Trong một trà phường của kinh thành, một chỗ ngồi gần sát cửa sổ, một người nam nhân cúi đầu thật thấp uống trà, không hề nói chuyện với những người xung quanh.
“Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Công chúa Hòa Sắt vào thành hòa thân hồi tháng trước không hiểu sao đã bị người khác giết chết, bây giờ thi thể còn đang nằm trong hoàng cung đó?” Đột nhiên, một giọng nam tử trầm thấp vang lên từ một cái bàn bên hông.
Mọi người lập tức hoảng sợ, lập tức đều ồn ào, cực kỳ hỗn loạn.
“Công chúa Hòa Sắt kia luôn ở trong cung, hoàng cung là nơi nào ai cũng đều biết, công chúa Hòa Sắt chính là công chúa của nước Thịnh Chu, ai mà dám giết nàng chứ?” Lập tức có một tiếng nói đầy nghi ngờ vang lên, hơi khó tin cười nhạo.
Mọi người lập tức hùa theo, mồm năm miệng mười mà thảo luận.
Đối với bọn họ, đây chính là một chuyện cực kỳ chấn động, nếu như là người của gia đình bình thường bị giết, chắc bọn họ cũng chỉ kinh ngạc cảm thán một chút rồi bỏ qua.
Nhưng mà đây chính là công chúa Hòa Sắt, là công chúa của nước khác, sự sống chết của nàng ta có liên quan chặt chẽ đến ích lợi giữa hai nước, chuyện nàng đến nước Thích Diệp hòa thân vốn là một chuyện rất có lợi, cuối cùng lại chết nơi đất khách, hai nước không tránh được chiến tranh.
Đến lúc đó người chịu khổ cuối cùng vẫn là bá tánh.
“Ta cũng không tin chuyện này, nếu như ở trong hoàng cung mà còn có thể xảy ra chuyện giết người, vậy Hoàng Thượng phải làm sao chứ? Không lẽ ai nấy đều cảm thấy lo lắng hết à?” Lại có một giọng nói phản bác vang lên.
Đây đúng là một chuyện làm người ta rất khó tiếp thu nỗi.
Người nam tử kia thấy mọi người đều không tin, đành phải chạy vào chính giữa mọi người, phất phất tay với bọn họ rồi nói to: “Các ngươi yên lặng trước đã, nghe ta nói này.
Ta có một người em họ làm thị vệ trong cung, bởi vì công chúa Hòa Sắt đến hòa thân cho nên đã bị điều đến Đông Hoa Viên, cũng chính là nơi công chúa Hòa Sắt ở để bảo vệ an toàn của nàng.
Ngày nào hắn cũng đứng gác ở của Đông Hoa viên cả, bên trong có chuyện gì xảy ra hắn đều biết rất rõ, lần này thừa lúc được về nhà, mới nói chuyện này cho ta biết.”
Thì ra là có người thân đứng gác trong hoàng cung, nghe hắn nói như thế, độ đáng tin cũng cao hơn một chút.
Nhưng vẫn có người không tin: “Vậy ngươi nói coi sao công chúa Hòa Sắt lại chết? Nếu em họ của ngươi làm việc ở Đông Hoa Viên thì sao không bảo vệ nàng? Còn để nàng bị người ta lén hãm hai nữa hả?”
Lời này vừa nói ra, cũng hơi có lý, lúc này mọi người đều dời mắt nhìn về phía người nam nhân đang nói chuyện kia.
Người nam nhân kia hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi nghe ta nói, nghe nói là có một người có thân phận cao vào Đông Hoa Viên nói là muốn tìm công chúa Hòa Sắt nói chuyện, biểu đệ của ta lập tức cho nàng ta vào.
Sau đó cũng nghe thấy một vài tiếng động rất khẽ, hắn cũng không đi vào xem, sau đó nữa, sau khi người kia đi ra thì mặt mày rất hoảng loạn, trên váy cũng dính rất nhiều vết đỏ đáng nghi.
Lúc đó em họ của ta cũng không nghĩ gì nhiều, sau một lúc thì đột nhiên nghe bên trong vang lên một tiếng kêu đầy sợ hãi, em họ của ta mới xông vào xem thử, trên nền tuyết trắng tinh toàn là máu! Máu đỏ tươi vương đầy đất, cảnh đó cực kỳ đáng sợ, có lẽ cả đời các ngươi cũng sẽ không nhìn thấy nhiều máu đến thế đâu.”
Người đó miêu ta rất sinh động, nói xong câu cuối, trên mặt lại còn mang theo vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng dần dần sắc bén hơn.
Mọi người đều bị giọng nói của hắn hù sợ, đều không dám nói gì.
Trong trà phương yên lặng một lúc lâu, môt người hít sâu rồi mới hỏi: “Vậy, sau đó thì sao?”
“Sau đó hả, em họ của ta bị điều đi rồi, nhưng mà hắn cũng có đi hỏi thăm một chút tình hình sau đó, ai cũng nói công chúa Hòa Sắt mất máu quá nhiều nên chết rồi, lúc chết hai mắt trợn trừng lên, chết không nhắm mắt! Trong hoàng cung đã truyền ra tin này từ lâu rồi, lần quan hệ giữa hai nước không biết sẽ xử lý thế nào nữa.” Nói xong câu cuối, người đó thờ dài thườn thượt, hơi dời mắt sang liếc nhìn cái bàn cạnh cửa sổ kia rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.
“Vậy khoảng bao lâu thì bên nước Thịnh Chu sẽ nhận được tin này hả?” Lực chú ý của mọi người nhanh chóng dời đến chuyện tranh đấu giữa hai nước, hoàn toàn quên mất công chúa Hòa Sắt đã chết.
“Chuyện này à, nếu ra roi thúc ngựa thì nhanh nhất cũng cần khoảng một tháng.” Người đó nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói.
Hắn kích động cảm xúc của mọi người, trong buổi sáng bình tĩnh này có vẻ có thêm một chút xao động lo lắng.
Người nọ lấy lại tinh thần ngầng đầu nhìn thoáng qua vị trí cạnh cửa sổ, hai người ngồi bên kia đã mất tăm, chắc là đã đi báo cáo tin tức rồi.
Hắn cong môi cười nhạt, ý bảo người bên trong trà phường dừng lại, khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn hai bóng người đang vội vã chạy trở về.
Đám người lúc nãy còn đang mồm năm miệng mười bàn tán chuyện lớn của quốc gia lập tức ngừng lại hết, chờ người đó ra lệnh.
“Nhục đại nhân, hai người đó đã đi rồi, có phải chúng ta cũng nên rút lui không?” Một người nam tử ôm quyền cung kính hỏi.
Nhục Phàm đang đứng khoanh tay cạnh cửa sổ đưa tay tháo râu của hắn xuống, lúc nãy còn là một đại hán chỉ trong chớp mắt đã biến mắt đã biến thành ám vệ đắc lực nổi tiếng của Thích Mặc Thanh.
Bóng dáng của hai người bên dưới càng chạy càng xa, hắn xoay người lạnh nhạt nói: “Rút lui.”
Trong Đông Hoa Viên cố ý dành riêng ra một căn phòng để Minh Khê chế tạo mặt nạ da người, A Lạc Lan ngồi ở bên cạnh cùng hắn, một ngày ba bữa chăm sóc nhiệt tình, không rời một bước.
Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong, xuyên qua lớp giấy cửa sổ mỏng manh chiếu sáng căn phòng bên này.
Hắn duỗi tay vuốt phẳng bức tranh Tiết Tịnh Kỳ đưa đến, thì ra, trước đây cô như thế này, rốt cuộc thì hai người cũng không giống nhau.
Trước đây hai mắt cô sáng như trăng, tươi cười vui vẻ, chỉ cần nhìn đôi mắt của cô là biết ngay cô chỉ là một cô gái ngây thơ, làm người ta đau lòng.
Mà cô của hiện tại, tuy đôi mắt không hề thay đổi, nhưng trong mắt đã không còn ánh sáng rực rỡ kia nữa, mỗi một cái nhíu mày nhăn mày đều đầy vẻ quyến rũ động lòng người.
“Thì ra đây chính là Tiểu Hoa lúc trước, nhưng không đẹp bằng bây giờ, trông nhỏ tuổi quá.” A Lạc Lan đột nhiên thò tay cướp lấy bức tranh trong tay Minh Khê, đặt trên tay xem.
“Ngươi vào đây từ lúc nào thế?” Sắc mặt Minh Khê hơi xấu đi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
A Lạc Lan vừa ngắm nhìn người trong tranh, vừa trả lời: “Mới vào lúc nãy, ta có gõ cửa, nhưng mà ngươi lại không nghe.”
Lúc nãy, chắc do hắn xem bức tranh này quá tập trung, không nghe được tiếng gõ của của A Lạc Lan.
Minh Khê xoa xoa mặt, hắn lại xem bức tranh của Tiểu Hoa đến mê mẫn, bị bỏ bùa rồi à?
“Xem đủ rồi thì trả cho ta, ta còn phải chế tạo mặt nạ.” Minh Khê xoa vùng giữa mày, lạnh nhạt nói.
Nghe hắn nói thế, A Lạc Lan còn đăng cong tay đỡ tranh lập tức đặt bức tranh xuống trước mặt Minh Khê.
“Trả ngươi, chắc ngươi sắp làm xong rồi hả, chờ ngươi làm xong rồi, ta sẽ lập tức rửa sạch sẽ cái gương mặt quỷ quái này này, biến thành gương mặt của Tiểu Hoa lúc trước.
Đổi thành một gương mặt khác để chơi thì sẽ không quá chán, nói không chừng còn sẽ có rất nhiều người biết ta nữa.” A Lạc Lan nghĩ nghĩ, nếu nàng thật sự biến thành Tiểu Hoa của trước đây, chắc chắn sẽ rất chấn động.
Nhưng mà sau khi Minh Khê nghe nàng nói xong, lại cực kỳ khinh thường cười cười: “Ngươi thích biến thành người khác đến thế sao? Không lẽ ngươi không thích dáng vẻ hiện tại của ngươi hả?”
A Lạc Lan lắc đầu: “Không phải, ngươi không cả thấy thỉnh thoảng đổi thành một người khác rất thú vị sao? Ít nhất thì cũng không buồn chán thế này, ngươi cũng nên cười nhiều một chút.
Ngươi xem ngươi suốt ngày cứ xụ mặt mãi, xấu muốn chết!”
Nàng cười hì hì rồi đột nhiên thò tay nhéo mặt Minh Khê, động tay trên đôi má trắng nõn của hắn, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, Minh Khê đang nhíu chặt mày, bực bội khó chịu nhìn chằm chằm nàng.
A Lạc Lan hít một hơi, đột nhiên thu tay lại, mặt đỏ lên.
Nàng đột nhiên quay người, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm đôi giày của nàng, hai tay túm chặt ống tay áo của bản thân, sao nàng lại thiếu kiên nhẫn đến vậy chứ?
Ngượng ngùng cười một lúc, lúc xoay người lại phát hiện ra trên má Minh Khê cũng xuất hiện hai vệt ửng hồng đáng nghi.
“Nếu ngươi không có việc gì nữa thì đi ra ngoài đi, ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc chế tạo của ta.” Minh Khê cúi đầu không nhìn nàng, giọng nói không hiểu sao lại khàn đi một ít.
“Ồ, vậy ta đi ra ngoài trước.” A Lạc Lan cố kềm ý cười của nàng lại, sải bước đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng rồi, A Lạc Lan bình tĩnh rồi đi đến phòng Tiết Tịnh Kỳ, lúc bước vào thì nhìn thấy cô đang thay thuốc.
Căn phòng u ám lại càng thâm trầm hơn một ít, trong phòng không có chút ánh nến nào, ánh mắt trởi mỏng manh chiếu vào từ ngoài cửa sổ, có vẻ sáng hơn một chút, nhưng mà cũng không có cảm giác của bản ngày.
“Tiểu Hoa, ta giúp ngươi nha.” A Lạc Lan vội vàng đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.
Nàng duỗi tay đỡ Tiết Tịnh Kỳ dậy, lại cầm gối lót sau đầu cô, để cô ngồi thoải mái hơn một ít.
“Tiểu Hoa, sao chỗ của ngươi không có cung nữ hầu hạ thế? Mấy người đó đâu rồi?” A Lạc Lan ngó trái ngó phải, từ đầu đến cuối cũng không thấy ai, hơi tức giận bất bình oán giận nói.
“Lúc đổi thuốc, ta sẽ bảo các nàng tránh đi, không cho họ vào đây, đừng có ngạc nhiên như thế.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt giải thích.
“Sao vậy? Không lẽ là vì mấy người đó vướng víu tay chân hả?” A Lạc Lan đảo mắt đáp.
Tiết Tịnh Kỳ bật cười vì ánh mắt buồn cười của nàng, nhưng không dám cười quá lớn, sợ lại làm động miệng vết thương trên bụng cô.
‘Ngươi cần cả hai lọ thuốc này hả? Ngươi nói ta biết phải bôi thuốc thế nào đi, ta giúp ngươi.” A Lạc Lan duỗi tay cầm hai bình sứ có màu sắc khác nhau nói.
Trong phòng rất yên lặng, Tiết Tịnh Kỳ từ từ cởi áo đơn của cô ra, lộ ra phần bụng quấn băng.
“Không cần, ta không cho các nàng đứng canh chùng ở đây cũng là vì không muốn để họ nhìn thấy vết thương trên bụng ta.” Tiết Tịnh Kỳ hơi bất đắc dĩ nói.
Miệng vết thương này tuy không quá sâu nhưng mà lại rất dài, nếu người nhìn thấy lần đầu tiên vẫn cảm thấy có hơi dữ tợn.
A Lạc Lan lại hừ lạnh, nhướng mày nói: “Ai mà chưa từng bị thương chứ? Ta lại cảm thấy người từng bị thương thì lại càng quyến rũ, ta còn muốn có vài vết sẹo trên người nữa này!”
Câu nói này lị chọc Tiết Tịnh Kỳ bật cười lần nữa, gương mặt hơi tái nhợt vì ý cười mà hồng hào lên, nhìn A Lạc Lan đang nghiêm túc nói chuyện, trong lòng cô lại không còn chút ngăn cách nào nữa.
Nhưng mà chờ đến khi vùng bụng của cô hoàn toàn lộ ra ngoài, nhìn vết máu đang thấm ra ngoài băng gạc, rất rõ ràng miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn.
A Lạc Lan chưa từng nhìn thấy vết thương nào nặng đến thế, sắc mặt lập tức rất xấu, nhưng mà hai mắt nàng vẫn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm băng gạc, mãi đến khi nàng từ từ tháo băng ra, đôi tay kia, mơ hồ lại có chút run rẩy.
“Từ từ thôi từ từ thôi, ta nhìn còn thấy đau nữa đó.’ A Lạc Lan không tự chủ được mà dặn dò.
Băng vải thấm huyết đúng là có hơi đáng sợ, nhưng mà mặt Tiết Tịnh Kỳ lại không hề thay đổi chút nào, không có bất cứ biểu tình nào, việc đổi thuốc suốt mấy ngày qua đã làm cô chết lặng.
Cuối cùng là kéo băng vải ra, vết máu trên đó có hơi xấu, có một số đã khô lại, nằm rải rác trên mặt băng vải.