Chu Mộ đã đợi ở nhà ga từ sớm, lúc cô đến, cô đã chọn cho mình ngồi ở gần cửa sổ.
Ngồi không bao lâu thì Lâm Nhiễm đến.
Cậu mặc một chiếc hoodie màu xám, chào hỏi với cô rồi đi đến chỗ kế bên cô ngồi xuống.
Lâm Nhiễm: “Cô Chu, cậu cũng về nhà à?”
Không đợi cô trả lời, người đó lại ngạc nhiên nói tiếp: “Nhà cậu cũng ở Giang Lăng à?”
“Đúng vậy, mình tốt nghiệp ở trường cấp hai Giang Lăng.”
Lâm Nhiễm: “Thì ra là bạn cùng trường à! Nhưng mà tại sao trước giờ mình chưa từng gặp cậu?”
Chu Mộ cười gằn: “Trường nhiều học sinh như vậy, cậu đều gặp qua hết sao?”
Lâm Nhiễm im lặng suy tư gì đó.
Năm lớp 9, cô đã từng đại diện cho học sinh lên phát biểu trên sân khấu. Đứng trong biển người mênh mông, cô liếc qua một lần liền thấy cậu đứng cuối cùng cười giỡn với ai đó.
Lúc đó cũng đã gần tới kỳ tuyển sinh của cấp ba, nhà trường yêu cầu cô lên sân khấu phát biểu, với tư cách là một học sinh ưu tú.
Mới đầu cô còn từ chối nhưng nghĩ đến gì đó nên cô đã đồng ý.
Ở trên sân khấu, cô vừa khẩn trương, vừa vui vẻ.
Hiện tại nghĩ đến cảm giác lúc đó đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Trên đường về, Chu Mộ có chút say xe, cô mơ màng dựa vào cửa sổ, đôi mắt lim dim.
Lâm Nhiễm lấy MP3 ra chuẩn bị nghe một bài hát, nhìn sang cô thì nhét cái tai nghe vào tai cô.
Âm nhạc bất thình lình vang lên làm Chu Mộ giật mình.
Lâm Nhiễm mang tai nghe, hỏi cô: “Có thoải mái hơn không?”
Chu Mộ gật đầu.
Giọng hát trong tai nghe nhẹ nhàng mà trầm thấp.
Anh ta hát:
Anh đến với em từ đầu câu chuyện.
Từ đó, anh liền thấy được ánh sáng cuộc đời anh.
Anh chỉ là không nghĩ đến cuối câu chuyện lại không có cậu.
*Lời bài hát có lẽ sẽ không đúng lắm.
Những ngày nghỉ Quốc Khánh, Chu Mộ đều ở nhà, thi thoảng sẽ đi dạo ở siêu thị dưới nhà.
Ba mẹ đều nói cô phải ra ngoài đi dạo nhiều một chút, nếu không ở nhà sẽ chán chết.
Buổi tối, cô ngồi ở trên giường gọi điện thoại cho Giang Dao, cùng cô ấy nói chuyện phiếm.
Giang Dao cẩn thận hỏi cô: “Mộ Mộ, hôm đó cậu nói cậu đang thích một người, người đó là Lâm Nhiễm sao?”
Chu Mộ sửng sốt, khẽ ừ một tiếng.
Cậu ấy thật sự đoán đúng rồi! Thích một người không thể nào giấu được, cho dù không nói lời nào nhưng đôi mắt hay cơ thể đều biểu hiện ra ngoài.
Mỗi lần Chu Mộ gặp Lâm Nhiễm, trong mắt cô dường như có ánh sáng.
Giang Dao sẽ biết người cô thích là Lâm Nhiễm.
Giang Dao im lặng một lúc, sau đó nói: “Mộ Mộ, cậu thích cậu ấy rất mệt đúng không?”
Muốn nói nhưng không thể nói, tất cả đều là cất giấu trong tim, từng chi tiết nhỏ nhặt.
Tuổi trẻ thích những thứ ngây ngô tốt đẹp, bỏ đi thì mất thứ quý giá.
Cô về lại trường trước một ngày, Lâm Nhiễm gọi điện thoại đến.
Cậu hỏi: “Cô Chu, khi nào cậu về lại trường học vậy? Mình có mang cái này đến cho cậu.”
Chu Mộ nắm chặt điện thoại, cô không thể tưởng tượng được rằng là Lâm Nhiễm thật sự sẽ gọi điện thoại cho cô.
Lúc ở trên xe, cậu ấy muốn xin số điện thoại của cô, cũng nói là trước khi đi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Chu Mộ thật sự không có hy vọng nhưng vẫn cho cậu số điện thoại.
Ở trong lòng cô thật ra vẫn còn hy vọng.
Cô kiềm chế sự kích động trong lòng, trên mặt không kìm được mà nở một nụ cười tươi.
“Chắc là khoảng 10 giờ sáng.”
Giọng Lâm Nhiễm rất nhẹ nhàng: “Được, lúc đó gặp rồi nói.”
Chu Mộ: “Gặp lại rồi nói.”
Vì sợ đi muộn, Chu Mộ cố ý đến trước để chờ.
Thời gian xuất phát ngày càng gần. Thi thoảng Chu Mộ sẽ nhìn đồng hồ, chờ người đó đến đây.
Sự thất vọng giữa hai hàng chân mày dần dần thay thế cho niềm vui.
Tài xế trên xe chờ không nổi nữa, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: “Cô bé à, cháu có đi hay không đấy?”
Không còn cách nào khác cô đành lên xe.
Cô cảm thấy chính mình như đạo đức giả, chỉ vì cậu ấy không tới thôi mà tại sao mình lại khóc?
Cô rất ít khi khóc, khi còn bé, lúc mà các bạn khác đều khóc vì nhớ mẹ thì cô đã ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế dài.
Từ nhỏ, ba mẹ cô đã dạy cô,mặc dù cô là con gái nhưng không được tùy tiện rơi nước mắt.
Ngồi xuống chưa được bao lâu thì trời liền đổ mưa.
Những giọt mưa rơi trên cửa sổ, trở thành những hàng nước, từ từ chảy xuống.
Cô lau nước mắt ở nơi khóe mắt, trong lòng cố chịu đựng mà vang lên những từ đơn tiếng anh.
Trong lòng tràn đầy vui mừng, tràn đầy sự mong chờ nhưng thứ đến lại là tràn đầy thất vọng.
Đến trường học, quanh quẩn chóp mùi Chu Mộ là mùi hoa Quế nhàn nhạt.
Hoa trên cây hoa Quế đã sắp rụng hết, chắc là sắp hết mùa.
Chu Mộ lên lầu, ngay chỗ ngã rẽ cô thấy Lâm Nhiễm ngồi trên bậc cầu thang, cậu đang đùa giỡn rất vui vẻ với một nữ sinh khác.
Là bạn gái của cậu.
Cậu ấy cũng thật xinh đẹp! Mái tóc rất dài, gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú, đôi mắt linh động nhìn đến nhìn lui, không biết cậu ấy nói gì.
Lâm Nhiễm âu yếm xoa tóc của cậu ấy.
Cô dời mắt, làm như không có việc gì tiếp tục đi lên lầu.
Mỗi một bước đều rất khó khăn.
Tiết tự học tối đó, Lâm Nhiễm chọc chọc lưng cô, giọng điệu rất chân thành: “Cô giáo Chu, mình thực sự xin lỗi! Mình có chút việc nên phải đến trường trước nhưng lại quên nói cho cậu.”
Đầu Chu Mộ cũng không quay lại, chỉ nói: “Không sao đâu.”
Ban đêm, Chu Mộ nằm ở trên giường, nhớ lại hết tất cả những việc xảy ra hôm nay.
Cô khẽ khóc lên.
Lâm Nhiễm, thích cậu thực sự quá mệt mỏi!
Nhưng mình không nghĩ sẽ không thích cậu nữa!
Sau khi nghỉ lễ về thì cuối tháng sẽ kiểm tra.
Kỳ thi lần trước, Lâm Nhiễm cố ý mượn Chu Mộ một cục tẩy, cậu nói: “Phải xin chút may mắn của học bá Chu.”
Cô cười cười không nói lời nào.
Khi phát thành tích, Chu Mộ lại là người có thành tích tụt hạng nhất.
Giáo viên gọi cô vào văn phòng, nói về thành tích lần này của cô. Mặc dù vẫn là người đúng nhất nhưng điểm so với lần trước lại giảm một chút.
Thầy giáo nhìn cô dò hỏi nguyên nhân, cô đứng nơi đó ấp úng nửa ngày nhưng vẫn chưa nghĩ ra một cái cớ nào cả. Cuối cùng chỉ nói: “Thầy, em sẽ cố gắng.”
Lời đó giống như là điều duy nhất khiến cô có thể an toàn.
Trở về lớp học, Giang Dao hỏi cô: “Thầy kêu cậu vào làm gì vậy? Là vì điểm cậu thấp hơn lần trước đúng không!?”
“Đúng vậy.” Cô chán nản gật đầu.
Từ trong cặp lấy ra bài tập, tiếp tục làm.
Giang Dao chép chép lưỡi, thì ra học bá cũng không dễ làm lắm. Là đối tượng hay bị chú ý của các giáo viên, bị gió thổi một chút cũng sẽ bị quan tâm.
Lần kiểm tra này Lâm Nhiễm làm bài cũng không được tốt lắm, thành tích đối với cậu chỉ cần đủ điểm là được rồi.
Lâm Nhiễm cảm thấy cậu và Chu Mộ khác nhau một trời một vực. Người ngồi phía trước đang cúi đầu làm bài tập, tóc chỉ đến ngang vai, trông có vẻ thoải mái hơn trước.
Giọng nói của cậu khá là lười nhác: “Cô giáo Chu.”
Chu Mộ quay lại, nhìn cậu ta như đang hỏi chuyện gì vậy.
Lâm Nhiễm không chút hoang mang, từ trong hộc bàn lấy ra một cây kẹo mút, đưa cho cô.
Khóe miệng của cậu lại cong cong: “Cậu vất vả quá, lại được hạng nhất rồi. Đây là khen thưởng cho cậu.”