Uống xong hai li rượu vang Huy cũng lâng lâng rồi, chuồn ra ngoài ban công đứng hóng gió
An thấy anh bước ra cũng nhanh bước chạy theo bóng anh
"Hôm này trời nhiều gió thật đó" Huy nói
An không trả lời, chỉ đứng cạnh bên
Nó nhìn lên bầu trời được giăng đầy sao lấp la lấp lánh
"Khi nhỏ em từng ước rằng mình sẽ hái được một trong những ngôi sao lấp lánh kia để làm đèn ngủ đấy!"
"Trời ạ, trí tưởng tượng của em cũng bay cao quá nhỉ?" Huy bật cười trước cái giấc mơ trẻ con ấy
"Hứ. thế anh có từng hái sao bao giờ chưa?"
"Trước đây thì chưa nhưng giờ thì anh muốn rồi"
"Hả? Tại sao?"
"Hái xuống cho em làm đèn ngủ!"
An đỏ mặt, gì mà hái sao xuống cho nó chứ, sến chết đi được
Bên trong mọi người đang cùng nhau cười nói bên bông hồng xanh của mình, những bài nhạc nhẹ nhàng cũng dần vang lên
"An này, em sẽ không đi đúng chứ?"
Nó im lặng rất lâu, cố tìm xem lần này trái tim hay Lí trí sẽ chiến thắng
Huy thấy nó đứng yên, biết rằng nó đang khó nói nên đột nhiên hét lên:
"Tôi là Huy, là người đã trao nhành hoa xanh cho An, người tôi một lòng bảo vệ, nguyện trở thành một ngôi sao, lặng lẽ thấp sáng cho cuộc đời con bé!!"
Không biết đã bao lần con tim An được xoa dịu bởi Huy. Thế rồi, vì không muốn con tim phải nát tấn thêm lần nào nữa, nó chọn nghe theo con tim mình
"Tôi là An, người một đời muốn cùng Huy, người đã trao cho tôi hoa hồng xanh bước đi, chọn cách ở lại nơi này!!"
Huy bất ngờ nhìn nó, chỉ thấy vành tai nó hồng hồng dưới ánh trăng đêm
Trăng đêm nay vừa tròn lại vừa sáng, nhưng điểm đặc biệt là nó chỉ sáng ở một phần nửa, phần còn lại lại chìm trong bóng đêm
Trùng hợp thay, An lại đang đứng ở bên bị màn đêm phủ đen, còn Huy lại đứng phía sáng bừng giữa đêm, như thể Huy đang soi sáng An, dẫn lối nó bước đi
Nhưng khác với ánh trăng, nơi An đứng ngoài ban công được ánh đèn phía trong hội trường chiếu rọi còn Huy lại bị chiếc rèm làm khuất đi sự hào nhoáng kia, như thể giờ đây An mới là mặt trời của đời Huy
Họ là ánh sáng của nhau, cùng nhau đốt lửa cho đoạn đường chông chênh của tuổi trẻ, cùng nhau vượt qua con đường trưởng thành đầy gian nan phía trước.
Chỉ cần còn nhau, dường như họ có thể một mình chống lại cái thế giới "tàn ác" đã buộc họ phải trưởng thành quá sớm thế này
..........
Huy dẫn nó vào trong khi trời bắt đầu trở lạnh
Trong hội trường đang bật máy lạnh, An lại mặc hở vai, Huy sợ nó lạnh nên đưa áo vest của mình cho nó, ân cần khoác lên:
"Coi chừng cảm"
"Anh mới là người bị cảm ấy!"
Tiết mục cuối cùng bắt đầu, từng cặp đôi đứng cạnh nhau, cài lên áo nhau chiếc ghim cài hình hoa hồng xanh lên phía trái áo
Thế là hôm nay thế giới lại có thêm vài chục người hạnh phúc nữa rồi
Trong đó, cuối cùng cũng có bóng dáng của An rồi!
..........
Vì đã uống chút rượu nên Huy muốn về sớm, đi tìm nhà bếp pha chút nước gừng giải rượu
Trong lúc anh đi, An vô tình bị rơi vào tay các nữ tiền bối
Ai cũng tắm tắc khen An ngoan hiền, lại còn xin đẹp, đi cùng Huy vô cùng xứng đôi khiến nó vừa vui vừa ngại, cảm ơn liên hồi
Còn có vài người đùa rằng muốn bắt cóc thiếu nữ này về khiến Uyên đứng ngồi không yên, vội vàng đến can ngăn:
"Ầy người ta có chủ rồi, mấy chị làm dị coi chừng chậu hoa mọc chân lên, đem theo hoa trong chậu mà chạy đi mất là khỏi có mà ngắm luôn đó!!"
Giờ An mới được gặp người Uyên thương, trong bảnh trai đó chứ
"A, giới thiệu với em, đây là Vĩ, là bạn trai chị đóooo, thế nào, được không"
"Ừm, rất đẹp, có phải là anh Vĩ lần trước thi tin học không nhỉ?"
"Đúng rồi đó! Em biết sao?"
'Lần đó em có đến, là anh ấy lấy mất giải nhất của em"
Mọi người tự nhiên xịt keo cứng ngắt. Cái con bé này vậy mà lại đi thi giải quốc gia khi còn chưa đủ 15 tuổi luôn cơ á???
"Ra là em sao, bảo sao lại quen thế!" Vĩ nói
"Ra là hai người giành mất giải nhất và nhì của tớ đó hả?" Hoàng từ sau bước lại, mặt nhăn nhó
"Há, anh vậy mà lại thua An sao? Há há"
"Em mà còn cười nữa là anh nói chuyện này cho ba mẹ đó nhé?"
"A đại ca, em biết lỗi rồi, đừng nói mà"
Ba mẹ Uyên không muốn con mình yêu sớm nên còn từng có ý định để cô vào học trường nữ sinh rồi đấy, may sao trường xa quá nên Uyên viện cớ, hứa sẽ không yêu sớm, nào ngờ giờ bị dính, có mu1on6 cũng không dứt ra được
An bật cười, lần đầu tiên trong đời nó cười đến đau cả bụng chỉ trong một buổi tối
Huy cầm ly nước gừng của mình bước tới, còn không quên mang cho nó một ly socola
"A, em cảm ơn" Nó theo thói quen mà nhận lấy từ tay Huy
Ánh mắt của mấy cô nàng bắt đầu quỷ dị, hí hí cười nhìn lấy cái cách mà An quen tay nhận đồ từ Huy
*Chắc họ lụy cái cách thằng này cưng chiều An rồi đây mà* Hoàng tặc lưỡi
Hoàng, anh chàng xếp thứ 2 trong danh sách người được nhận nhiều bông hoa nhất, lại vẫn bơ vơ một thân một mình cũng tức tối lắm chứ, đã thế Huy còn thêm dầu vào lửa:
"Ơ sao vẫn cầm hoa thế này hả Huy?"
"Cậu có thôi đi không hả?" Hoàng nhìn anh với ánh mắt không thể nào thân thiện hơn
"Mau mau kiếm chị dâu về cho Uyên đi, con bé mong lắm đấy. Thôi tớ về trước đây" Huy nói khi thấy An đã uống hết ly socola
Vì họ đang đứng trên lầu nên khi xuống cầu thang, dù bản thân vẫn còn chút say, anh vẫn cầm tay nó, dìu nó xuống vì sợ váy dài khiến nó bị vấp ngã, làm không biết bao cô gái đỏ mắt ghen tị, ngưỡng mộ cho cuộc tình này
Đến cả thầy hiệu trưởng còn hừ mũi một cái, liếc liếc Huy nữa cơ mà!
*Sao cái thằng này nay nó zịu như dậy nè chèn, bình thường nó còn kiệm lời với cả mình luôn cơ đấy!* Thầy hiệu trưởng tủi thân thầm nghĩ
Họ cùng nhau bước đi, đi đến đâu người liền dạt ra, chừa đường cho đi đến đó, để rồi sau đó ai ai cũng xì xào cuồng nhiệt đẩy thuyền