Quý Ninh nhìn Hoàng Thượng ôm má ngơ ngơ ngác ngác đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu, "Tiểu Hoàng Thượng, cậu nghĩ gì vậy?"
Hoàng Thượng bĩu bĩu môi gạt tay Quý Ninh ra, "Mới không có a!"
Quý Ninh nghiêng đầu nằm ra bàn nhìn cậu, "Hoàng Thượng a Hoàng Thượng, thần thiếp bên người lâu như vậy, người nghĩ gì thần thiếp đều biết đó nga!"
Hoàng Thượng chột dạ đảo mắt, "Tớ... tớ mới không có nghĩ cái gì bậy bạ hết á!"
Quý Ninh nhìn tiểu ngốc manh hai má hồng hồng chột dạ giấu đầu lòi đuôi che miệng cười, "Ai nha ai nha, Hoàng Thượng a người ta có nói cái gì đâu nha! Sao lại chột dạ vậy?!"
"Hừ" Hoàng Thượng bĩu môi liếc Quý Ninh, "Cậu chỉ giỏi ức hiếp tớ!"
"Thần thiếp nào dám a!" Qúy Ninh nhịn cười lắc lắc đầu. Ai nha, tiểu ngốc manh này đúng là manh chết người a!
Hoàng Thượng u oán liếc cậu rồi đứng dậy, "Tớ không nói chuyện với cậu nữa!"
"Ai... Này, cậu đi đâu vậy?" Quý Ninh vội vã đứng dậy đuổi theo.
"Tớ đi thư viện, sắp thi rồi phải đọc một ít sách!"
Quý Ninh nhìn Hoàng Thượng một bộ dạng quyết tâm liền tròn mắt nhìn trời... Ai nha, hôm nay mặt trời mọc hướng Nam hay hướng Bắc vậy a??? Tiểu ngốc này muốn đọc sách sao??? Nghĩ nghĩ, Quý Ninh liền đuổi theo, "Hoàng Thượng, thần thiếp theo bồi người a!"
Hai người một đường đùa giỡn mà đi tới thư viện. Chỉ là vừa đến không bao lâu Quý Ninh liền cảm thấy rợn da gà. Ai nha ai nha, tháng bảy đã qua rồi mà! Sao y lại cảm thấy ớn lạnh quá a!
Quý Ninh len lén đảo đảo mắt nhìn một hồi, đột nhiên thấy phía đối diện Vi học trưởng đang ngồi bất động như tòa băng sơn mà đọc sách. Quý Ninh nuốt nuốt nước bọt, thảo nào thấy lạnh a! Thì ra nguồn nhiệt phát ra từ học trưởng!
Vi Thần đang đọc sách đột nhiên ngẩng mặt lên, tay nâng cặp kính nhìn thẳng phía Quý Ninh, y giật mình vội đưa quyển sách lên che mặt mình. Ai nha, không thấy, không thấy, không thấy nha! Ánh mắt đó thật đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ a!
Vi Thần nhíu nhíu mày gấp quyển sách lại, Quý Ninh nghe tiếng động chợt cảm thấy không ổn khều khều Hoàng Thượng, "Ai nha, tớ... tớ về phòng một chút! Đau bụng quá a!"
"Ân!" Hoàng Thượng dừng lại nhìn nhìn Quý Ninh một chút rồi gật đầu. Nháy mắt, QuýNinh chân còn nhanh hơn thỏ chạy ra khỏi thư viện cậu chớp chớp mắt nhìn theo y, vừa quay lại thì thấy bóng người đứng trước mặt. Hoàng Thượng ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng trước mặt thì giật mình, "Ai nha học trưởng!"
"Ừm!" Vi Thần gật đầu, hai mắt giấu sau cặp kính nhíu nhíu mày nhìn cửa thư viện.
Hoàng Thượng nhìn theo, rất không nghĩa khí mà tự khai, "Qúy Ninh cậu ấy thấy anh liền trốn về phòng rồi a! Cậu ấy nói, anh... anh muốn tìm thì đến phòng mà tìm!"
Hắn nhìn cậu, lạnh lùng nâng cặp kính, "Cậu ta nói như vậy à?"
Hoàng Thượng ngốc ngốc gật đầu, "Thật a!"
Vi Thần nhìn cậu không nói thêm gì quay trở về chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, chưa đầy mười phút, Vi Thần cũng đứng lên trả sách rồi rời khỏi thư viện. Hoàng Thượng tròn mắt nhìn theo âm thầm mặc niệm... Quý Tiểu Ninh a Quý Tiểu Ninh, cậu xem cậu làm gì để học trưởng chú ý rồi kìa! Chết cậu rồi a!
Hoàng Thượng lật lật sách một lúc lại đứng lên đi tìm sách khác. Thật hết cách rồi a, mấy loại sách này cậu đọc không nổi a! Buồn ngủ muốn chết cậu rồi!
Hoàng Thượng lượn một vòng qua các kệ sách, cậu cứ lượn lượn lượn mà không biết nên đọc sách nào. Mãi cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy quyển sách màu sắc sặc sỡ. Hoàng Thượng liền lấy nó xuống, ai nha thì ra là một quyển truyện tranh nha! Hai mắt cậu cong cong nhìn quyển truyện, đột nhiên cảm thấy dáng người quen thuộc, cậu ngẩng mặt nhìn qua khe hở chỗ vừa lấy quyển truyện, tức thì liền thấy Vương Phi đang đứng bên kia xem sách. Hướng hắn đứng là hướng ánh sáng chiếu vào tạo cảm giác như hắn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cậu nhìn hắn ngẩn người, tim theo đó cũng từ từ gia tốc.
Hắn đang xem sách thì nhíu nhíu mày, vừa ngẩng mặt lên thì thấy cậu đang nhìn. Hắn nhìn cậu, mỉm cười, "Lại gặp nhau rồi!" Rồi lại nhìn quyển sách trên tay cậu, "Cậu đọc sách gì vậy?
"A?" Hoàng Thượng gật gật đầu giấu quyển truyện tranh ra sau lưng, "Sách... sách tham khảo bình thường thôi!"
"A!" Hắn gật gật đầu xoay người bước đi.
Cứ như thế mà đi sao? Hoàng Thượng bĩu bĩu môi, vốn tưởng hắn sẽ nói chuyện với cậu nữa cơ. Cậu ỉu xìu, hai tai cún con cụp xuống bước về chỗ ngồi lúc nảy, cũng chính vì đi mà không chịu nhìn kết quả cậu đâm sầm vào người trước mặt.
Hoàng Thượng một tay ôm quyển truyện một tay xoa xoa mũi, chợt nghe giọng nói quen thuộc, "Không sao chứ?"
Hắn cúi đầu nhìn cậu, bàn tay thon dài nhu nhu sóng mũi cậu, ôn nhu nói, "Có đau lắm không? Sao lại bất cẩn như vậy chứ a? Lỡ chảy máu thì phải làm sao đây?"
Cậu nhìn người đang đứng rất gần rất gần mình, cúi mặt sát mặt mình, ngón tay nhu nhu sóng mũi cho mình, còn nói ra những lời như thế nữa, tim đột nhiên đập nhanh. Hoàng Thượng ngốc manh nhất thời thở không kịp, hai má ửng đỏ, hai tai ửng đỏ, cả gương mặt manh manh ửng đỏ.
Hắn nhìn cậu đỏ mặt khẽ cười nhéo nhéo mũi cậu, "Còn đau không?"
Hoàng Thượng ngơ ngác lắc đầu. Mũi không đau nữa, nhưng mà tim đập nhanh quá nga! Làm sao đây? Cậu có thể xoa xoa tim cho tôi không a???
Hắn thấy cậu vẫn còn ngẩn người liền choàng tay ôm lấy vai cậu bước về bàn đọc sách. Hoàng Thượng đỏ mặt nhìn bàn tay trắng trắng thon gầy đang ôm lấy vai mình, lại len lén ngẩng mặt nhìn sườn mặt của người kia. Hắn cao hơn cậu những một cái đầu nên nhìn cậu thật nhỏ bé, hắn chỉ cần một tay vòng lấy là ôm trọn được cậu rồi a!
Hắn cùng cậu ngồi xuống bàn đọc sách liền nghe xung quanh truyền đến tiếng hít sâu. Hoàng Thượng ngẩng mặt lên, ai nha các bạn nữ sinh kia sao lại nhìn cậu như vậy a? Thật hung dữ a, thật đáng sợ a!
Hắn nhìn cậu quan sát một vòng thư viện rồi lại cúi đầu bĩu bĩu môi liền nhìn theo cậu, ánh mắt xanh thẳm lạnh lùng trừng một cái liền không ai dám nhìn nữa. Hắn ôn nhu xoa xoa đầu cậu, "Cằm cậu sắp dính ngực rồi kìa! Đừng cúi xuống nữa!"
"Mới không có!"
Hoàng Thượng bĩu bĩu môi cầm lấy quyển truyện lật lật đọc. Hắn nhìn cậu, cong cong khóe môi đọc sách của mình. Hoàng Thượng đọc được một lúc, đột nhiên "A" một tiếng, cả khuôn mặt ửng hồng.
Hắn nhìn cậu, có chút không hiểu, "Cậu sao vậy?" Bàn tay áp lên má cậu, sờ sờ, "Khó chịu ở đâu sao?"
Cậu nhìn hắn, mặt đỏ đến lợi hại lắc lắc đầu tránh né, "Không... không có!" Chỉ là... bị hắn phát hiện cậu đọc truyện tranh nên ngại thôi a!
Hắn nhìn cậu ngốc manh khẽ cười, bàn tay từ sờ má chuyển sang véo má cậu, "Không sao thì tốt!" rồi tiếp tục đọc sách.
Hoàng Thượng đáng thương xoa xoa bên má bị véo, đỏ mặt cúi đầu đọc truyện. Thư viện đọc sách gì đó, cậu đọc không vô rồi a! Thư viện đọc sách gì đó, sao cậu lại cảm thấy thật mờ ám a! Lại nói, hắn ngồi ngay bên cạnh cậu thế này, ai nha ai nha, ai nha nha ~ Hoàng Thượng bĩu bĩu môi, cậu đúng ra không nên đọc tiểu thuyết của mama viết a! Toàn là đen tối đen tối đen tối a! Làm cho cậu không nhịn được cũng muốn đen tối rồi đây này! Cậu muốn cáo trạng a, cậu muốn bắt đền a!