"Chuyện này không phải là lỗi của ngươi, muốn trách thì trách Minh Vương.
Nhưng sao thị nữ của ngươi lại giống Minh Vương phi vậy? Trước đó ta chưa từng gặp nàng." Triết Tông cân nhắc được chút manh mối.
Tiết Tịnh Kỳ vốn không định giấu hắn ta.
Nếu hắn ta hỏi, vậy cô sẽ nói rõ cho hắn ta biết: "Thị nữ kia thật sự không phải là Minh Vương phi gì đó, mà chỉ là dịch dung, để Minh Vương dẫn nàng đi."
Triết Tông hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao vòng tới vòng lui, mục đích cuối cùng chỉ là làm Minh Vương dẫn nàng ta đi, lại gây ra sóng to gió lớn như vậy chứ?
"Ngươi muốn Thích Diệp rối loạn vì chuyện hòa thân à? Ly gián mối quan hệ giữa Minh Vương và Hoàng thượng sao?" Triết Tông suy đoán.
Tiết Tịnh Kỳ lại lắc đầu: "Nếu mục đích của ta là vậy, căn bản không cần dùng tới chiêu này.
Ta sai người dịch dung thành dáng vẻ của Minh Vương, chỉ để mọi người sinh ra ảo giác, khiến bọn họ nghi ngờ về cái chết của Minh Vương phi, thẩm tra lại lần nữa mà thôi."
Chuyện có nhân mới có quả, nhưng rất nhiều chuyện chưa chắc đã đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn hắn ta, bỗng nhiên rũ mí mắt xuống.
"Nói vậy, cái chết của Minh Vương phi năm đó có vấn đề, nhưng vẫn không có ai điều tra ra?" Triết Tông có hơi khiếp sợ than thở.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhìn về phía tuyết bay ngoài rèm: "Đúng vậy, tất cả mọi người tưởng nhầm Minh Vương phi bị đám cháy bất ngờ thiêu chết là thiên tai, nhưng sự thật phía sau chuyện này chắc chắn không chỉ có vậy."
Hóa ra tất cả kế hoạch đều là vì Minh Vương phi.
Xem ra khi Minh Vương phi còn sống nhất định là một người vô cùng tốt, sau khi chết còn có rất nhiều người nhớ cô.
"Vậy ngươi và Minh Vương phi là bạn rất thân à?" Triết Tông dè dặt hỏi, sợ chạm đến vết thương lòng của cô.
Tiết Tịnh Kỳ im lặng một lát mới nói: "Rất tốt, chúng ta thân như tỷ muội."
Thì ra là thế.
Triết Tông không nói gì nữa, trong đình có phầm yên tĩnh.
Minh Vương phủ.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào trong gian phòng, A Lạc Lan vừa mở mắt ra, đã thấy thị nữ đứng thành hai hàng phía trước, chờ hầu hạ.
Không ngờ tình cảnh lớn hơn cả khi nàng ta còn là công chúa.
"Vương phi ngài tỉnh rồi, mời rửa mặt." Thị nữ đứng đầu bưng chậu nước tới, một mực cung kính hầu hạ nàng ta.
A Lạc Lan lúng túng cười: "Các người đừng gọi ta là Vương phi, ta thật sự không phải là Vương phi của các người.
Cứ gọi ta...!A Lan là được rồi."
Nàng ta vừa dứt lời, đám nô tỳ phía dưới đã đồng loạt quỳ xuống, chỉ còn lại những cái đầu đen và cơ thể run rẩy vì thấp thỏm lo âu.
"Nô tỳ không dám."
A Lạc Lan vẫn hơi khó chịu.
Nàng ta chiếm vị trí của Tiết Tịnh Kỳ đi tới Minh Vương phủ, còn có một đám tỳ nữ xem nàng ta thành Tiết Tịnh Kỳ để hầu hạ, làm sao nàng ta có thể yên tâm được?
"Nếu không mấy người các ngươi ra ngoài đi, để hai người lại hầu hạ là được rồi.
Các người nhiều người đứng ở đây như vậy, ta sẽ không được tự nhiên." A Lạc Lan giơ tay ra hiệu số hai, mỉm cười nói.
Tỳ nữ dẫn đầu kia nhìn đám người phía sau và dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ lui xuống.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại ba người, A Lạc Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vương phi, nếu đám nô tỳ hầu hạ không được tốt, Vương phi nhất định phải nói ra đấy." Tỳ nữ dẫn đầu nói.
A Lạc Lan khoát tay: "Các người hầu hạ rất tốt, chỉ là ta không quen nhiều người hầu hạ ta như vậy.
Đúng rồi, các người đừng gọi ta là Vương phi, gọi ta là A Lan đi?"
Có tiếng "bịch bịch" vang lên, hai tỳ nữ kia lại quỳ xuống.
"Nô tỳ không dám."
A Lạc Lan có phần bất đắc dĩ chớp chớp mắt, sau khi thay trang phục xong, các thị nữ mới dẫn nàng ta ra ngoài.
"Bây giờ đi đâu vậy?" A Lạc Lan được các nàng dẫn đường đi về phía trước, không biết phía trước là con đường nào đang chờ đợi nàng ta.
Chắc không phải muốn dẫn nàng ta qua gặp Minh Vương gì đó chứ?
A Lạc Lan nghĩ đến đây, lông tóc toàn thân dựng ngược.
Cả đời này nàng ta cũng không muốn gặp lại người không lộ ra cảm xúc vui buồn, sắc mặt lạnh lùng kia.
May mà đêm qua nàng ta ngủ một người.
Khuya khoắt cũng không có tiếng động gì, không ngờ nàng ta luôn thích ngủ mà hôm qua lại không ngủ được sâu giấc.
Cũng không biết trong cung thế nào, có phải Tiểu Hoa đang lo lắng cho nàng ta không?
"Vương gia đã dậy từ sớm, bây giờ đang ở trong sảnh chính chờ ngài qua cùng ăn sáng đấy!" Thị nữ trả lời.
Quả nhiên là phải đi gặp tên quỷ mặt lạnh kia.
A Lạc Lan chỉ mong trên lưng mình có thể mọc ra đôi cánh, bay đi mới tốt.
"Ta cảm thấy hơi đau bụng, ta đi nhà xí đã.
Các người hãy đi trước, ta sẽ tới sau." A Lạc Lan ôm bụng, giả vờ đau bụng rồi xoay người muốn chạy.
Một đám thị nữ phía sau lại đuổi theo, liều mạng bám sát phía sau nàng ta, nói lưu loát: "Nô tỳ qua đó hầu hạ ngài."
Một đám người giống như âm hồn không tan, A Lạc Lan đi lòng vòng trong sân rộng vài vòng, nhưng bất kể nàng ta đi tới đâu, bọn họ đều đi theo tới đó.
Đi tới đi lui vài vòng, bọn họ không mệt, A Lạc Lan rẽ loạn cũng sắp choáng váng rồi.
Cho dù là cung nữ nước Thành Châu cũng không khó đối phó như vậy.
Xem ra bọn họ đã quyết tâm đi theo mình rồi.
"Vương phi, ngài vẫn nên ngoan ngoãn đi qua ăn sáng đi.
Nếu Vương gia không gặp được ngài, sẽ phái người qua tìm ngài đấy." Thị nữ thở hồng hộc, mặt đỏ bừng vì chạy.
Lại không phải chỉ ăn sáng thôi sao? Có gì phải sợ chứ?
A Lạc Lan khẽ sờ mặt mình, dịch dung vẫn còn.
Cho dù xảy ra chuyện gì, nàng ta còn có gương mặt này bảo vệ mình.
"Bụng ta hết đau rồi, ngược lại có hơi đói, đi thôi." A Lạc Lan ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía sảnh chính.
Nàng ta không biết, một đám thị nữ phía sau nàng ta lại đang len lén lau mồ hôi trên trán.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua Vương phi khó đối phó như vậy!
Khi đẩy cửa bước vào, A Lạc Lan vẫn có hơi sợ.
"Vào đi." Tay nàng ta vừa đặt lên khung cửa, bên trong đã vọng ra giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc.
A Lạc Lan hơi lúng túng thả tay xuống, thị nữ bên cạnh mở cửa ra.
Thích Mặc Thanh đang ngồi đọc sách, ánh mặt trời phía sau chiếu lên trên người chàng.
Nếu không phải sắc mặt chàng quá lạnh lùng, thật ra vẫn có chút cảm giác ấm áp đấy.
"Ngồi xuống ăn đi." Thích Mặc Thanh thấy nàng ta bước vào, chàng cất quyển sách trong tay và đi tới bên bàn.
Trên bàn bày hơn mười món điểm tâm, bên cạnh là một đĩa đậu phụ vàng.
Các món này làm người ta vừa nhìn đã thấy thèm và muốn ăn, đồng thời không kém hơn trong cung.
A Lạc Lan không hề nghĩ ngợi, lập tức ngồi xuống.
"Đây là món nàng thích nhất, ăn đi." Thích Mặc Thanh chuyển đĩa đậu phụ vàng đến trước mặt nàng ra.
A Lạc Lan cầm đũa, đẩy đĩa đậu phụ vàng ra.
"Cho dù thứ này ăn ngon thật, nhưng không phải món ta thích nhất.
Ta thích nhất là món này." A Lạc Lan cầm lấy một đĩa bánh ngọt củ sen hoa quế.
Bánh ngọt thơm mùi hoa quế mới là món yêu thích nhất của nàng ta.
Thích Mặc Thanh thấy thế, sắc mặt đột nhiên trầm xuống nhưng không nói gì, chỉ dặn thị nữ bên cạnh lấy thêm một đĩa bánh củ sen hoa quế lên.
"Uống nước đi, cẩn thận kẻo bị nghẹn." Thích Mặc Thanh rót một chén nước, chuyển qua trước mặt nàng ta.
"Cảm ơn." A Lạc Lan uống một hớp nước, trong lòng thật ra không còn sợ Thích Mặc Thanh nữa.
Thích Mặc Thanh cầm đôi đũa trong tay, dù thế nào cũng chẳng thấy thèm ăn.
Cho dù gương mặt trước mắt này giống Tiết Tịnh Kỳ, nhưng nàng ta cho hắn một cảm giác rất khác.
Một đợt thăm dò vừa rồi đã khiến chàng hiểu rõ mọi chuyện không đơn giản như mình tưởng.
"Tịnh Kỳ, nàng thật sự không nhớ gì về chuyện lúc trước à?" Thích Mặc Thanh khẽ hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Lại là vấn đề này.
A Lạc Lan vội vàng đặt đôi đũa trong tay xuống, xua tay lắc đầu: "Ta thật sự không phải là Tiết Tịnh Kỳ gì hết.
Vương gia ngươi thật sự nhận nhầm người rồi."
Nếu không phải ở đây không liên lạc được với Tiểu Hoa, nàng ta nhất định sẽ bóc mặt nạ da người trên mặt mình ngay trước mặt chàng, để chàng nhìn cho rỗ.
Nhìn nàng ta hoảng sợ như đặc biệt không muốn thừa nhận chuyện này, Thích Mặc Thanh mỉm cười, không hỏi gì nữa.
"Đừng lo lắng, nàng không muốn nói, vậy thì đừng nói, mấy ngày tới nàng cứ yên tâm ở lại trong phủ đi.
Nàng muốn ăn gì, muốn làm gì cứ nói với bọn họ là được.
Chỉ có một điều là không cho phép ra khỏi phủ." Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói, lại biến thành kẻ lạnh lùng, nghiêm khắc vô tình kia.
"Ngươi không thể đưa ta về cung sao?" A Lạc Lan nhướng mày hỏi.
"Không thể." Thích Mặc Thanh lạnh lùng từ chối.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, hai người không nói gì với nhau nữa, A Lạc Lan lặng lẽ ăn sáng, không nói một lời nào.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó là một giọng nam trầm khẽ: "Vương gia, Giả Sơn cầu kiến."
Có người đến rồi? Phản ứng đầu tiên của A Lạc Lan là đứng dậy rời đi.
Tuyệt đối không thể lại để cho bất kỳ ai nhìn thấy gương mặt của nàng ta nữa.
Lúc trước dịch dung thành như vậy đã bị mọi người chú ý, thêm một người nhìn thấy sẽ thêm một phần nghi ngờ.
Nhưng nàng ta còn chưa đứng dậy, bên cạnh bất chợt có một bàn tay ấn vai nàng ta xuống.
"Vào đi." Thích Mặc Thanh nhìn cô nói.
Rất nhanh lại có người đẩy cửa ra, tay chàng cũng từ trên vai A Lạc Lan thả xuống.
Giả Sơn thỉnh an xong, lúc ngẩng đầu lại không hề kinh ngạc, trái lại còn thỉnh an A Lạc Lan.
Sau đó hắn nhìn Thích Mặc Thanh nói vài chuyện không quan trọng.
Lúc nói dứt lời, hắn lại đứng ở bên cạnh Thích Mặc Thanh, chắc hẳn là thị vệ bên cạnh chàng.
"Nếu Vương gia có việc, vậy ta lại về trước đây." A Lạc Lan nói dứt lời đã vội vàng đứng lên, chỉ muốn chạy khỏi chỗ này.
"Các người đưa Vương phi về phòng." Thích Mặc Thanh vừa dứt lời, đám thị nữ bên cạnh lại nhanh chóng bước tới sau lưng nàng ta.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Thích Mặc Thanh mới xoay người đi tới thư phòng.
Lúc Giả Sơn ra khỏi cửa, nhìn về phía A Lạc Lan rời đi.
Cho dù hắn vô cùng chấn động, nhưng Vương phi này căn bản cho hắn cảm giác không giống với Tiết Tịnh Kỳ.
Ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được, làm sao Thích Mặc Thanh có thể hồ đồ đến mức đưa người giả mạo này về?
Giả Sơn giấu đi suy nghĩ của mình, bước chân đi theo Thích Mặc Thanh.
Bọn họ vào thư phòng, hơi lạnh bên trong phả vào mặt.
Mỗi lần vào thư phòng đều là một thử thách rất lớn, ở đây chưa bao giờ đốt than.
Cũng chỉ có Thích Mặc Thanh có thể nghỉ ngơi ở trong thư phòng suốt một ngày mà sắc mặt không hề thay đổi.
"Điều tra thế nào?" Sắc mặt Thích Mặc Thanh khó coi nói.
Giả Sơn bước tới một bước trả lời: "Đã phái người đến bên nước Thành Châu thăm dò.
Thị nữ bên cạnh công chúa Hòa Sắt đều lớn lên cùng nàng ta từ nhỏ, không có nhận người ngoài cung hoặc nơi nào khác.
Hơn nữa cung nữ đều là người nước Thành Châu, không có người bên ngoài."
Mỗi câu nói của hắn đều làm ánh mắt Thích Mặc Thanh càng thâm trầm hơn, cuối cùng hoàn toàn ảm đạm.
Mấy ngày nay, Giả Sơn vẫn luôn thăm dò tin tức trong nước Thành Châu, chính là để hoi thăm rõ ràng về thân phận của công chúa Hòa Sắt.
"Có thị nữ nào cố ý che giấu thân phận, hoặc không muốn người biết không?" Thích Mặc Thanh nói tiếp.
Giả Sơn lắc đầu: "Mấy chục năm nay công chúa Hòa Sắt đều rất rõ ràng, cung nữ bên cạnh không phải là quốc chủ nước Thành Châu ban cho nàng thì chính là quốc hậu ban cho nàng.
Mà nàng gần như chưa từng bồi dưỡng cung nữ khác, thậm chí cung nữ có cũng là do rạn nứt quan hệ với quốc hậu."
Công chúa Hòa Sắt xuất thân trong sạch như thế, rốt cuộc làm sao biến ra được một người có mặt mũi giống hệt với Tiết Tịnh Kỳ?