Mặt Tiết Tịnh Kỳ dần dần trắng bệch, cô cũng không nhìn vào vùng bụng của cô, ngược lại nhìn sang nơi khác.
Chờ đến khi miệng vết thương của cô từ từ quen với không khí rồi, cô mới bắt đầu bôi thuốc.
Nhưng mà có người đẩy cửa từ bên ngoài, rồi sau đó vô cùng nhanh nhẹn mà đóng cửa lại.
A Lạc Lan đột nhiên đứng lên, ai vào mà lại không gõ cửa thế này?
Còn chưa nói gì, người đó đã vòng qua bình phong đi vào.
A Lạc Lan từng gặp chàng rồi, mấy hôm Tiết Tịnh Kỳ bị bệnh chàng cũng đều đến, hơn nữa cũng không thấy ai đuổi chàng ra ngoài, xem ra vị hoàng tử là chàng có địa vị rất cao.
“Minh Vương gia, sao người vào mà không biết gõ cửa?” A Lạc Lan đột nhiên đứng lên, trong giọng nói đầy vẻ rặn hỏi.
Thích Mặc Thanh không thèm nhìn nàng, ánh mắt sắc bén hẹp dài nhìn chằm chằm bụng Tiết Tịnh Kỳ, miệng vết thương trên đó đâm mạnh vào tim chàng.
Đến tận bây giờ, chàng chưa bao giờ cảm thấy đau lòng khi thấy người khác bị thương, nhưng mà khi nhìn thấy vết thương của cô, lại còn thấy đau hơn gấp trăm ngàn lần chính chàng bị thương nữa.
“Đi ra ngoài.” Thích Mặc Thanh híp mắt lại, trên mặt không hề có chút biểu tình.
A Lạc Lan hơi kinh ngạc, nhìn xung quanh phòng, ở đây chỉ có ba người, Tiểu Hoa bị bệnh, không thể nhúc nhích, không lẽ chàng kêu nàng ra sao?
“Người, người kêu ta đi ra ngoài hả?” A Lạc Lan chỉ vào bản thân, hơi khó tin hỏi.
Lần này, ánh mắt của Thích Mặc Thanh mới rơi xuống trên người nàng, đôi mắt hẹp dài trông vô cùng lạnh lùng.
“Đi ra ngoài.” Hắn khẽ nhúc nhích đôi môi mỏng, lại lặp lại lần nữa.
Bầu không khí trong phòng lạnh băng đông cứng, A Lạc Lan không dám thở mạnh, người nam nhân trước mặt có khí thế quá mạnh, ngay cả khi híp mắt nhìn người khác, ánh mắt cũng cực kỳ đáng sợ.
Nàng đột nhiên dời mắt nhìn sang Tiết Tịnh Kỳ, giống như đang hỏi ý cô.
Mãi đến khi Tiết Tịnh Kỳ gật đầu rồi, A Lạc Lan mới do dự đi ra ngoài.
Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì, vì sao cho dù vị hoàng tử kia làm chuyện gì cũng thành điều tất nhiên, ngay cả khi sánh vai đi cùng với Tiểu Hoa cũng chẳng thấy có chút bất ngờ nào? Ngược lại còn cảm thấy rất xứng dôi nữa?
Người Thích Mặc Thanh hơi cứng đờ ra, nhìn vết thương trên bụng Tiết Tịnh Kỳ, chàng không biết cô đã phải chịu bao nhiêu vết thương, xa nhau lâu như thế, chàng không bảo vệ cô được, ngay cả khi cô ở trước mặt chàng, chàng cũng không thể bảo vệ cô cho tốt, mới có thể để cô bị thương thế này.
Chàng rất hận, hận không thể thiên đao vạn quả Doãn Tiêu La.
Thấy chàng bước từng bước đến gần, Tiết Tịnh Kỳ theo bản năng mà muốn che lại vết thương trên bụng, nhưng mà hai tay nhanh chóng bị chàng dời đi.
“Đừng che, để ta xem nàng cho rõ.” Giọng Thích Mặc Thanh hơi khàn đi, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng không dám đến gần, còn xen lẫn một chút lửa giận và hận ý khó phát hiện ra.
Chàng vẫn luôn dừng mắt trên bụng Tiết Tịnh Kỳ, nhìn đến mức cô cảm thấy hơi ngượng.
Một lúc lâu sau, chàng từ từ thở dài: “Ta vẫn chưa thể bảo vệ nàng thật tốt.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng này trong mắt chàng, ngay cả lúc trước khi cô còn là Tiết Tịnh Kỳ cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này.
Tim Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên thắt lại, ngay cả cơn đau trên bụng cũng quên mất.
“Vương gia nói gì thế? Người sống trên đời khó tránh khỏi phải bị thương, chút vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với ta cả.” Tiết Tịnh Kỳ ngậm cười nói.
Thích Mặc Thanh đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt chỉ cách cô vài centimet, hô hấp của hai người có hơi dồn dập, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên lui ra sau một chút, lại đụng đến vết thương, không khỏi hít sâu một hơi.
“Đau sao? Dựa vào đây, đừng nhúc nhích.” Thích Mặc Thanh duỗi tay đỡ Tiết Tịnh Kỳ ngồi vững, cũng không nhắc lại đề tài lúc nãy nữa.
Để mặc cho bàn tay to của chàng đỡ cơ thể cô dựa vào trên gối, Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy cả vùng bụng của cô đều co rút.
“Thả lỏng, đừng cử động, ta thay thuốc cho nàng.” Thích Mặc Thanh điều chỉnh tư thế của cô xong, cầm lấy hai lọ thuốc ở bên cạnh.
Mở hai bình sứ có màu sắc khác nhau ra, màu thuốc bột bên trong cũng không giống nhau, nhưng tác dụng của chúng lại giống hệt nhau.
Trước đây Thích Mặc Thanh cũng không phải chưa từng bị thương, thường xuyên dùng hai loại thuốc này, tuy lành nhanh nhưng khó tránh khỏi sẽ để lại sẹo.
“Sao chàng lại đến vào lúc này?” Còn đến đúng lúc như thế, cứ cố ý chọn giờ cô thay thuốc mà đến.
Thích Mặc Thanh vô cùng nghiêm túc xoa xoa trán cô, mặt không chút biểu tình nói: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất vào lúc này chính là vết thương của nàng.”
Nhìn vết thương xấu xí ở trên đó, đôi tay đã quen quơ đao múa kiếm của Thích Mặc Thanh lại không theo sự điều khiển, đôi tay cầm bình sứ đã hơi run lên.
“Ráng chịu đựng một chút, có lẽ sẽ hơi đau.” Thích Mặc Thanh ngước mtứ nhìn Tiết Tịnh Kỳ, một tay vuốt trán cô, tay còn lại cẩn thận rải thuốc bột lên trên miệng vết thương.
Đôi tay mang theo chút vết chai của chàng hình như có tác dụng ổn định tinh thần, Tiết Tịnh Kỳ không hề cảm thấy đau chút nào cả, đôi mắt nóng bỏng kia vỗ về trán cô, cảm nhận lòng bàn tay của chàng, giống như có tác dụng làm mọi thứ bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Thích Mặc Thanh băng bó vết thương của cô lại, băng vái quấn quanh hông cô hết vòng này đến vòng khác, bó chặt vòng eo của cô.
“Được rồi, nằm xuống đi.” Thích Mặc Thanh đỡ người cô lên, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí có tác dụng làm người ta cảm thấy yên tâm, trong hai mắt Thích Mặc Thanh toàn là vẻ yên bình đang cố gắng kềm chế lại.
“Sao mấy hôm nay không thấy Hàn Nguyệt đâu thế?” Hai tay Tiết Tịnh Kỳ bình thản đan vào nhau, mắt nhìn nóc giường.
Mấy ngày nay Hàn Nguyệt cứ như bị biến mất trong không khí vậy, Tiết Tịnh Kỳ không thấy bóng dáng nàng đâu, nàng cũng không hề xuất hiện, người trong cung hình như cũng không quá hoảng sợ, cứ như là nàng vẫn còn ở đây vậy.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh càng tệ hơn nữa, khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, mấy ngày nay nàng ta sẽ không đến hầu hạ nàng được, ta sẽ sắp xếp cung nữ khác cho nàng.”
Đã làm sai chuyện? Không lẽ đang nói đến chuyện cô bị thương sao?
Tiết Tịnh Kỳ biết rất rõ chế độ quản lý thuộc hạ của Thích Mặc Thanh, cực kỳ nghiêm khắc, bây giờ chắc Hàn Nguyệt đang bị phạt ở một nơi tối tăm nào rồi.
Nói trắng ra là, rốt cuộc là vì chuyện cô bị thương mà tự nhiên liên lụy đến rất nhiều người, thật sự là không nên.
“Nha đầu Hàn Nguyệt rất không thê, không nhiều chuyện, cũng rất thông minh, không có lòng dạ gì, quan trọng nhất là nàng ta khác mấy cung nữ kia, ta vẫn có thể trò chuyện vài câu với nàng ta được.” Giọng Tiết Tịnh Kỳ có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng sức nói.
Một lúc lâu sau Thích Mặc Thanh vãn không nói gì, sau một lát mới “Ừ” một tiếng.
Lại là một khoảng yên lặng không tiếng động, nhưng lại không hề xấu hổ, ngược lại Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy bình tĩnh sau buổi trưa thế này cực kỳ thích hợp để ngủ giấc.
Chàng ngồi, cẩn thận nhìn Tiết Tịnh Kỳ, cô nằm, trong mắt quanh quẩn chuyện cũ năm xưa, lúc trước chàng cũng ngồi nhìn cô thế này, chỉ chớp mắt là một buổi chiều.
Cảm giác quen thuộc thế này lâu lắm rồi không xuất hiện, chuyện cũ lại hiện lên trong lòng cô lần nữa, người xưa không phải trong giấc mơ, cũng không phải trong trí nhớ, mà ở ngay trước mặt cô.
Một người chân thật có thể chạm đến, nhưng cô lại không thể nhận chàng, bởi vì một chút kiêng dè cuối cùng trong lòng cô.
“Ta đã phái người truyền tin tức này lại cho Doãn Tiêu La, sáng nay có hai thuộc hạ của nàng vào trà phường của ta, ta dựa theo những gì nàng nói, nói lại cho hai ngươi kia nghe không sót một chữ, bây giờ chắc đan báo cáo lại cho Doãn Tiêu La rồi.” Lần này Thích Mặc Thanh vào cung, đây chính là chuyện quan trọng nhất.
Chàng lại cảm thấy chuyện này không cần phiền phức đến thế, chàng có hàng trăm cách để đối phó với Doãn Tiêu La, chết là cách đơn giản nhẹ nhàng nhất.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ lại muốn dùng cách của cô để đối phó với Doãn Tiêu La, đó cũng là cách vụng về nhất.
Hai mắt Tiết Tịnh Kỳ sáng lên, cô biết Thích Mặc Thanh sẽ hoàn thành tốt chuyện này, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
“Cảm ơn chàng.” Môi cô hơi khô, lời có thể nói ra cũng chỉ có một câu này, cô không biết còn có thể dùng lời gì để thể hiện tâm trạng hiện tại của cô nữa.
“Không cần nói cảm ơn, nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì cứ nói cho ta biết vì sao lại muốn làm thế.” Đôi mắt sắc bén của Thích Mặc Thanh đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt cô, bầu không khí u ám trong phòng cũng hơi nhạt đi.
Thì ra cuối cùng chàng muốn nói những lời này, Tiết Tịnh Kỳ cúi mắt, không nói gì nữa.
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho chàng biết, chờ ta làm xong tất cả mọi chuyện sẽ nói sự thật cho chàng biết.” Chuyện này có liên quan đến rất nhiều người và việc, nếu cô muốn nói ra, chỉ sợ cũng không đơn giản như thế.
Chờ đến khi cô hoàn thành chuyện cô muốn làm, chứng minh được những suy đoán và nghi ngờ trong lòng cô rồi, liên kết lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện lúc trước, biết rõ toàn bộ sự thật rồi lại nói cho chàng biết tất cả mọi chuyện.
Hình như Thích Mặc Thanh đã đoán trước cô sẽ nói như thế, suy đoán đã được dự liệu từ trước nhưng vẫn làm chàng cảm thấy có chút cô đơn.
“Ta không muốn hỏi, chờ khi nào nàng muốn nói thì nói cho ta biết.’ Thích Mặc Thanh vươn tay đắp chăn kỹ lưỡng giúp cô, nhìn cô ngủ say.
Khoản thời gian sau buổi trưa thật yên lặng, Thích Mặc Thanh ngồi cạnh nàng, cứ lẳng lặng nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, chàng từng tưởng tượng ra cảnh này rất nhiều lần, bây giờ cũng đã thật sự diễn ra, làm người ta cảm thấy rất khó tin.
Nhưng mà cuối cùng thì cảm giác chân chân thật thật cũng đã xuất hiện trước mặt chàng.
Tuy bên này rất yên lặng, nhưng một nơi khác lại không yên bình.
Một góc đông bắc trong phủ Ôn Vương đã nhốn nháo ầm ĩ từ nãy giờ.
Không biết trên mặt Doãn Tiêu La đang có biểu tình thé nào nữa, sợ hãi, hoảng sợ, nghi ngờ, kinh hoảng, nàng không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành thé này.
Hôm đó nàng chỉ là tức giận quá chịu không nổi mới lấy đao ra đâm vào bụng cô, nàng cũng không đâm quá mạnh, vì sao, vì sao lại chết mất rồi?
Lại một mạng người chết trong tay nàng, tay của nàng lại dính đầy máu tươi rồi.
“Chuyện các ngươi nghe có phải là sự thật không? Có phải đã nghe nhầm rồi không?” Trong giọng nói Doãn Tiêu La mang theo chút khó tin, lạnh lùng ép hỏi hai người bên dưới.
“Chuyện này cực kỳ chính xác, sáng hôm nay chúng ta vừa mới dò hỏi một trà phường, trong đó có một người có em họ làm thị vệ trong Đông Hoa Viện, hắn biết được rất rõ ràng.
Cho nên chúng ta mới dám đến nói cho Vương phi, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì sao lại dám ăn nói bậy bạ chứ?” Người nọ cúi đầu, ân cần trả lời.
Trong nội đường có hơi tối tăm, trong phòng không thắp nến đã tối thùi, chỉ có ánh mặt trời chói chang sau trưa chiếu vào trong.
Hai người bên dưới không dám nhìn vẻ mặt Doãn Tiêu La, chỉ cúi đầu không biết nói gì, cũng không dám nhìn nàng.
Doãn Tiêu La ngồi phịch xuống cái ghế phía sau, mặt mày tiều tụy, ánh mắt dại ra.
“Rốt cuộc, vì sao mà chết?”
Hai người bên dưới liếc nhìn nhau, một người trong số họ mới từ từ nói: “Bẩm Vương phi, là vì đổ máu quá nhiều mà chết, lúc đó toàn bộ tuyết trên đất toàn là máu, không có ai cứu nàng, chắc là cứ thế mà...”
Nói đến đây, trong đầu người nọ liên tục thoáng hiện lên hình ảnh lúc đó, cảm thấy hơi buồn nôn.