Cái ngày ở phòng học vẽ ấy, Hoàng Thượng thế mà lại không dám ở lại cùng Vương Phi bàn luận vấn đề gì gì đó, chuông reo lại lật đật chạy vù ra khỏi phòng. Hắn nhìn cậu chạy trối chết cũng chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ. Kết quả là, từ sau ngày đó Hoàng Thượng ngốc nay còn ngốc hơn. Theo cách nói của Quý Ninh là ngốc manh tới cực điểm!
Hoàng Thượng nằm úp sấp trên giường của mình ngẩn người a ngẩn người, Quý Ninh ngồi đọc sách ở bàn học cũng không nhịn được liếc nhìn cậu.
"Tớ nói này ngốc tử, cậu dạo này bị gì làm sao thế? Cậu với Vương Phi kia giận nhau sao?"
Hoàng Thượng liếc Quý Ninh, u oán lên tiếng, "Tớ không phải ngốc tử!"
Quý Ninh nghẹn lời, gật đầu, "Rồi rồi, cậu không phải ngốc tử, cậu là Hoàng Thượng!"
Hoàng Thượng bĩu môi lăn một cái chui vào đụn chăn, cậu mới không nói chuyện với Quý Tiểu Ninh!
Quý Ninh nhìn đụn chăn trên giường nhất thời muốn trêu liền bỏ dở quyển sách đang đọc, nhảy lên giường Hoàng Thượng bới bới chăn kéo cậu dậy, "Ai nha nha, Hoàng Thượng a! Nói thần thiếp nghe xem, có phải hay không người và Vương Phi kia ~"
Hoàng Thượng khinh bỉ liếcQuý Ninh tiếp tục làm đà điểu. Quý Ninh nhìn tiểu ngốc nào đó không muốn nói chuyện liền tiếp tục lôi cậu dậy, "Ai nha, cậu nói gì đi chứ! Hoàng Thượng a, cậu có phải hay không thích người ta nha?"
"Tớ... tớ mới không... không... không có thích!" Hoàng Thượng đỏ mặt lắp bắp, sau đó liền trùm chăn rầu rĩ nói, "Tớ mới không có thích đâu! Tớ... tớ mới không phải gay a!"
Quý Ninh chớp chớp mắt, "Phải không nga???"
Hoàng Thượng nhìn Quý Ninh trên mặt viết ba chữ 'mới không tin!' bĩu bĩu môi trốn tiếp, mãi một lúc sau mới rầu rĩ nhỏ giọng nói, "Tớ... tớ chỉ gay có một chút thôi a!"
"Hả?" Qúy Ninh tròn mắt. Cái gì gọi là gay một chút???
Tức thì cánh tay trắng trắng mềm mềm từ trong chăn đưa ra, ngón trỏ và ngón cái đưa ra một khoảng cách nhỏ xíu xiu, "Có một chút thôi a!"
Trán QuýNinh đổ xuống ba đường hắc tuyến, lôi cậu ra, "Cái đồ ngốc tử này, thẳng thắn một chút thì làm sao? Còn bày đặt gay một chút xíu!"
Hai má Hoàng Thượng hồng hồng, ai oán nhìn Quý Ninh.
Y nhéo nhéo hai má cậu, lắc đầu, "Cậu nha, đừng có bán manh với tớ!"
"Ai bán manh với cậu chứ!" Hoàng Thượng bĩu bĩu môi. Cậu mới không có bán manh đâu a!
Quý Ninh nhìn tiểu ngốc manh trước mắt vô cùng không phúc hậu mà cười lớn, xoa tóc cậu rối thành một đoàn... Hảo khả ái, hảo khả ái a!!!
Hoàng Thượng tránh đông né tây, trừng Quý Ninh, "Cậu đừng có xoa đầu tớ nữa a!"
Quý Ninh chọn giả vờ không nghe xoa nắn Hoàng Thượng một hồi mới chịu buông, y ngồi một bên nhìn cậu giảo hoạt cười, "Nói vậy, cậu thích Vương Phi sao?"
Hoàng Thượng hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn đảo đảo tránh né, "Nào... nào có!"
"Phải không a?" Quý Ninh nhướng mày.
Hoàng Thượng chột dạ nhìn Quý Ninh một cái, đưa tay ra làm một khoảng cách nhỏ xíu xiu, "Có... có một chút xíu a!"
"Ai nha!" Quý Ninh trừng Hoàng Thượng một cái, "Cái tiểu ngốc này, thích một chút cũng là thích rồi a! Nhanh, nhanh đi thổ lộ đi a!"
Hoàng Thượng liếc Qúy Ninh bĩu bĩu môi, "Qúy Phi nỡ để trẫm đi thổ lộ người khác sao?"
"Đi, đi đi!" Quý Ninh kéo cậu ngồi dậy, hận rèn sắt không thành thép thúc giục, "Tiểu ngốc như cậu gả đi được tớ mừng đến mất ngủ luôn a, ở đó nỡ với không nỡ sao!"
"Nhưng mà... bây giờ tối rồi nha!" Hoàng Thượng chỉ chỉ bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Cũng đã tám giờ rồi nha, chẳng lẽ Quý Tiểu Ninh muốn cậu đi tỏ tình giờ này sao???
Quý Ninh nhìn cửa sổ chậc lưỡi tiếc nuối, "Ờ ha! Cũng tối rồi!" Nhưng rồi lại nhìn Hoàng Thượng thản nhiên nói, "Trời tối mới thành đại sự a!"
"Đại sự?" Hoàng Thượng tròn mắt... đại sự gì nha???
Quý Ninh nhìn cậu, lắc lắc đầu, "Từ từ cậu sẽ biết! Cậu đi tìm Vương Phi kia đi! Nhanh lên!"
Hoàng Thượng bị kéo khỏi giường ngủ, ngốc ngốc đứng một bên ai oán nhìn Qúy Ninh, "Sao cậu lại muốn tớ đi nhanh như vậy a? Tớ... đến phòng của cậu ấy tớ còn không biết nữa thì đi làm sao???"
Quý Ninh trợn tròn mắt, "Không phải chứ???"
Y vỗ trán một cái, tiểu ngốc này... tức chết y rồi!!!
Cậu nhìn y chớp chớp mắt nhỏ giọng lên tiếng, "Nhưng... nhưng mà hình như Vi... Vi học trưởng biết a! Quý... Quý Tiểu Ninh..."
Vừa nghe ba chữ Vi học trưởng, Quý Ninh liền như mèo bị giẫm phải đuôi, "Không thể!"
"Quý Tiểu Ninh ~" Hoàng Thượng chớp chớp mắt, "Cậu thích Vi học trưởng sao?" Bộ dạng của y bây giờ thật giống cậu lúc nhắc đến Vương Phi nha!
Quý Ninh trợn trắng mắt, "Cho tớ xin!" Cái tảng băng di động kia sao? Y mới không có thích hắn a!
"Vậy... tại sao a?"
Quý Ninh nằm dài ra giường gác hai tay sau gáy bĩu môi, "Tại sao cái gì? Không thích là không thích a! Cậu xem, hắn là học trưởng lại nghiêm khắc như vậy, thích làm khó người khác như vậy... hừ"
"Vậy tại sao..."
Quý Ninh tà tà liếc Hoàng Thượng, "Cậu lại tại sao cái gì? Là do hắn luôn theo dõi tớ a!" Đột nhiên y ngừng lại, trừng cậu một cái, "Còn không phải mỗi lần cậu gặp hắn đều nói bậy bạ với hắn sao?"
Tiểu Hoàng Thượng đáng thương đều chưa nói hết câu liền bị y cắt ngang chỉ biết chớp chớp mắt vô tội nhìn y, "Tớ có làm gì đâu a!"
"Cậu..." Qúy Ninh liếc Hoàng Thượng, "Bỏ đi!"
Hoàng Thượng ngốc ngốc ngồi xuống giường, đẩy đẩy Quý Ninh, "Cho tớ nằm với a!"
Quý Ninh híp mắt, "Tớ có nói cho cậu nằm sao?"
"A?" Cậu tròn mắt. Cậu lại làm gì sai sao???
Y phẩy phẩy tay, "A cái gì mà a, đi tìm người ta đi!"
Cậu bĩu bĩu môi, "Mới không đi!"
"Hạnh phúc cả đời cậu a!" Quý Ninh nhướng mày, "Thế nào lại không đi?"
"Trừ..." Cậu nhìn y, hít một hơi lấy can đảm lên tiếng, "Trừ phi cậu đến chỗ Vi học trưởng hỏi giúp tớ... Bằng không... bằng không tớ không đi!"
Quý Ninh nhìn Hoàng Thượng, giận đến bật cười. Tiểu ngốc lại đẩy y đến chỗ Vi học trưởng kia nữa rồi a! Có nên cho một bài học không đây???
Đang lúc Quý Ninh híp mắt suy nghĩ, Hoàng Thượng đột nhiên hai mắt to tròn ướt nước nhìn y, "Cậu không muốn giúp tớ sao? Quý Tiểu Ninh ~"
Quý Ninh bị dọa cho da gà nổi đầy tay, phủi cậu ra ngồi bật dậy, "Hừ, gia đây giúp cậu một lần! Đi theo tớ!"
Cậu nhìn y đi phía trước cũng lật đật chạy theo sau khuôn mặt ngốc manh đột nhiên nở nụ cười mờ ám... QuýTiểu Ninh ơi Quý Tiểu Ninh, tớ mới không có tin lời cậu nói đâu a!
Quý Ninh một đường trơ mặt kéo theo Hoàng Thượng đến phòng Vi Thần.
Phòng Vi Thần thuộc nơi tiện nghi nhất trong khu ký túc xá sinh viên, bởi vì hắn là sinh viên năm ba, lại là hội trưởng... lại còn có gia thế nên mới được hưởng quyền lợi tốt như vậy! Vi Thần không thích ở cùng nhiều người nên trong phòng chỉ có một mình hắn. Lúc Quý Ninh gõ cửa phòng, Vi Thần đang ngồi trước màn hình laptop nghiên cứu đồ thị chứng khoán.
Hắn vừa mở cửa ra liền thấy y không khỏi có chút ngạc nhiên, "Đã trễ rồi sao em lại đến đây?"
Quý Ninh ngẩn người, hắn thì ra không đeo kính sẽ khốc như thế này a! Y vừa mở miệng định nói thì Hoàng Thượng ở phía sau nhanh miệng nói, "Biết trễ mới đến a!"
Quý nghiến răng hít một hơi, "Hoàng Thượng. Im lặng!" Y nhìn hắn, cố gắng nặn ra nụ cười, "Học trưởng, anh có thể cho chúng em biết phòng của bạn Vương Phi không a? Bạn của em là có việc gấp muốn gặp Vương Phi!"
Vi Thần khoanh tay nhìn thẳng vào người đang đứng sau lưng Quý Ninh, nhàn nhạt hỏi, "Cậu nhóc sau lưng em muốn biết?"
Y nhìn hắn một cái, gật gật đầu. Hắn nhìn y một cái không nói một lời bước vào trong. Quý Ninh nhìn theo trợn trắng mắt... cái tên này, rốt cuộc có muốn nói hay không đây???
Chưa đầy ba phút sau Vi Thần bước ra trên mặt xuất hiện cặp kính quen thuộc, lạnh lùng lên tiếng, "Hắn nói đợi một chút hắn đến ngay!" Hắn dừng một chút, nghiêng người qua một bên, "Vào trong ngồi đợi!"
Hoàng Thượng đứng sau lưng Quý Ninh cúi đầu nắn nắn ngón tay, cậu cứ cảm thấy có gì đó sao sao a! Rốt cuộc là có nên nói chuyện với Vương Phi không nha? Đang rối rắm nghĩ ngợi, đột nhiên Quý Ninh híp mắt nhìn cậu, nghiến răng khẽ nói, "Cậu mà trốn thì biết tay tớ!"
Hoàng Thượng bĩu bĩu môi cúi đầu, cậu có nói rằng cậu sẽ trốn đâu! Thế nào... thế nào y lại biết a?!
Quý Ninh cắn răng kéo Hoàng Thượng vào phòng Vi Thần, y một đường vừa đi vừa âm thầm đánh giá xung quanh. Hắn không những lạnh lùng mà còn đơn điệu nữa a!
Vi Thần ngồi xuống đối diện Quý Ninh và Hoàng Thượng, ba người ngồi đó không nói một lời. Bầu không khí vô cùng vô cùng ngột ngạt, Qúy Ninh cụp mắt... sớm biết như thế này y mới không đến đây đâu! Ngồi trước mặt người này thật không dễ thở chút nào!
Mười lăm phút sau, bên ngoài phòng Vi Thần truyền đến tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy đi mở cửa, Quý Ninh nhìn theo thoáng thấy người phía trước là Vương Phi liền thở hắt ra một cái liếc Hoàng Thượng, "Cơ hội của cậu đến rồi! Nhớ thể hiện cho tốt, tớ về phòng đây!"
"A?" Hoàng Thượng ngẩng mặt nhìn Quý Ninh rồi lại nhìn người đang dần tiến vào phòng, khuôn mặt hồng hồng gật đầu, "Ân!"
Vương Phi bước vào trong chào Quý Ninh một cái rồi nhìn sang tiểu ngốc manh một thân đồ ngủ in hình gấu trúc nhẹ giọng hỏi, "Cậu có gì muốn nói với tớ sao?"
"Ân! Nhưng... nhưng mà" Hoàng Thượng chớp chớp mắt hai má hồng hồng gật đầu rồi lại cúi đầu nắn nắn ngón tay... Ở đây có nhiều người quá a!
Vương Phi khẽ cười, "Có muốn đi dạo một chút không? Hôm nay sao nhiều lắm!"
"A?" Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn Vương Phi một cái lại nhìn cái tay đang chìa ra trước mặt mình, cậu ngại ngùng bắt lấy rồi đi cùng hắn ra ngoài.
Quý Ninh nhìn tiểu ngốc được người ta dẫn đi thở phào đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, Vi Thần nhìn y nhíu nhíu mày, "Em đi đâu?"
"Xong rồi, em về phòng!" Quý Ninh khó hiểu nhìn Vi Thần. Cái tên này sao lại hỏi mấy chuyện này chứ a???
Hắn nhìn y một cái, đột nhiên đi đến trước mặt y nhàn nhạt lên tiếng, "Tôi có nói sẽ cho em về sao?"
Tim Quý Ninh đánh thịch một cái, trợn mắt... Cái... cái quái gì vậy a?!
. . .
Sau khi ra khỏi phòng Vi Thần, Vương Phi liền cởi áo khoác của mình bao lấy Hoàng Thượng, một đường nắm tay dẫn cậu đến thảm cỏ xanh mướt phía sau trường.
Hắn vốn nghĩ cậu sẽ tiếp tục làm đà điểu mà tránh né mình, thật không ngờ cậu nói muốn gặp hắn vào ngay lúc này. Hắn cúi đầu khẽ cười, tiểu ngốc này đôi lúc cũng biết làm cho người khác bất ngờ nha!
Cậu nhìn người đứng bên cạnh mình không biết nghĩ gì mà cười cười, mặt hồng hồng nhỏ giọng nói, "Ân, Vương... Vương Phi! Tớ... Tớ..."
Hắn nhìn cậu, bàn tay đưa lên xoa xoa tóc cậu ôn nhu cười, "Ân!"
Hoàng Thượng cắn cắn môi hít sâu một hơi nhìn người đứng trước mặt mình, "Tớ... tớ là Hoàng Thượng..."
Hắn gật đầu ôn nhu lên tiếng, "Ân, tớ biết!"
Cậu nhìn hắn, đột nhiên lùi lại một bước không cho hắn xoa đầu mình nữa, hai má hồng hồng nói, "Bởi... bởi vì tớ là Hoàng Thượng. Cho nên... cậu có thể là Vương Phi của tớ không?"
Vương Phi ngạc nhiên nhìn tiểu Hoàng Thượng ngốc manh trước mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy ý cười ôn nhu, hắn bước đến cúi đầu xuống gần sát mặt cậu giọng nói đầy ý cười, "Em là đang thổ lộ với tôi sao?"
Hoàng Thượng tròn mắt nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt, ngại ngùng gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi, "Có... có được không a?"
"Được!"
Hắn khẽ cười, hai tay ôm lấy đôi má bầu bĩnh bị gió đêm thổi lạnh, không đợi cậu kịp lên tiếng liền hôn lên đôi môi hồng hơi chu ra kia.
Hoàng Thượng lần đầu tiên bị hôn kinh ngạc trợn tròn mắt, môi cũng mím chặt lại. Cậu rất là không biết nên làm như thế nào nha! Thật ngại ngùng, thật ngại ngùng a!!!
Hắn nhìn cậu vẫn còn trợn tròn mắt khẽ cười, nhéo nhéo mũi cậu, "Tiểu ngốc, khi hôn nên nhắm mắt lại!"
Cậu đỏ mặt, "Ân!" một tiếng nhắm mắt lại. Hắn nhìn cậu, đôi mắt xanh chứa đầy sự cưng chiều cúi xuống lần nữa hôn lên môi cậu. Thật may, tiểu ngốc này vẫn là của hắn!