài, một người kê bàn trong góc làm bài, một người thì chẳng thiết tha làm gì.
Đinh Văn Thao thở dài thườn thượt, tựa vào tường trút nỗi âu sầu.
Trần Triều và Miêu Gia Nhan nhìn nhau, Trần Triều phì cười, nhưng Miêu Gia Nhan không dám cười, Đinh Văn Thao nhìn hai người họ, bảo rằng: “Không có tình thương gì cả.”
Miêu Gia Nhan làm một bài mà mất hơn nửa tiếng, lúc làm bài không được tập trung. Trần Triều nhìn thử, rõ ràng đề bài được photoi xì từ trên sách luyện tập vào, chất lượng không tốt, Trần Triều nói: “Không muốn làm thì đừng làm.”
“Ngày mai phải nộp,” Miêu Gia Nhan tiếp tục làm bài, “Không làm bài sao được.”
“Chép đáp án.” Trần Triều chỉ vào tiêu đề được in trên đầu trang giấy, “Em không có cuốn sách này à?”
Trần Triều không muốn làm bài thì sẽ nghĩ ngay tới việc chép đáp án, không muốn lãng phí thời gian. Từ trước đến giờ Miêu Gia Nhan chưa từng như vậy, trong lòng em không nghĩ đến chuyện sao chép đáp án. Em nhìn Trần Triều lắc đầu, không dám.
“Đầu óc cứng nhắc.” Trần Triều nói rồi không để ý tới em nữa.
Đinh Văn Thao nhìn chòng chọc hai người từ nãy đến giờ, đợi hai người họ nói xong, đột nhiên thốt lên: “Anh Triều này, anh nói xem có khi nào em là đồng tính không?”
“Phụt ——” Lúc đó Miêu Gia Nhan đang uống nước, đưa cốc nước lên mặt, Đinh Văn Thao vừa nói câu này Miêu Gia Nhan lập tức sặc tại chỗ, em đưa cốc nước ra, ho sằng sặc.
Nước sặc vào khí quản, thở thôi cũng khó khăn.
Trần Triều bị Miêu Gia Nhan phun nước vào người, ngay cả cuốn sách trong tay cũng bị bắn vào, đầu tiên ghét bỏ lau tay vào quần áo Miêu Gia Nhan, sau đó mới quay đầu lại hỏi Đinh Văn Thao: “Cậu bị thần kinh à?”
“Anh xem, sao em nhìn hai người ở đây nói chuyện, trong lòng cứ thấy khó chịu chứ?” Đinh Văn Thao dựa vào tường, đần mặt nói: “Em ghen rồi.”
“Cậu uống nhầm thuốc thì có.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan họ đến nỗi rịn nước mắt, Trần Triều nhìn nước trên vở, nhất thời không muốn chạm vào, đứng dậy mở cửa sổ, đợi hong khô.
Miêu Gia Nhan lấy tay áo lau cho anh, Trần Triều nói: “Đừng lau, phơi đi.”
Đinh Văn Thao ngồi thêm một lúc rồi về, lúc đó Miêu Gia Nhan ho muốn rách họng, cảm thấy khó chịu, cứ một lúc lại ho khan hai tiếng.
Trần Triều làm bài tập, đột nhiên hỏi: “Sao em phản ứng mạnh vậy?”
Miêu Gia Nhan chớp mắt: “Hả?”
“Hả cái gì?” Trần Triều viết bài không dừng tay, nói với em.
Ban đầu Trần Triều cho rằng Miêu Gia Nhan có bóng ma với từ “Đồng tính”, vừa nghe thấy liền căng thẳng theo phản xạ có điều kiện.
Miêu Gia Nhan không lên tiếng, ngồi thẳng sống lưng bên cạnh.
Trần Triều rời mắt khỏi quyển nháp, nhìn về phía Miêu Gia Nhan.
“Trước giờ anh chưa từng hỏi em,” Trần Triều tiếp tục làm bài, đột nhiên đặt câu hỏi, “Em thích ai chưa?”
Miêu Gia Nhan đang ngồi thẳng tại chỗ, bấy giờ vô thức kéo căng người, ho sù sụ không nói nên câu.
Trần Triều và Miêu Gia Nhan khác với Đinh Văn Thao suốt ngày tỉ tê chuyện này, hai người họ đều chưa từng nhắc tới. Miêu Gia Nhan nhất thời chưa kịp thích ứng với chủ đề này, cũng ngượng ngùng. Em vốn dĩ là người hướng nội, không thích tâm sự, Trần Triều vừa hỏi câu này mặt em liền đỏ ửng lên.
“Đỏ mặt cái gì? Hỏi em đấy.” Trần Triều thấy mãi mà em không đáp lại, hỏi em.
“Em không, em không có…” Miêu Gia Nhan buộc phải trả lời.
Trần Triều gõ bút vào đầu Miêu Gia Nhan, anh bảo: “Ấp a ấp úng.”