Hoàng Hôn

Chương 3: Đệ chương 3



Ngày hôm sau, lúc Chu Mộ đến lớp thì đã thấy Lâm Nhiễm ngồi ở bàn học rồi. Cậu mặc một bộ đồng phục xấu xí, nhìn có cảm giác rất khác.

Chu Mộ vô thức siết chặt dây đai chiếc cặp, cô đi đến chỗ của mình.

Sau lưng cô truyền đến giọng đọc tiếng anh của Lâm Nhiễm, giọng cậu rất trầm và rất hấp dẫn tai người khác.

Thấy cô đến, cậu chọc chọc vào lưng cô. Cô quay lại, nhìn cậu rồi cười, cậu nói: “Cô Chu sao đến sớm vậy!?”

Chu mộ: “Sớm sao!?”

Chạng vạng, cô hay cùng Giang Dao tản bộ ở sân thể dục. Chân trời có những đám mây màu hồng với những ánh sáng màu cam phát sáng xung quanh.

Một làn gió thổi qua, cô nghe thấy giọng nói của chính mình: “Dao Dao, mình thích một người. Rất thích, cực kỳ thích.”

Thích đến nỗi chỉ cần đứng xa nhìn cậu ấy cũng sẽ rất vui vẻ.

Buổi tối hôm đó, cô đã tâm sự những tâm tư trong lòng mình cho người khác. Rốt cuộc, bí mật đó cũng không chỉ mình cô biết nữa rồi.

Mấy ngày sau, bọn họ đã quen biết nhau, cô mới thực sự hiểu cậu.

Cậu rất thích cười, thích nói chuyện, tính tình rất tốt nên đến lớp được mấy ngày thì đã hòa mình với các bạn trong lớp rồi.

Không thích học tập, vừa đi học liền ngủ gà ngủ gật, tan học liền nói chuyện với những người xung quanh. Nhưng lại làm bài tập rất nghiêm túc, làm không được sẽ hỏi cô.

Cậu luôn gọi cô là cô giáo Chu.

Thỉnh thoảng còn trêu chọc gọi cô là học bá Chu.

Cuối tuần, bốn người bọn họ hẹn nhau cùng ra ngoài chơi.

Bọn họ đi vào khu trò chơi điện tử, đây là lần đầu tiên Chu Mộ đến đây. Ba mẹ cô từ nhỏ đã đặt kỳ vọng rất cao vào cô, nên tự nhiên sẽ quản cô tương đối nghiêm, chưa bao giờ dẫn cô đến nơi này.

Chu Mộ và Giang Dao đến cửa thì thấy máy gắp gấu, chuẩn bị lát nữa sẽ đi gắp gấu bông, mà Lâm Nhiễm và Trần Nguyên đang không biết lưu lạc ở phương trời nào.

Bọn cô gắp cả nửa ngày nhưng chẳng gắp được con nào, Giang Dao tức giận đến mức sắp đập cái kính thủy tinh.

Bên cạnh vang lên tiếng cười chế nhạo.

Chu Mộ nhìn sang, thấy Lâm Nhiễm đang đứng dựa vào máy gắp thú. Không biết cậu ấy đến đây từ lúc nào nhưng nhìn bộ dáng của cậu thì chắc chắn đã đến đây một lúc lâu rồi.

Lâm Nhiễm đi đến, khóe miệng của cậu vẫn còn nụ cười khinh thường. Sau đó chỉ đơn giản hỏi bọn họ muốn gắp cái nào.

Giang Dao chỉ chỉ vào con gấu nhỏ màu xám.

Bàn tay to rộng của cậu thiếu niên nắm vào cây lái của máy, nhích một chút bên trái, một chút bên phải. Không dùng chút sức lực nào liền gắp được con gấu đó.

Giang Dao hào hứng khen Lâm Nhiễm đến tận trời.

Trần Nguyên khinh thường nhìn qua, châm chọc nói: “Mình cũng gắp được, chỉ có kẻ ngốc mới không gắp được thôi.”

Nụ cười trên mặt Giang Dao dần dần nhạt đi, đuổi theo Trần Nguyên để đánh một cái.

Cậu thiếu niên lộ vẻ vui vẻ ở đuôi lông mày, xung quanh mình có tiếng ồn ào không ngừng. Mà trong lúc này, ánh mắt Chu Mộ chỉ có cậu thiếu niên đó, cô dường như thấy lại dáng vẻ hiên ngang, ngạo nghễ của Lâm Nhiễm khi ở trên sân bóng rổ.

Cậu nhướng mày, hỏi: “Cô giáo Chu, cậu muốn con nào đây?”

Chu Mộ nhìn vào máy gắp, chỉ chỉ con khủng long xanh.

Ra khỏi khu trò chơi điện tử, bọn họ đi vào tiệm lẩu, bốn người cùng ăn bữa cơm.

Lúc trở về, Lâm Nhiễm còn sóng vai đi cùng cô. Ven đường còn có cây bạch quả, cây xào xạc trong gió.

Lâm Nhiễm còn trêu chọc cô: “Cô Chu, hôm nay cô thấy thế nào?”

Chu Mộ không kiểm soát được mà mở miệng, nói: “Rất vui vẻ!”

Giang Dao và Trần Nguyên ở phía sau chạy đến, cùng đi với bọn họ. Dọc đường đi, tiếng cười nói không ngớt hòa vào trong gió, bay lên trời cao.

Sau nhiều năm, trên giường Chu Mộ vẫn để con khủng long màu xanh này.

Mỗi khi nhìn thấy chú khủng long đó cô liền nghĩ đến cậu thiếu niên đó, nghĩ đến cậu thiếu niên tràn đầy tự tin.

Vào cuối tháng chín, hoa quế trong trường đều đã nở, khuôn viên trường thoảng thoảng mùi hoa quế.

Chu Mộ rất thích hoa quế, lúc nhỏ ở nhà bà ngoại cô có trồng một cây hoa quế. Buổi sáng mùa hè cô cùng bà ngoại hóng mát dưới tán cây, buổi tối lại ngồi trong vườn ngắm sao. Hương hoa quế thoang thoảng lại làm cô nhớ đến bánh hoa quế của ngoại.

Nếu bà ngoại cô vẫn còn thì có lẽ cô vẫn còn có thể ăn bánh hoa quế của bà ngoại cô làm.

Đó là hương vị cô nhớ nhất, vị ngọt mềm mại và mùi hoa quế thoang thoảng, cho vào miệng là tan ngay.

Kể từ lần đi chơi đó, cô và Lâm Nhiễm đã trở nên thân thiết hơn.

Khi Chu Mộ gặp mặt cậu, cô cũng không còn khẩn trương hay ngại ngùng lo sợ nữa, trên mặt đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Nhưng cậu vốn là một người tỏa sáng, luôn có nữ sinh tới lớp tìm cậu, mà cậu hình như đã quen thuộc với tình huống này.

Cô đột nhiên cảm thấy nụ cười của cậu có chút chói mắt.

Lúc cậu trở lại, Lý Nguyên Tiêu ngồi phía sau nhào tới ôm lấy cổ cậu, sau đó trêu chọc: “Anh Nhiễm à, giá thị trường không tồi đấy! Rảnh rỗi thì chỉ dạy anh em vài chiêu.”

Lâm Nhiễm hất tay cậu ta ra, có như không còn đá cậu ta một cái, sau đó tươi cười nói: “Lý Bánh Trôi, mẹ nó, mày cút ngay!”

Chu Mộ ngồi phía trước làm bài tập, suy nghĩ sớm đã bị quấy rầy nhưng cô vẫn làm bộ không có việc gì.

Buổi tối khi về lại ký túc xá, trước khi đi ngủ đột nhiên mọi người lại nổi hứng tám chuyện.

Đầu tiên là Triệu Thiến hỏi là bọn họ cảm thấy ai trong ba đẹp trai nhất.

Sau đó không biết là ai nói tên Lâm Nhiễm.

Trình Nguyệt: “Cũng đúng cho nên chấp nhận.”

Nghe các cậu ấy nói, Chu Mộ đột nhiên nhớ hôm nay đến cậu đứng ở cửa cùng cười nói vui vẻ với nữ sinh khác.

Cậu ấy luôn có thể giải quyết mấy việc đó một cách dễ dàng.

Giống như thời cấp hai, xung quanh cậu nhiều người vô số kể.

Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Giống như một thứ mình cố gắng rất lâu mới đến được đồ vật nhưng đối người khác thì nó lại là một điều dễ dàng.

Cô nhẹ nhàng xoay người, cô liền nghe thấy Giang Dao gọi cô: “Mộ Mộ, cậu còn chưa ngủ à?”

“Đúng vậy.”

Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào ký túc xá, theo hướng của ánh sáng cũng chỉ thấy một mảnh không gian yên tĩnh.

Chu Mộ liền nghĩ thật ra bây giờ như vậy cũng khá tốt.

Ít ra bọn họ đã gặp được nhau, quen biết nhau, cùng khóc cùng cười.

Cô cảm thấy đã đủ.

Vài ngày sau, Chu Mộ biết được từ cậu là cậu đang yêu đương.

Là nữ sinh hôm đó đến tìm cậu.

Nhưng cậu vẫn tìm cô để hỏi bài, thỉnh thoảng mới nói chuyện với cô, cùng lắm cậu ấy chỉ nói:

“Ồ, thì ra câu này dễ như vậy, cảm ơn cô giáo Chu nhé!”

“Câu này là cậu ấy hỏi mình, mình không biết nên mới đến tìm cậu, lát nữa mình sẽ nói lại với cậu ấy!”                                                 

Chu Mộ nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cậu, cô không biết tại sao cậu ấy lại vui vẻ.

Cô sửng sốt, sau đó lại nở một nụ cười gượng gạo, cô biết hiện tại mình rất xấu xí.

Trần Nguyên nghe thấy thì chua chát kêu một tiếng.

Cậu ấy chẳng hề quan tâm mà ngược lại còn cười nhiều hơn.

Buổi chiều thứ sáu trường học sẽ tổng dọn vệ sinh, Chu Mộ được phân công dọn dẹp chiếc bản đen. Cô dọn dẹp rất sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn phần trên của chiếc bảng. Cô cố gắng nhón chân với tới đó nhưng cô phát hiện rằng mình không thể với tới.

Phía sau còn truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Để mình giúp cậu!”

Chu Mộ đưa giẻ lau cho cậu, dáng người cậu rất cao, nhẹ nhàng liền với tới. Tay áo đã được cậu vén lên đến khuỷu tay, lộ ra làn da màu lúa mạch, có cả những đường gân xanh nổi lên.

Lông mi cậu dài và rậm, dưới chiếc mũi cao thẳng là một đôi môi hơi mím lại, góc cạnh lộ rõ, yết hầu nhấp lên nhấp xuống rõ ràng.

Chu Mộ dời mắt, chột dạ không dám nhìn cậu nữa.

Lau xong, Lâm Nhiễm đưa giẻ lau cho cô, Chu Mộ nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Lâm Nhiễm cười đùa nói: “Học bá, sao cậu lại khách sáo với mình như vậy!?” Sau đó thì đi tới, búng vào trán cô một cách bất ngờ, khiến cô không kịp chuẩn bị thì trên trán cô đã xuất hiện một vết đỏ.

Thiếu niên nhanh chóng chạy ra ngoài,

Để lại cô đứng tai chỗ, che lại nơi bị búng trúng.

Lúc cuối tuần, bọn họ có hẹn nhau đến thư viện để làm bài tập, Lâm Nhiễm nói mình có việc nên không thể đi được.

Trần Nguyên nhỏ giọng lầm bầm: “Chắc lại cùng với bạn gái cậu ta đi hẹn hò rồi.”

Giang Dao dùng bút gõ vào đầu cậu ta, tức giận nói: “Liên quan gì đến cậu!”

Giang Dao dừng bút một chút.

Sau đó lại tiếp tục viết.

Tác giả có chuyện muốn nói: Đây là một câu chuyện rất sơ sài, lại không dài. Nếu bạn thích thì có thể đọc tiếp nhưng sẽ ra rất chậm, còn không ra là do mình lười gõ chữ.