Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 18: Tá túc



Lo cho An xong thì cả đám cũng đã thấm mệt, thế mà vẫn kéo nhau vào thư viện ngồi cho bằng được nữa chứ! Học bá đúng là đáng sợ mà!

Bọn họ sắp tới sẽ có một bài kiểm tra đầu vào để xếp lại lớp nên mới rủ nhau chôn chân ở thư viện đến tận tối. May mà trường có tổ chức hoạt động vào buổi tối nên thư viện đóng cửa, nếu không chắc họ còn ngồi đó tới tận khuya!

Trường An không trao giải ngay mà đợi tới tận tối mới làm lễ. Còn có cả tiết mục múa hát nữa, rất sôi động.

Huy và Hoàng bị thầy cô bắt gặp được, liền mang người đi làm MC, rồi còn bắt phải hát một bài mới chịu thả

Dù đã cố tình bận nguyên cây đen để tránh bị phát hiện nhưng thế quái nào lại bị An "bán đứng", đường đường chính chính cầm mic nói lớn giữa sân khấu:

"Để khuấy động không khí, xin mời tiền bối Huy và tiền bối Hoàng lên hát một bài ạ!!"

"Tớ nghĩ lại rồi, con bé không hiền như tớ nghĩ"

"Ahaha..."

Tuyệt, giờ thì họ có muốn trốn cũng không có đường, đành thế vậy, lên thì lên!

"Các bạn ơiiii!!!"

"Ơiiiii" ở dưới đồng thanh đáp lại, xem ra tối nay ai cũng hừng hực máu

"Hát cùng bọn anh có được không?!!!"



"Đượcccc"

"Vậy thì, hai ba!!"

Tiếng hát được cất lên từ nơi anh, trong trẻo nhưng cũng thật trầm ấm.

Dù sân trường rất nhiều người, nhưng nó vẫn có thể nghe rõ tiếng anh hát, và cả ánh mắt của anh lương hướng về phía nó

Bất giác, nó đưa máy ảnh lên, không canh không chỉnh, chỉ nhẹ nhàng bấm máy

"Tách"

.....

Dù sao hôm nay cũng là thứ Bảy, sau khi chơi bời đã đời ở trường xong, Huy quyết định rủ An và Sơn qua tá túc nhà Hoàng

Hoàng là con một trong gia đình thứ dữ, lại một mình đi học xa nhà nên được ba mẹ tặng hẳn một căn duplex xịn xò gần trường để tiện đi học. Nhà Hoàng chỉ có mình cậu nên rất yên tĩnh, vì vậy mà ngoài quán cafe đồng cỏ mà Huy từng dẫn An đến đó ra thì đây là nơi xếp thứ hai trong bảng danh sách những nơi đáng để đến ngồi học của Huy.

Hoàng cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì cũng là bạn bè lâu năm, sao mà không biết được ý đồ muốn ở gần An thêm chút nữa của Huy chứ.

Bọn họ tạt ngang qua cửa hàng tiện lợi để mua ít đồ uống.

Thế là Hoàng giở trò, kéo Sơn đi lựa đồ cùng mình, để cậu bạn thân được đi chung với An



An từ ngày gặp Huy đã trở nên hồn nhiên đôi chút, cứ thế mà đi cùng anh. Huy dịu dàng hỏi nó muốn uống gì, còn hỏi có muốn ăn thêm gì nữa không, rồi tự động lấy ví ra trả tiền như thể đó là điều hiển nhiên vậy

"Thôi để em trả cho, mấy bữa nay anh toàn bao em ăn rồi còn gì!"

"Ngốc, giữ tiền đó mà mua những gì em thích đi, chẳng hạn như một chiếc máy ảnh mới"

Huy để ý rồi. Cứ hễ anh rủ nó đi dạo hay tạt ngang thư viện ngồi đọc sách, làm bài với anh là nó lại mang theo chiếc máy ảnh cũ kĩ. Anh định vào ngày sinh nhật sẽ tặng nó một chiếc mới nhưng thôi, cứ lấy đại lí do này để được trả tiền cũng được!

..........

Mua đồ xong thì họ chạy thẳng về nhà Hoàng.

Căn nhà không được trang hoàng gì mấy, rất đơn giản với ba tông màu chính là đen, xám, trắng, lại còn vô cùng gọn gàng khiến An bất ngờ, mắt tròn xoe, lắp lánh như vừa tìm được mòn đồ chơi yêu thích.

"Thế nào? Mấy đứa không chê chứ?"

"Anh hai à, đừng bảo là hồi trước ba mẹ cũng định mua một căn thế này cho anh nhé?"

"Đại khái là vậy"

Sơn bị Huy dọa cho hết hồn, bâng khuâng không hiểu vì sao lúc đó anh hai lại chọn cách ở chung với gia đình thay vì ra ở riêng như Hoàng

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên muốn vương cánh bay đi xa, đợi khi lớn thêm chút nữa, Sơn sẽ hiểu vì sao Huy lại chọn cất cánh bay về nhà