Ôn Vương hình như đã sớm đoán được cô sẽ hỏi như vậy, thật ra trong lòng của hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Bóng đêm có phần mờ mịt, hắn nhìn mặt trăng soi bóng xuống hồ nước, trông có vẻ rất thật.
"Trong mấy hoàng tử được phụ hoàng lựa chọn, tâm trạng của thái tử khó đoán, từ đầu tới cuối hắn đều duy trì một thái độ thờ ơ, lạnh nhạt.
Nhị ca tầm thường vô vị, hắn ngược lại sẽ giúp ngươi, nhưng không nói được mấy câu mặt phụ hoàng.
“Người còn lại chỉ có ta.
Nếu ngươi lựa chọn ta, ta có thể giúp ngươi đối phó với tứ ca, báo thù giải hận cho ngươi, sỉ nhục hôm nay nhất định phải tra cho hắn gấp bội." Ôn Vương nói rõ ràng mỗi câu từng chữ.
Nghe lời hắn nói vô cùng hấp dẫn, chỉ cần mình chọn hắn, hắn có thể làm tất cả cho mình, để mình nhận được thứ mình muốn.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ rõ ràng rất không nể mặt hắn, cười khinh thường: "Những điều ngươi nói đúng là thứ ta muốn, nhưng thế lực của Minh Vương trong triều rất vững chắc.
Muốn đánh ngã hắn, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.
Ôn Vương có lợi thế gì để đối phó với Minh Vương?"
Muốn nói tới lợi thế, trong tay Ôn Vương quả thật không nắm được nhược điểm của Thích Mặc Thanh.
"Công chúa quả nhiên suy nghĩ chu đáo.
Trong tay ta quả thật không có lợi thế gì để đối phó với Tứ ca, nhưng trời không phụ người có lòng, lại có thể tìm được chứng cứ." Ôn Vương nói chuyện vui vẻ, nhắc tới chuyện này như một chuyện vô cùng dễ dàng vậy.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt hắn vô cùng tự tin, lại giống như từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lát.
Nếu mình hợp tác với hắn sẽ có trăm lợi mà không có một hại.
"Nếu đã vậy, kính mời Vương gia về trước, chờ ta suy nghĩ hai ngày sẽ đưa ra câu trả lời." Tiết Tịnh Kỳ rất nghiêm túc suy tính.
Nhìn vẻ mặt cô, căn bản không nhìn ra có chút lừa gạt nào, Ôn Vương rất tin chắc vào điều này.
"Được, vậy ta cho ngươi thời hạn hai ngày.
Hai ngày sau, bất kể ngươi có nhận lời hay không đều phải trả lời ta."
Ôn Vương nhìn chằm chằm vào cô, chờ câu trả lời của cô.
Mãi đến khi Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, hắn mới hài lòng xoay người rời đi.
Chờ tới lúc thấy bóng dáng của hắn tiến vào trong bóng tối phía trước, Triết Tông ở bên cạnh vội vàng đi tới trước mặt cô, hỏi: "Công chúa, hắn nói gì với ngươi vậy?"
Triết Tông ở bên cạnh không nghe được gì, chỉ có thể thấy từng động tác của bọn họ.
Nói chuyện lâu như vậy, cuối cùng lại bình an vô sự rời đi, trong lúc đó rốt cuộc đã nói gì?
"Vừa rồi, Ôn Vương nói giúp cho chúng ta ở trong đại điện là muốn kéo chúng ta về phe của hắn." Tiết Tịnh Kỳ nhìn không chớp mắt về hướng hắn rời đi, ánh mắt thâm thúy.
Triết Tông hơi nghi ngờ, nhớ lại chuyện vừa rồi ở trong điện, Ôn Vương quả thật đã nói giúp bọn họ một câu, cả quá trình cũng không có biểu hiện gì khác.
Hóa ra mục đích là ở đây, đúng là tài cao giấu kỹ.
"Công chúa, chuyện vừa xảy ra trong điện vốn là bọn họ không đúng.
Minh Vương nói đổi là đổi, không nói tiếng nào đã dẫn thị nữ bên cạnh ngươi đi.
Bây giờ, Ôn Vương đến đây, chẳng lẽ trong này có âm mưu gì?" Mày kiếm của Triết Tông nhíu chặt, đi theo sau lưng Tiết Tịnh Kỳ.
Nhắc tới chuyện này thật ra rất dễ đoán được.
Nếu là người vừa tới nước Thích Diệp, có thể không hiểu tình hình giữa các hoàng tử, nhưng Tiết Tịnh Kỳ là người từng nhìn thấy tình hình thay đổi trong kinh thành, chuyện này thật ra rất đơn giản.
Ôn Vương vốn chống địch với Thích Mặc Thanh, lực lượng thế lực của hai người ngang nhau, một tới một lui không thể đánh ngã được đối phương.
Chuyện lần này xảy ra, Nếu Ôn Vương bù đắp, Gia Thành Đế nhất định sẽ càng yêu thích hắn hơn, địa vị của hắn cũng sẽ được tăng lên.
Trước đó, Ôn Vương từng đến xin cưới, chỉ là lúc đó cô không đồng ý.
Bây giờ, hắn đã đoán được ý của mình.
"Bất kể có phải là âm mưu hay không, vẫn phải đi tiếp con đường này.
Trời khuya rồi, chúng ta về trước đã." Giọng điệu Tiết Tịnh Kỳ kiên định, không hề có cảm xúc nào.
Dù con đường phía trước có khó đi mấy đi nữa, cô vẫn kiên trì muốn đi tiếp.
Đêm nay hiếm khi không yên ổn.
Lúc Dung Tần ra khỏi bữa tiệc tối về cung, bên ngoài vang lên từng tiếng gió rít gào.
Bà ta chẳng còn tâm trạng nào ngắm trăng nữa, thở hổn hển ngồi xuống ghế xích đu bên cạnh.
Cung nữ Xảo Xảo đi theo bà ta bước lên an ủi: "Nương nương, ngài làm sao vậy?"
Chuyện đêm nay khéo quá hóa vụng, bởi vì Thích Mặc Thanh dẫn thị nữ bên cạnh công chúa Hòa Sắt đi, làm cho bữa tiệc tối rối loạn, chuyện mà bà ta lên kế hoạch tỉ mỉ vào tối nay đã thất bại, bà ta có thể không nóng nảy, tức giận được sao?
Dung Tần cũng không có gì có thể giấu giếm được tâm phúc này.
Chuyện của bà ta trên cơ bản đều có một phần công lao của nàng ta.
"Tối nay, ta vốn định để lộ tin tức thái giám hạ độc bắt được lần trước, nào ngờ Minh Vương hồ đồ, tự nhiên làm ra chuyện này." Dung Tần che trán khẽ thở dài.
Tối hôm nay, Xảo Xảo ở bên cạnh Dung Tần suốt cả quá trình, tất nhiên cũng biết được chuyện ở đại điện tối nay.
Dựa theo góc độ của nàng ta để xem xét, Thích Mặc Thanh làm chuyện này ngược lại là ơn lớn giúp bọn họ.
"Tiểu chủ, nô tỳ ngược lại cảm thấy tối nay Minh Vương làm ra chuyện này càng có lợi cho chúng ta hơn." Xảo Xảo nhướng mày nói.
Nghe nàng ta nói vậy, Dung Tần nhướng mày, trong mắt lộ vẻ mong chờ: "Sao ngươi lại nói vậy?"
"Người xem, với tính tình của Hoàng thượng, chuyện tối nay nhất định sẽ làm ngài ấy vô cùng tức giận.
Nếu tiểu chủ ngài lại để lộ ra chuyện này, Hoàng thượng đang tức giận đồng thời cũng sẽ càng để ý tới chuyện của ngài hơn.
Nếu biết là ai làm, sao dễ dàng buông tha được?" Xảo Xảo chậm rãi phân tích.
Mặc dù nghe nàng ta nói có chút đạo lý, nhưng tới làm phiền Gia Thành Đế vào lúc ông ta đang nổi nóng, nói không chừng ông ta thấy phiền, không chừng sẽ không nghe không hỏi về chuyện này nữa?
"Dù là vậy, nhưng tính tình của Hoàng thượng không dễ đoán đâu, chúng ta vẫn không nên mạo hiểm như vậy." Dung Tần nhíu mày, trong tay nghịch chuỗi phật châu.
"Nhưng tiểu chủ bỏ lỡ cơ hội lần này, phần thắng của chúng ta cũng sẽ không lớn, nếu muốn tìm đến co hội tốt hơn cơ hội lần này cũng khó đấy!" Xảo Xảo khuyên nhủ.
Nàng ta nhiều lần khuyên nhủ, ngược lại làm Dung Tần thầm nghi ngờ chuyện này thật ra không đơn giản như vậy.
Bà ta đặt phật châu trong tay xuống, chợt tới chuyện trong bữa tiệc tối nay, nhíu mày nói: "Xảo Xảo, ngươi có cảm thấy chuyện tối nay quá trùng hợp không?"
Xảo Xảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Trùng hợp à? Tiểu chủ cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?"
Dung Tần ngồi thẳng người đậy: "Ta chỉ muốn vậy thôi.
Ta cứ cảm thấy chuyện xảy ra tối nay quá lưu loát, phát tác quá đương nhiên, giống như một chuyện được lên kế hoạch từ trước vậy."
Sau khi bà ta nói ra, Xảo Xảo cũng nhớ lại chuyện xảy ra tối nay.
Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ cũng cảm giác không bình thường.
"Nô tỳ suy kỹ lại, thấy đúng như lời tiểu chủ nói vậy.
Nếu người có tâm suy nghĩ kỹ lại chuyện đã xảy ra, từ khi công chúa Hòa Sắt chọn rể, đến Minh Vương bước ra từ chối, lại đến thị nữ của công chúa Hòa Sắt đi ra, khăn che trên mặt bị rơi.
Gương mặt giống hệt với Minh Vương phi xuất hiện ở trước mắt mọi người, tất cả xảy ra đều giống như đã được lên kế hoạch từ trước." Xảo Xảo suy nghĩ theo từng chuyện mới thấy, xâu chuỗi lại việc này chính là một âm mưu được lên kế hoạch trước.
Nghe phân tích của nàng ta, Dung Tần cũng cảm thấy rất có lý.
Nhưng nếu thật sự là âm mưu, vậy kẻ đứng phía sau quá đáng sợ.
"Không có chứng cứ, chỉ dựa vào suy đoán." Dung Tần khẽ day mi tâm:"Chuyện này chờ sau này lại nói sau, phong ba trong cung chắc hẳn sẽ không nhanh chóng dừng lại như vậy đâu.
Chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình hình đã."
Hai người nói chuyện một lúc, trời cũng đã tối.
Bóng đêm buông xuống trong cung điện không lớn này, ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hòa vào ánh nến.
Khi nến tắt, trong phòng chỉ còn lại có ánh trăng êm dịu.
Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, nhưng chuyện bê bối trong hoàng cung bao giờ chẳng truyền ra ngoài?
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, tin đồn bay đầy ngoài cung, phố lớn ngõ nhỏ lập tức truyền nhau về chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối hôm đó.
Có chỗ thậm chí biến chuyện này thành một bài vè thuận miệng, mọi người trong phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tai nhau.
Mà nước Thành Châu cũng bị đồn thành một quốc gia rất nhu nhược không có năng lực, khi đối mặt với một đất nước ra sức sỉ nhục, không ngờ không hề có năng lực phản kích, mặc cho người khác làm nhục.
Triết Tông nổi giận, siết chặt thanh kiếm trong tay, sắc mặt khó coi đứng ở bên ngoài đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn chẳng hề có một gợn mây.
"Không ngờ bọn họ lại đồn nước Thành Châu hèn yếu, không có năng lực như vậy? Rốt cuộc là nước Thích Diệp bội ước trước, hay chúng ta tự nhiên biến thành đất nước hèn nhát, không có năng lực trong miệng dân chúng chứ?" Triết Tông chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, không sao thở được.
Bên ngoài đang gió tuyết lớn, Tiết Tịnh Kỳ đứng sóng vai với hắn ta ở trong đình, cô có thể cảm nhận được cơn giận của hắn ta.
Dù sao không phải ai cũng chịu được khi tự nhiên bị sỉ nhục vô cớ.
"Trong lòng chúng ta hiểu rõ chân tướng sự việc là được rồi, cần gì để ý xem người khác nói gì, nói thế nào." Tiết Tịnh Kỳ hơ hai tay trên than, mắt hơi híp lại nhìn tuyết trắng bay loạn bên ngoài.
Triết Tông không khỏi nhìn cô: "Ngươi không phải là người nước Thành Châu, làm sao có thể hiểu được chứ? Có một số việc nói thì đơn giản, nhưng cảm nhận trong lòng mình mới là chân thật nhất."
Hắn ta đột nhiên hơi phiền não đấm một phát vào cây cột bên cạnh.
Dù sắc hắn ta có mạnh mấy đi nữa cũng khó có thể đánh đổ được cây cột vững chắc kia, nhưng lại tiện cho hắn ta trút cơn giận.
"Nếu chuyện này truyền tới tai người trong nước Thành Châu, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Tranh thủ mấy ngày tin tức chưa truyền đi quá xa, ta muốn dẫn binh mã quay lại." Triết Tông nhíu mày suy nghĩ một lát, đột nhiên nói.
Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn hắn ta, bảo hắn ta kìm chế kích động của mình lại.
"Bây giờ ngươi về cũng vô ích thôi."
Quả nhiên, Triết Tông lập tức quay đầu: "Sao có thể?"
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi về rồi có thể làm gì? Là dẫn binh mã của ngươi bắt tất cả những người truyền ra tin đồn, hay có thể thông qua lực lượng của ngươi làm cho lời đồn không truyền được tới nước Thành Châu? Hay nói cho người trong nước Thành Châu biết, trên thực tế sự cố là do người của nước Thích Diệp gây ra?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi từng câu.
Nếu mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng vũ lực, vậy thì tốt biết bao.
"Trong chuyện này, ngươi và ta đều không có cách nào.
Cho dù là quốc chủ nước Thành Châu cũng không làm gì được.
Phải là chuyện nằm trong khả năng của mình, mới nghĩ xem có giúp hay không." Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng vẫn xoa dịu được cảm xúc của hắn ta, khiến hắn ta bình tĩnh lại.
Triết Tông ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc bén nhìn hoa tuyết bay bên ngoài rèm.
"Vậy ta lại hết cách rồi sao?" Vẻ mặt Triết Tông hơi chán nản.
"Chuyện này do ta gây ra, tất nhiên phải do ta gánh chịu.
“Chỉ chờ đến khi một vài chuyện mới mẻ khác xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ mới quên đi chuyện lúc trước, theo đuổi thứ mới mẻ." Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.