Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 71: C71



Mỹ nhân tùy ý làm bậy trong hẻm nhỏ ngẩng mặt lên, y hết sức phách lối, trên mặt chẳng che giấu chút nào, bị Đường Cảnh Hạo nhìn thấy hết.

Hắn từng gặp vô số mỹ nhân nhưng người này lại làm hắn sững sờ tại chỗ.

Dường như hắn đã gặp qua, nhưng lại biết rõ trong trí nhớ của mình chưa bao giờ có hình bóng người này.

Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy bùi ngùi mãi thôi ——

Bảo Bảo bình an trưởng thành, thật quá tốt rồi.

——————

Ý nghĩ này thoảng qua nhanh đến mức Đường Cảnh Hạo không kịp nắm bắt, vụt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức biến mất, chỉ còn hoang đường.


Dù gì Ngũ hoàng tử cũng là dòng dõi Hoàng gia, thế mà lại bị người cưỡi ngoài đường như súc sinh, nếu chuyện này truyền ra chắc phụ hoàng tốt của hắn sẽ vui lắm.

Đường Cảnh Hạo đập ba cái vào bệ cửa sổ, giọng ám vệ lập tức vang lên.

"Chủ tử."

"Chuyện hay ho thế này tất nhiên phải tuyên truyền cho Ngũ hoàng tử của chúng ta rồi."

"Dạ."

"Còn nữa......" Đường Cảnh Hạo dừng lại, nhìn chằm chằm góc nghiêng dưới lầu rồi trầm giọng hỏi, "Tiểu công tử này là con nhà ai? Sao nhìn mặt lạ vậy."


"Hồi bẩm chủ tử, đây là con trai độc nhất của Tống thừa tướng—— Tống Bảo đấy ạ."

"Tống Bảo?" Đường Cảnh Hạo nghe thấy cái tên thô tục này thì lộ ra ý cười, "Quả nhiên người cũng như tên."

Sau đó không lâu, Ngũ hoàng tử bị con trai độc nhất của Tống phủ cưỡi như ngựa truyền khắp đầu đường ngõ hẻm, bè đảng của Ngũ hoàng tử rung chuyển, hận Tống gia thấu xương nhưng Tống thừa tướng có căn cơ vững chắc nên không thể động vào, Đường Cảnh Hạo được một phen xem trò cười.

"Đúng là bảo bối mà."

Người người đều nói ca nhi Tống gia đắc tội với Hoàng gia, e là sẽ không kết hôn được, ai ngờ Ngũ hoàng tử vừa đi chưa bao lâu thì lại có một vương tử Tây Vực gióng trống khua chiêng cầu hôn Tống gia.

Khi Đường Cảnh Hạo gặp lại y chính là lúc hoa đào nở rộ khắp ngoại ô.

Nhất thời hắn chỉ nhớ được gương mặt người kia nổi bật giữa rừng đào rực rỡ, còn gã râu quai nón cao lớn thô kệch bên cạnh thật sự rất chướng mắt, nhìn là thấy bực.

Thái tử khó chịu.