Thứ năm tuần này lớp Hoàng Thượng có tiết tự học, chính là phải đến phòng học vẽ để vẽ chân dung. Cậu ngốc ngốc ôm cặp của mình đi theo Quý Ninh nghe y lải nhải a lải nhải vừa ngẩng đầu lên liền thấy Vương Phi đi phía trước cũng quay lại nhìn mình, Hoàng Thượng đỏ mặt vội cúi đầu xuống giả vờ không thấy, đếm bước a đếm bước.
Quý Ninh nhìn Vương Phi phía trước lại nhìn Hoàng Thượng, híp mắt, "Ai nha Hoàng Thượng, người có phải hay không si mê nhan sắc của vị Vương Phi mới kia rồi?"
Hoàng Thượng đỏ mặt, "Nói... Nói bậy gì đó! Tớ... mới không có a!"
Quý Ninh nhìn cậu đột nhiên cười gian, nâng cằm cậu lắc lắc, "Ai ai ai, ta nói Hoàng Thượng a, đã ngốc manh còn da mặt mỏng như thế có thích cũng không biết, có biết cũng không dám nói. Cậu nói xem, có phải là làm khổ người ta không a?!"
"Quý Tiểu Ninh!"
Cậu trừng y, vốn muốn cãi lại ai ngờ đột nhiên người bị kéo lùi mấy bước lưng đập vào ngực của người phía sau. Hoàng Thượng giật mình xoay mặt nhìn thì phát hiện người đó chính là Vương Phi, hắn một tay vẫn còn nắm lấy cánh tay cậu, đối mắt với Quý Ninh như cười như không, "Bạn Quý Ninh phải không? Giờ tự học phải đến phòng học vẽ không phải để nói chuyện nha!"
Quý Ninh nhướng mày đánh giá người trước mắt, "Ai nha, tôi với Hoàng Thượng nhà tôi trò chuyện với nhau một chút, cậu sao lại xen vào a?"
Hắn nhìn y vẫn như cũ như cười như không, "Bạn Quý Ninh, hình như tuần sau có kiểm tra vẽ chân dung, nếu còn nói chuyện sẽ không có bài để nộp cho giáo viên. Đến lúc đó... phải học lại thì thật khổ cực rồi!"
"Bạn Vương Phi nói đúng a! Đúng là nên đến phòng học vẽ nhanh một chút!" Qúy Ninh ngoài miệng mỉm cười trong lòng nổi bão, đen mặt bước đi. Con mẹ nó, này gọi là báo ứng sao? Lúc trước còn đem chuyện học lại dọa tiểu ngốc này liền bây giờ bị tên trước mặt dọa chính mình.
Hoàng Thượng nhìn Quý Ninh đi phía trước cắn cắn môi... Quý Tiểu Ninh kia tối nay thế nào cũng tra khảo cậu cho mà xem a! Lại cắn cắn môi, Hoàng Thượng nhỏ giọng lên tiếng, "Này, bạn Vương Phi! Cậu có thể buông tôi ra không?" Thật ngại ngùng a!
Vương Phi buông cánh tay cậu ra, cười cười, "À, xin lỗi!"
Hoàng Thượng lắc đầu, "Không có gì! Đi thôi a!"
"Ừm!" Hắn cong môi nhìn cậu, song song cùng đến phòng học vẽ.
Quý Ninh đến phòng học vẽ, căm giận tàn phá tờ giấy trên giá vẽ, "Tiểu ngốc manh đáng ghét, thấy nam nhân liền quên mất bằng hữu. Tối nay biết tay tớ! Hừ hừ!"
Đột nhiên trước mặt nhiều hơn một người, Quý Ninh híp mắt nhìn dưới chân hít một ngụm khí lạnh... Không phải chứ??????
Vi Thần đứng trước mặt QuýNinh, đôi mắt lạnh lùng giấu sau cặp kính nhìn y chằm chằm, "Em là muốn nói gì? Tối nay em muốn làm chuyện gì sao?"
Quý Ninh nuốt nuốt nước bọt, "Học... học trưởng!" Sao anh lại ở đây a??? Anh là học ban B Kinh tế a, thế quái nào lại xuất hiện ở phòng học vẽ a???
Vi Thần nhìn Quý Ninh rồi lại nhìn tờ giấy đáng thương trên giá vẽ, lạnh lùng phun ra một câu, "Phá hoại của công, bị trừ điểm!"
"Phá hoại của công?" Quý Ninh trợn mắt, "Không phải chứ???" Đây rõ ràng là giấy vẽ của y a!
"Giấy là của em nhưng giá vẽ là của trường." Vi Thần nhìn nhìn tờ giấy, lại phun ra thêm một câu, "Em làm giấy vẽ rách rồi!"
Quý Ninh nhất thời câm nín. Vị học trưởng này, sao cứ lại hay bắt bẻ y thế a? Y đã làm nên tội tình gì chứ???
Vừa lúc Hoàng Thượng cùng Vương Phi bước vào, cậu nhìn Quý Ninh nhu nhu đầu mày, liền trợn tròn mắt... Ai nha ai nha, Quý Tiểu Ninh muốn xù lông rồi a!
Thật vậy, Quý Ninh đang nhu đầu mày lại nhìn thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại liền trừng lại, nghiến răng nói khẽ, "Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?"
Tức thì mọi người liền không nhìn nữa, y xì một tiếng bất mãn gỡ tờ giấy ra thay tờ khác đột nhiên loáng thoáng tiếng nói chuyện, "Ai nha, thời buổi này trai đẹp chỉ toàn gay a!"
Quý Ninh cắn môi, một phát kéo rách tờ giấy vẽ. Con mẹ nó... con mẹ nó... con mẹ nó ~~~
Hoàng Thượng đứng gần đó vô thức nuốt nuốt nước bọt... tối nay cậu không về ký túc xá ngủ có được không a???
Quý Ninh vò nát tờ giấy vẽ vứt nó vào sọt rác bên cạnh, vừa ngẩng mặt lên liền thấy tiểu ngốc manh đang cố nép sau lưng người kia trốn mình, y giận quá hóa cuồng, bật cười... Tiểu Hoàng Thượng ngốc biết phản rồi! Dám phản ai gia rồi!
Quý Ninh hít sâu một hơi kẹp giấy vẻ mới lên giá vẽ, bàn tay cầm bút chì nổi gân xanh. Nếu không phải lo sẽ học lại môn này y còn lâu mới ở lại đây để họ Vi kia làm khó làm dễ a!
Hoàng Thượng cắn cắn môi hít sâu một hơi lon ton chạy đến phía sauQuý Ninh bày dụng cụ ra, ngốc ngốc hỏi y, "Quý Tiểu Ninh, cậu vẽ gì vậy a?"
Quý Ninh mỉm cười nghiến răng nhìn cậu, "Tớ vẽ cậu a!"
Hoàng Thượng rụt cổ bĩu bĩu môi ngoan ngoãn vẽ a vẽ.
Vi Thần lại như không để ý, một bộ dạng cao cao tại thượng từ trên cao nhìn thẳng xuống y. Quý Ninh bị nhìn đến vẽ không được ngẩng mặt nhìn hắn, "Học trưởng à, anh có thể cho tôi vẽ được không a? Tuần sau tôi phải nộp bài rồi!"
Hắn nhìn y, một bộ mặt liệt lạnh lùng lên tiếng, "Tôi đâu có cấm em vẽ!"
Quý Ninh cúi đầu hít sâu một hơi... Anh cứ đứng như vậy làm sao tôi vẽ được chứ???
Đang không biết phải nói thế nào, đột nhiên Vương Phi ở trên quay xuống, "Vi Thần, lúc nảy thầy Trương có hỏi cậu!"
"Thầy Trương?" Vi Thần nhíu nhíu mày nhìn Vương Phi.
"Ừ!" Vương Phi gật đầu.
Vi Thần nhìn hắn rồi quay lại nhìn y một cái, rời khỏi phòng học vẽ. Quý Ninh nhìn người kia rời đi thở phào một hơi. Ai nha, cuối cùng cũng đi rồi!
Y vuốt vuốt ngực vài cái rồi quay xuống híp mắt nhìn Hoàng Thượng, nói nhỏ, "Lần này tha cho cậu!"
Hoàng Thượng đang nhăn trán không biết vẽ cái gì, nghe Quý Ninh nói vậy ngốc ngốc "A?" một tiếng, người kia nhìn cậu lắc lắc đầu, "Aizz, tiếp tục vẽ đi!"
"Ờ!" Hoàng Thượng gật gật đầu, cậu vẽ cái gì bây giờ đây a???
Hoàng Thượng sầu mi khổ kiếm nhăn trán nghĩ một hồi khẽ ngẩng mặt lên, tức thì liền thấy người nào đó quay xuống mỉm cười với mình, cậu đỏ mặt mím môi... Thật là, sao lại nhìn mình mà cười a?!
Hoàng Thượng cúi đầu nắn nắn ngón tay mình lại chợt nhớ đến câu nói "Trai đẹp bây giờ toàn là gay a!" tức thì hai má ửng đỏ, lắc lắc đầu. Ai nha, đầu óc lại suy nghĩ lung tung nữa rồi a!
Hắn ngồi trước giá vẽ tay cầm bút nghĩ đến từng hành động ngốc manh của cậu, khóe môi khẽ cong...
Lại một hồi, hắn nhìn bức vẽ chân dung một đứa nhỏ đôi mắt to tròn long lanh của mình đôi mắt xanh thẳm ẩn hiện tia ôn nhu. Hắn vẽ xong viết tên mình lên góc dưới bên phải bức vẽ rồi đứng lên đi về phía tiểu ngốc nào đó.
Hoàng Thượng ngốc manh vô cùng tập trung vẽ nên không chú ý người nào đó đang đứng sau lưng mình, cậu hý hoáy vẽ a vẽ lại khoảnh khắc người nào đó đang quay người lại cong môi nở nụ cười, cái nụ cười làm cho cậu mặt đỏ tim đập nhanh này!
Tiểu ngốc manh vì là vẽ lén nên vẽ xong liền len lén ngẩng mặt lên xem hắn đang ở đâu, cậu không thể để hắn biết cậu là vẽ hắn a! Thật ngại ngùng a! Chỉ là cậu vừa ngẩng lên nhìn liền không thấy hắn đâu nữa, cậu tròn mắt, lại có chút mất mác bĩu bĩu môi... Người kia đi mất rồi!
Đang nghĩ nghĩ đột nhiên sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, bên tai liền nghe giọng nói khẽ, "Cậu vẽ thật đẹp!"
"A?" Hoàng Thượng giật mình xoay mặt qua, tức thì bên má liền truyền đến cảm giác lành lạnh mềm mềm... Hắn vô tình hôn lên má cậu một cái, khẽ cười nhìn cậu, "Tớ nói cậu vẽ thật đẹp!"
Hoàng Thượng đỏ mặt lắp bắp nói, "A! Cảm... cảm ơn!" Ai nha... chuyện gì thế này??? Hắn... hắn thế mà lại hôn cậu rồi... Nhưng, nhưng mà hình như đây chỉ là sự cố, là sự cố a! Nhưng, nhưng mà hắn không có xin lỗi cậu vì cái sự cố này, ngược lại còn cười nữa a... Hắn, hắn như vậy là có ý gì đây nha? Cậu bĩu bĩu môi, ai đó nói cho cậu biết đi, hắn như vậy là có ý gì đây a????
Hắn nhìn cậu liên tục thay đổi sắc mặt, lại còn bĩu bĩu môi khẽ cười xoa xoa đầu cậu, lần nữa cúi đầu nói khẽ vào tai cậu, "Muốn hỏi điều gì cuối giờ ở lại tớ sẽ trả lời hết cho cậu!" Dứt lời còn khẽ hôn lên vành tai cậu.
Cậu tròn mắt nhìn hắn, hai má ửng đỏ, hai tai ửng đỏ, cả khuôn mặt ửng đỏ, cắn cắn môi... Phòng học vẽ gì đó, thật dễ bẻ cong người ta a!
Mà ở phía trên, Quý Ninh cầm bút vẽ bỗng run tay, y cắn răng... Hừ, đáng khinh đáng khinh, dám ân ái với nhau trước mặt, à nhầm, sau lưng cẩu độc thân y sao! Thật đáng khinh đáng khinh a!