Thái tử không vui, Tống Bảo được theo đuổi tới tấp cũng chưa chắc vui hơn bao nhiêu.
Y không rõ tại sao mình cứ mãi xui xẻo như vậy, lâm vào cảnh dây dưa không dứt.
Rõ ràng y chỉ là một tiểu ca nhi nhà giàu ăn ngon uống sướng, độc đinh trong nhà, bé ngoan duy nhất. Cha mẹ chưa từng kỳ vọng y làm rạng danh gia tộc mà chỉ mong y sống vui vẻ, gả cho hoàng tử hay vương tôn đều không quan trọng, không thành thân thì ở với cha mẹ cả đời cũng không sao, nếu thật sự muốn kết hôn thì bắt đối phương ở rể là được rồi.
Nhưng y lại không cách nào thoát khỏi mối phiền phức này, từ lúc y mười bốn tuổi thì người kéo tới không dứt, cứ như chỗ y là cửa ải gì đó, hệt như đi thi vậy, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu.
Y không thích Ngũ hoàng tử, cũng không thích Triệu thế tử, tên thú nhân râu ria xồm xoàm trước mắt này cũng chẳng vừa mắt y.
"Ăn gà nướng đi, Tống thiếu gia."
Vương tử Tây Vực nói giọng Trung Nguyên lơ lớ, ân cần xé một cái đùi gà bự mời Tống Bảo, dọa cho bé nhát gan yếu ớt của chúng ta hoảng sợ lùi lại ba bước, mặt mũi trắng bệch.
"Ai thèm ăn gà vớ vẩn này của ngươi, mau cút ra xa bản công tử một chút!"
Tống Bảo hung dữ quát nạt, nhưng y quá xinh đẹp nên dù chửi mắng cũng vẫn khiến kẻ có ý đồ đen tối phấn khích.
Chẳng biết tên dã nhân râu quai nón nghĩ gì mà nở một nụ cười quái dị rồi lẩm bẩm.
"Không ăn gà này thì ăn gà khác cũng được."
Tống Bảo mới mười sáu tuổi nên không hiểu thâm ý trong mấy lời bát nháo này, chỉ thấy buồn nôn cực kỳ, không muốn gã râu quai nón này tới gần.
"Bản công tử khuyên Tam vương tử cách xa ta một chút, coi chừng gãy tay cụt chân, ngay cả lưỡi cũng bị cắt đấy."
Thật ra Tống Bảo cũng là ngoài mạnh trong yếu, chỉ muốn kéo dài thời gian, y nghĩ mãi mà không rõ tại sao hôm nay ra ngoài có dẫn theo tùy tùng nhưng từ lúc đụng phải gã râu quai nón này trên đường thì đám hộ vệ lập tức biến mất, chỉ còn mình y quần nhau với gã râu quai nón.
Tay y trói gà không chặt nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, giả bộ hung dữ cũng phải cho giống.
"Ngươi nói nhảm gì thế." Vương tử Tây Vực nghe xong cũng chẳng sợ chút nào, trong mắt hắn Tống Bảo chỉ là con rối xinh đẹp tùy ý trêu chọc mà thôi, "Dù sao ta đã bảo hệ thống phong tỏa đám người quanh đây rồi, ngươi theo ta thì theo, không theo cũng phải theo. Giờ ngươi chống cự thì cha mẹ ngươi cũng chẳng tìm được ngươi đâu, năm ba ngày sau ngươi lại xuất hiện với ta, ai cũng sẽ nghĩ chúng ta ván đã đóng thuyền, cuối cùng ngươi vẫn phải gả cho ta thôi...... Ngươi đừng từ chối nữa, dù sao gả cho ta vẫn tốt hơn gả cho mấy tên làm nhiệm vụ đáng chết kia, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ thân như ngọc vì tên nam chính đã quên ngươi sạch sành sanh kia sao? Hắn là đối tượng công lược của người xuyên qua trong tương lai, ngươi ở bên hắn chỉ có kết cục bi thảm thôi, bất lực như cha hắn vậy, chẳng có ngày nào yên ổn đâu."
Tống Bảo làm thinh, hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo đứng sau cây đào cách đó không xa bị chấn động mạnh.
Vương tử Tây Vực tà mị cười một tiếng, thậm chí còn quay lưng đi ngắm hoa, Tống Bảo im lặng nhìn gáy đối phương, lập tức rút dao dăm ra khỏi ống quần rồi đâm vào lưng trái của gã râu quai nón.
"Bản công tử chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả."
Vương tử Tây Vực ngã gục, chỉ còn Tống Bảo phủi tay rồi sợ hãi giậm chân.