Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 56



Nếu Bạc Tiệm sẵn sàng giúp cậu ôn tập cho kì thi giữa kì, thì Giang Hoài chắc chắn 100% rằng điều đó sẽ tốt hơn việc cậu mù quáng lật sách ở nhà một mình. Nhưng... tại sao Bạc Tiệm phải giúp cậu ôn tập cho kiểm tra giữa kỳ?

Mặc dù lời nói và việc làm của chủ tịch Bạc khiến Giang Hoài vừa nhìn thấy cậu đã muốn đánh cậu một trận, nhưng Bạc Tiệm luôn giúp cậu. Bạc Tiệm giúp cậu trong chuyện của Nghê Lê. Giờ Bạc Tiệm cũng giúp cậu chuyện thi cử.

Giang Hoài liếc xéo Bạc Tiệm: "Thời gian của năm đầu cấp là dùng để ôn tập cho loại cuối xe như tôi sao?"

Dì bên cửa sổ bưng mì thịt bò ra, Bạc Tiệm bưng bát mì: “Cảm ơn.” Vẻ mặt cậu không thay đổi: “Giúp bạn học, cậu không cần suy nghĩ nhiều.”

Giúp mẹ cậu ấy.

Cậu giúp bạn học nhưng sao không thấy cậu giúp người khác mà chỉ giúp tôi?

Giang Hoài đột nhiên cảm thấy lửa giận dâng lên trong lòng. Cậu "chậc" một tiếng, muốn nói "đừng tốt với tôi như vậy", nhưng lời nói của Bạc Tiệm đã chặn lời cậu.

Giang Hoài cảm thấy Bạc Tiệm đang vô thức nấu ếch trong nước ấm, bản thân thì lù lù bất động nhưng ếch vẫn chín từ từ.

Bổn ếch cảm thấy thật không có mặt mũi.

Bạc Tiệm nghiêng đầu: "Cuối tuần này tôi có thời gian... Đến nhà tôi không?"

Giang Hoài đã đến nhà Bạc Tiệm hai lần, nhưng đều không có ấn tượng tốt. Cậu che giấu điều đó một cách khéo léo, kéo vành mũ của áo thun dài tay, vô cảm nói: "Cuối tuần này tôi không có thời gian, không đi."

Bạc Tiệm bật cười, nhưng không tiếp tục nói về việc ôn thi. Cậu nghiêng người về phía Giang Hoài, cách mũ len, khẽ hỏi bên tai Giang Hoài: "Có thể cởi mũ ra không?"

Giang Hoài vô thức giơ tay đè mũ lại: "Làm gì?"

Kỳ thật, khi Giang Hoài hỏi câu này, cậu đã nghe thấy những học sinh xếp hàng phía sau xì xào.

"Này... có phải Bạc Tiệm ở phía trước không?"

"Mẹ nó, diễn đàn trường thật không lừa mình, chủ tịch dán miếng chắn Omega làm cái gì?"

"Không biết, theo phân tích của mọi người, hình như chủ tịch muốn... làm O vì yêu?"

Giọng nói không thể thấp hơn, nhưng cũng không ngăn cản Giang Hoài nghe thấy: "Ôi chao? Bên cạnh chủ tịch... là Giang Hoài sao?"

Bạc Tiệm sờ mu bàn tay đang cầm vành mũ của Giang Hoài, nhẹ giọng nói: "Tôi cùng cậu dán cùng miếng dán, hiện tại cậu đội mũ che đi đám mây nhỏ của cậu, chỉ còn lại một trái dâu nhỏ của tôi... Cậu còn nói không phải cậu đang thầm muốn yêu đương vụng trộm với tôi."

Giang Hoài: "...!"

Cậu kéo mũ của Giang Hoài xuống một nửa, mũ bị chồng sau gáy. Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: "Dâu nhỏ không vui."

Lỗ tai Giang Hoài đột nhiên ngưa ngứa.

Người có ma trong lòng sẽ nghe ra cái gì đó không đúng. Mấy lời ấu trĩ dỗ học sinh tiểu học này thốt ra từ miệng Bạc Tiệm khiến Giang Hoài nghe được một loại... hàm ý sắc tình như có như không.

Mẹ kiếp dâu tây.

Giang Hoài mặt không chút thay đổi, quay đầu lại: "Nếu như cậu lại nói như vậy nữa, ta sẽ bẻ quả dâu nhỏ thành quả dâu thối."

"..."

“Cậu thật hung dữ.” Chủ tịch Bạc nhận xét.

"Cậu ngậm miệng lại."

Vệ Hòa Bình và Hứa Văn Dương vừa cơm nước xong trong nhà ăn, chuẩn bị xuống lầu đi ra ngoài. Vệ Hòa Bình mắt sắc, nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc bên cạnh cửa sổ trong góc nhà ăn.

Một người mặc áo len đen.

Nhưng đừng nói Giang Hoài chỉ mặc áo len và đội mũ, dù cậu có mặc đồ vũ trụ thì Vệ Hòa Bình vẫn có thể nhận ra cậu.

Hứa Văn Dương nhìn thoáng qua Vệ Hòa Bình đang nhìn chằm chằm một chỗ, cũng quay đầu lại: "Cậu đang nhìn cái gì thế?"

Vệ Hòa Bình lập tức tiến lên một bước thật lớn, chắn trước mắt Hứa Văn Dương. Cậu thở dài: "Không nhìn gì hết, chỉ nhớ tới một câu nói cũ... Trời sắp mưa, con trai chuẩn bị kết hôn, anh em không giữ được, như bát nước đổ đi."

Hứa Văn Dương: "...?"

Người xưa có nói thế à?

Gần đến giữa tháng mười một, ở thành phố S đã rất lạnh. Cây cối bên đường rụng hết lá, thân cây trát thành từng hàng màu nâu, xám trắng, bầu trời u ám.

Thứ sáu trời lại mưa, có lẽ là cơn mưa cuối cùng trong mùa thu se lạnh.

Kỳ thi giữa kỳ cận kề, cả trường đang hối hả. Kỳ thi giữa kỳ sẽ được tổ chức vào thứ Năm và thứ Sáu tuần sau. Trong vài ngày tới, kể cả thứ Bảy và Chủ Nhật, nên làm gì và những việc cần làm hàng ngày đã được nhà trường sắp xếp rõ ràng.

Bài kiểm tra này là bài kiểm tra chính thức đầu tiên sau khi phân lớp văn lý năm thứ hai nên được chú ý đặc biệt.

Sau khi tan học vào ngày thứ sáu, Giang Hoài bị lão Lâm gọi qua.

Giang Hoài bước tới, Lâm Phi nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Gần đây ôn tập thế nào?"

“Chẳng ra làm sao.” Giang Hoài nói thật.

“Chẳng ra làm sao.” Giang Hoài nói thật.

Lâm Phi: "... Em khá thành thật."

Giang Hoài thuận theo: "Vâng, em rất thành thật."

"..."

Lâm Phi không đến nói chuyện vô nghĩa với Giang Hoài: "Dù sao tuần sau em có thể thi tốt là được, đừng nghĩ tới một số chuyện... Càng đừng nghĩ đến việc chuyển trường, kẻo không thi được, nghe thấy không?" Anh ta đoán rằng Giang Hoài sẽ đáp lại từ "ồ" khiến anh ta tức giận khi nghe được, vì vậy Lâm Phi không cho Giang Hoài thời gian nói chuyện mà tiếp: "Em không cần phải lo lắng về hình phạt từ nhà trường... Hiểu chưa?"

Lời nói của Lâm Phi rất mơ hồ, bởi vì trường học chưa đưa ra thông báo chính thức, cho nên anh ta không thể lên tiếng trước mặt học sinh.

Nhưng Giang Hoài đã biết Lâm Phi muốn nói gì.

Lão Lâm nói đừng lo lắng... nghĩa là, chuyện này đã có thể kết thúc, hình phạt lần trước có thể thu hồi, lần này cậu sẽ không bị đuổi học.

Giang Hoài cúi đầu, một hồi mới nói: "Em biết rồi."

Lâm Phi: "Không có chuyện gì nữa, vậy em đi trước đi..."

Đế giày Giang Hoài chà sát trên sàn hành lang, cậu nhướng mi: "Thưa thầy, những chuyện của học kỳ trước của em... Bạc Tiệm giúp em khơi thông với trường học như thế nào?"

Lâm Phi sững sờ.

Giang Hoài đứng đút túi quần, cằm nâng lên, lông mày hằn rõ lên vẻ nóng nảy. Cậu hỏi: "Trường học chưa bao giờ hỏi em về những chuyện này... Vậy nên tất cả là do Bạc Tiệm giúp, đúng không?"

Đúng vậy, tình hình là như lời Giang Hoài nói, trường học cũng không tìm Giang Hoài nhiều, bởi vì mọi việc đều do Bạc Tiệm xử lý.

Lâm Phi suy tư một chút, sau đó trả lời: "Tương tự như lời em nói."

Lâm Phi cũng biết về bối cảnh gia đình của Bạc Tiệm, nhưng khi biết Bạc Tiệm ra tay giúp đỡ Giang Hoài, Lâm Phi vẫn vô cùng không thể lý giải nổi...

Không phải hai bạn nam Alpha trong lớp có quan hệ rất tệ và không bao giờ hòa thuận với nhau sao?

“Ồ.” Giang Hoài đá góc hành lang, mặt không biểu cảm: “Ra vậy. Thưa thầy, em về phòng học ôn bài trước.”

Lão Lâm nghe vậy cũng khá vui mừng: "Được, vậy em về lớp ôn tập trước đi... Cố gắng hết sức trong kỳ thi tuần sau nhé!"

Giang Hoài gật đầu, dựa vào mép cửa sổ hành lang, nhìn thấy lão Lâm cầm cuốn sách Toán dưới tay, vội vàng chạy chậm ra khỏi góc hành lang... Giang Hoài mở cửa sổ, lớp hai ở tầng một, hành lang cũng ở tầng một.

Giang Hoài nhảy ra ngoài cửa sổ, đã là năm giờ rưỡi, tan học sớm.

Giang Hoài đến bãi xe đạp lấy ván trượt, điện thoại trong túi quần rung lên, cậu cau mày lấy điện thoại ra.

BJ: Cậu đâu? ● ° ^ ° ●

Nếp gấp giữa hai lông mày của Giang Hoài sâu hơn, cậu cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

Hình như lần trước tan học sớm cậu cũng bị Bạc Tiệm hỏi thăm... Chủ tịch Bạc không có việc gì trong lớp, cứ suốt ngày tìm xem người khác ở đâu làm gì không biết.

Kẻ mạnh thực sự: đi vệ sinh.

BJ: Nói dối, tôi thấy cậu nhảy qua cửa sổ ● ° ^ ° ●

... Má.

BJ: Cậu không lấy cặp sách.

Kẻ mạnh thực sự: Không cần cặp sách.

BJ: Cậu không cần cặp sách để học cuối tuần à?

Kẻ mạnh thực sự: Tài liệu PDF và giấy tờ có sẵn trực tuyến trong diễn đàn trường rồi.

BJ: Trên diễn đàn trường là sách lậu, cậu đừng đọc.

Giang Hoài "chậc" một tiếng.

Kẻ mạnh thực sự: Cậu còn kiêm chức phụ trách chống vi phạm bản quyền trong diễn đàn trường à?:)

BJ: Không phải chống vi phạm bản quyền, sách lậu thường thiếu chữ.

BJ: Cậu đang ở đâu, nếu cậu chưa đi xa, tôi có thể mang cặp sách của cậu qua đó?

Giang Hoài không quay trở lại lớp học vì cậu không muốn nhìn thấy Bạc Tiệm.

Cậu không thể nói được cảm giác của mình, Lâm Phi nói với cậu rằng chuyện của Tống Tuấn quả thật là Bạc Tiệm giúp cậu... Giang Hoài bàng hoàng nhận ra rằng cả ngày lẫn đêm, mọi việc của cậu đều là Bạc Tiệm Bạc Tiệm Bạc Tiệm.

Hình phạt là Bạc Tiệm giúp cậu, dấu hiệu là Bạc Tiệm cho cậu, học tập cũng là Bạc Tiệm đốc thúc cậu... Ngay cả parkour, Bạc Tiệm cũng ở bên cậu.

Ngoài việc tắm và ngủ, Giang Hoài thậm chí không thể tìm ra bất cứ điều gì khác không liên quan đến Bạc Tiệm.

Cậu thích Bạc Tiệm một chút, nhưng chút thích ấy, miễn là pheromone không tham gia thì nó vẫn sẽ không khiến cậu phát điên, không nhịn được mà đòi hỏi... Nhưng cứ tiếp tục như vậy, Giang Hoài e rằng sớm muộn gì cũng sẽ lật xe.

Kẻ mạnh không thể lật xe.

Giang Hoài gõ câu "Không cần" đáp lại, nhưng vừa mới gửi đi, cậu chợt nhớ đến ghi chú kiểu ABB mà chủ tịch Bạc đã đặt ra cho cậu.

... Thật ngu ngốc. Cậu nghĩ với đôi tai nóng bừng.

BJ: Ồ, video đêm đó, tôi học bài chung với cậu.

Kẻ mạnh thực sự:?

BJ: Tôi muốn học với cậu, sao?

Kẻ mạnh thực sự: Không được.

BJ: Buổi sáng hôm nay, khi cậu dán dâu nhỏ cho tôi, cậu không nói như vậy● ° ^ °●

Pheromone được đánh dấu tạm thời có giá trị trong hơn một tuần, dấu răng để lại trên đó cũng sẽ lưu lại trong hai, ba ngày.

Vốn dĩ sáng nay Giang Hoài mặc đồng phục học sinh, áo khoác cũng có mũ, còn đổi băng dính... Nhưng chủ tịch Bạc kiên quyết lôi kéo cậu, nói rằng dùng hết miếng dán chặn Omega đã mua hôm qua.

Một gói bốn cái, một cặp dâu tây đám mây nhỏ màu hồng, một cặp dâu tây đám mây nhỏ màu mâm xôi.

Chủ tịch Bạc biện minh: Không thể lãng phí.

Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy cậu ấm này lại cần kiệm và biết chăm lo như vậy.

BJ: Đồ lừa gạt.

Kẻ mạnh thực sự:...

Giang Hoài luôn nghi ngờ trong nội tâm chủ tịch Bạc có một cô gái Omega nằm trong đó. Chỉ khi nhìn thấy cậu... song lại cảm thấy cái này quá kỳ cục. Không phải hai người ở trên ở dưới, nếu chủ tịch Bạc ở trên thì cũng ở dưới được.

Chỉ là giống như... nằm trên thì làm nũng ác ý, nằm dưới thì như có ý quyến rũ.

Tháng Mười Một, thi giữa kỳ toàn thành.

Kỳ kiểm tra đầu vào trường tiểu học Minh Thành sớm hơn một tuần so với Trung học Số 2. Khi Giang Hoài đến trường tiểu học bên cạnh để đón A Tài, A Tài đã thi xong bài thi tiếng Anh của học sinh tiểu học.

Vì thế, A Tài nghỉ sớm hơn anh trai Giang Hoài một tuần.

Giang Hoài hỏi suốt dọc đường:

"Thi thế nào rồi?"

"Làm hết bài thi chưa?"

"Có bài nào không biết làm không?"

"Làm bài có khó không?"

"Các bạn khác trong lớp em thi thế nào?"

A Tài không trả lời một chữ nào, tức giận lôi chiếc áo hoodie có mũ trong tay Giang Hoài khỏi Giang Hoài như kéo xích chó.

Nhà họ Giang luôn tả tơi vì thi cử.

Cuối cùng Giang Hoài hỏi: "Bữa tối ăn cái gì? Không nói lời nào nữa thì nhóc uống gió Tây Bắc đi."

A Tài đá hai chiếc ủng đi tuyết sang một bên, lấy một hộp mì ly và một chiếc xúc xích giăm bông từ tủ giày ở lối vào... Đây là thứ A Tài đặt ở đây trước khi đi học vào buổi sáng.

Tài cao có tầm nhìn xa, buổi sáng đã dự đoán được tình cảnh buổi chiều tan học nên tích trữ lương thực trước, tránh tối kỵ việc đối đầu với thế lực tà ác.

A Tài lưng đeo một cái cặp nặng, ôm mì gói, xúc xích dăm bông, đi lấy một hộp nước trái cây, quay trở lại phòng ngủ mà không thèm quay đầu lại.

Giang Hoài "chậc" một tiếng, không thèm quan tâm A Tài nữa, cởi áo khoác treo lên giá, đi vào nhà bếp.

Trong tủ lạnh còn dư nửa trái bắp cải, tần dưới đã đông cứng mấy con tôm cá chưa ăn hết. Đến cuối tuần nên nhiều thời gian hơn, Giang Hoài đi rửa bắp cải, buổi tối hầm một con tôm với bắp cải.

Lá bắp cải rửa sạch, Giang Hoài vừa đặt bắp cải lên thớt thì điện thoại reo.

Lời mời cuộc gọi video.

Tổng giám đốc Giang.

Giang Hoài tính toán, bên tổng giám đốc Giang còn chưa tới sáu giờ sáng. Căn bản là mỗi lần tổng giám đốc Giang gọi điện thoại cho cậu không phải vào sáng sớm ở Mỹ thì cũng là nửa đêm ở Mỹ.

Ấn đường Giang Lệ lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Tan học rồi à?"

Giang Hoài đặt điện thoại thẳng đứng trên bàn nấu ăn, xoay người lấy ra một tờ giấy lau nước trên tay: "Dạ."

Giang Lệ nhìn một lượt nơi sau Giang Hoài... Từ khi Giang Hoài chuyển Giang Tinh Tinh đến đây, bà vẫn chưa trở về nước, nhưng có thể thấy được là trong phòng bếp, có một đống lá bắp cải trước camera: "Tự nấu rau à?"

Giang Hoài lại "dạ".

Rất nhiều lúc, Giang Lệ không chủ động gọi điện thoại cho Giang Hoài, vì bà không biết phải nói gì với con trai mình. Con trai đã lớn, không còn là nhóc đầu đinh khi còn nhỏ nữa... không phụ thuộc vào bà nữa.

Sau nửa phút tẻ ngắt, câu nói thứ ba của Giang Lệ: "Thi giữa kì chưa? Thi thế nào rồi?"

Giang Hoài quay đầu lại: "..."

Thiên đạo luôn tuần hoàn, hỏi thành tích của người tất sẽ bị người hỏi lại.

“Con vẫn chưa thi.” Giang Hoài nói, dừng một chút: “Giang Tinh Tinh thi xong rồi.”

Mâu thuẫn dời đi, A Tài bị dẫn lửa vào người trong tích tắc. Giang Lệ hỏi: "Ồ... Tinh Tinh thi sao rồi?"

Giang Hoài trả lời dựa vào phỏng đoán: "Chẳng ra làm sao."

Thật ra Giang Hoài không nói, Giang Lệ cũng biết. Học lực của Giang Tinh Tinh rất bình thường, khi Giang Hoài học trung học cơ sở thì điểm của cậu rất ổn, nhưng khi lên cấp ba, điểm của cậu đột nhiên giảm xuống.

Nhưng Giang Lệ cũng không hỏi nhiều... Không phải là bà không quan tâm, mà là bà không dám hỏi.

Vào năm đầu tiên của Giang Hoài, bà đã ra nước ngoài làm việc, để lại Giang Hoài chăm sóc một đứa trẻ ba bốn tuổi.

Bà không ở bên cạnh Giang Hoài, cho dù Giang Hoài có trở nên nổi loạn như thế nào ở tuổi này... thì đó cũng là trách nhiệm của bà, bà đã không làm đủ trách nhiệm làm thầy làm bạn của người mẹ.

Giang Lệ nghĩ nếu bà biết khi Giang Hoài còn học cấp 2, bà sẽ được công ty cử đi làm việc ở nước ngoài... Có lẽ khi Giang Hoài còn học cấp 1, bà sẽ không chọn đến trung tâm nhận nuôi Giang Tinh Tinh.

Giang Tinh Tinh là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Có thể do đôi chân và bàn chân của cô bé bị tật bẩm sinh, hoặc cũng có thể do cha mẹ sinh ra cô bé không có khả năng nuôi nấng đứa trẻ nên Giang Tinh Tinh đã bị vứt bỏ khi mới sinh. Nhờ được phát hiện, cô bé đã sống sót và được gửi đến Viện phúc lợi.

Giang Tinh Tinh là một Omega, những đứa trẻ được gửi đến nhà nuôi dưỡng sẽ được làm xét nghiệm di truyền trước. Dù là Alpha, Beta hay Omega, chúng đều là những thẻ giá thu hút bố mẹ nuôi.

Về cơ bản không có đứa trẻ Alpha và Omega nào còn lại trong cô nhi viện.

Nhưng Giang Tinh Tinh sinh vào mùa đông, có lẽ mùa đông năm đó lạnh quá, ở trong băng tuyết lâu ngày nên cô bé không biết nói cho đến hơn hai tuổi. Bài kiểm tra trí thông minh của đứa trẻ cũng cho thấy trí thông minh thấp hơn so với những đứa trẻ bình thường, và Giang Tinh Tinh lại hơi khập khiễng, vì vậy ngay cả khi là một Omega cũng không được ai nhận nuôi.

Giang Lệ coi mình là một người mẹ và cũng là một Omega, bà rất thương cô bé Omega khuyết tật này.

Nhưng điều mà Giang Lệ không ngờ tới đó là lòng trắc ẩn của bà, cuối cùng lại là trách nhiệm nuôi nấng mà con trai phải gánh vác giúp bà.

Giang Lệ cười: "Thôi bỏ đi, không thành vấn đề, Tinh Tinh mới học lớp ba..."

Bà biết rằng con trai luôn gọi Tinh Tinh là A Tài, nhưng bà liên tục yêu cầu Giang Hoài đừng gọi em gái mình như vậy - làm sao một cô bé lại có biệt danh xấu xí như vậy chứ! Đâu phải là cún con gì đâu!

Giang Hoài cầm dao rạch đường tôm. Giang Hoài không nói nhiều, vì cậu cũng không biết nói gì. Giang Lệ cũng không biết phải nói gì, nhưng chỉ cần nhìn Giang Hoài nấu ăn thế này đã khiến Giang Ly cảm thấy an tâm.

Giang Hoài đã cao rất nhiều, bà nhớ là cao hơn 1m81... cao hơn bà một cái đầu.

Hầu hết các bé trai vẫn đang phát triển đều có xu hướng gầy, Giang Hoài cúi eo như một cây cung cứng.

Giang Lệ cẩn thận xem xét Giang Hoài qua màn hình điện thoại...

"Giang Hoài, cái gì dán trên cổ của con vậy?"

Con dao xém chút nữa cắt vào ngón tay của Giang Hoài. Cậu ngước mắt lên nói: “Miếng dán.” Ngừng lại một chút, cậu còn nói: “Bạn cùng lớp ép con dán.”

Giang Lệ sững sờ. Bà có thể nhìn rõ ràng, đó là miếng dán phiên bản Q sẽ không bao giờ phù hợp với thẩm mỹ của nam sinh Alpha tuổi vị thành niên... Giang Hoài chưa bao giờ thích màu hồng, cũng không thích màu hồng.

Giang Lệ cười nhiều hơn: "Ồ, vậy bạn học của con tên gì?"

Giang Hoài nhíu mày... Mẹ cậu hỏi cái này làm gì?

“Bạc Tiệm.” Cậu trả lời.

“Bạc Tiệm.” Giang Lệ đọc đi đọc lại cái tên đó, trong lòng nhớ lại, mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Nhưng tên đó chắc là của con trai. Giang Lệ cười hỏi: “Bạn trai của con hả?"

Tác giả có chuyện muốn nói: Chủ tịch: Đúng vậy, là cháu.